“Uy, Trương ca? Sao anh đột nhiên nhớ tới tôi mà gọi điện thế?” Đầu kia điện thoại rất nhanh truyền đến thanh âm sang sảng của Đàm Thanh.
Trương Văn Trọng nói: “Tiểu Đàm, hiện tại cô rãnh không? Tôi có chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ.”
Đàm Thanh vừa cười vừa nói: “Lúc này tôi vàu tan ca, đang chuẩn bị đi ăn cơm chiều.
Như vậy đi, tôi mời ăn cơm chiều, xem như cảm ơn ngày hôm qua anh đã giúp đỡ.
Trong lúc ăn, anh lại nói cho tôi biết, cần tôi giúp anh làm gì.”
“Cũng tốt.” Trương Văn Trọng nói: “Chuyện này thật đúng là phải phiền cô mới có thể giải quyết được.”
Đàm Thanh lập tức nói: “Anh đang ở đâu? Tôi tới đón anh.”
Trương Văn Trọng đáp: “Tiểu khu Hoa Hàng, cô biết không? Tôi đang đứng trước cửa tiểu khu chờ cô.”
Đàm Thanh nói: “Tôi biết, anh chờ chút, tôi đến ngay.”
Sau khi cắt điện thoại, Trương Văn Trọng cất bước tới cửa tiểu khu chờ đợi khoảng mười lăm phút thì Đàm Thanh đã lái chiếc xe mô tô màu đen dừng ngay trước người Trương Văn Trọng.
Vóc người Đàm Thanh cao gầy, đùi đẹp thon dài, lại mặc trang phục quân sóc, vốn đã thể hiện đầy sức sống nóng rực, lúc này lái chiếc mô tô, càng hiện ra tư thế oai hùng hiên ngang của nàng.
Nhất là làn da màu lúa mạch tràn trề sức sống, hoàn mỹ phối hợp với chiếc mô tô, đưa tới một loạt ánh ắmt kinh diễm của những người xung quanh.
“Trương ca, để anh đợi lâu, lên xe đi.” Đàm Thanh đưa một chiếc nón bảo hộ cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng đội nón, leo lên phía sau xe mô tô, vừa mới ngồi ổn, Đàm Thanh lại nghiêng đầu qua hỏi: “Trương ca, anh muốn ăn món gì?”
Trương Văn Trọng đáp: “Tuỳ tiện đi, ăn chút đồ đơn giản là được.”
Đàm Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng nửa đùa nửa thật nói: “Có những lời này của trương ca là được rồi, tôi còn sợ anh đòi tôi mời đi nhà hàng.
Tiền lương tháng này của tôi đều nhanh xài hết, nếu như anh thật sự muốn tôi mời một bữa thịnh soạn, mấy ngày kế tiếp chỉ sợ tôi phải dựa vào mì ăn liền để sống qua ngày thôi.”
Suy nghĩ một chút, Đàm Thanh lại hỏi: “Trương ca, anh ăn mì sợi không? Chúng ta đi ăn mì sợi đi! Tôi biết có một quán vị đạo rất chính tông, mặt bằng cũng rất sạch sẽ.”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu nói.
“Vậy anh ngồi cho vững, chúng ta xuất phát.” Đàm Thanh dứt lời, lập tức khởi động chiếc mô tô, đột ngột phóng ra ngoài.
Nàng lái xe tốc độ rất nhanh, kỹ xảo rất điêu luyện.
Nhưng phỏng chừng Trương Văn Trọng vì quá bất ngờ, nên đề phòng bị rơi xuống đường, hau tay hắn vô tình ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Đàm Thanh.
Cử động thình lình của Trương Văn Trọng hiển nhiên làm Đàm Thanh không ngờ tới, cảm giác được sự nóng hổi từ hai tay Trương Văn Trọng truyền tới, gương mặt Đàm Thanh tức thì đỏ lên, nàng cũng xấu hổ không biết nói gì, chỉ đành vội vàng giảm bớt tốc độ.
Hoàn hảo, Trương Văn Trọng thấy nàng giảm tốc độ liền buông hai tay ra, điều này làm cho nàng nhất thời nhẹ nhõm, bằng không thật sự đúng là nàng không biết nên làm gì cho tốt.
Đồng thời bởi vì chuyện ngoài ý muốn này nên nàng cũng không dám tiếp tục gia tăng tốc độ, mà chậm rãi lái xe chạy về hướng tiệm mì.
Tuy rằng Trương Văn Trọng trong chuyện nam nữ là một đầu gỗ nhưng hắn cũng biết cử động vừa rồi của mình đích thật có chút không thích hợp.
Cho nên sau khi buông eo Đàm Thanh ra, hắn lại xấu hổ cười giải thích: “Xin lỗi, tôi thật không ngờ cô lái xe nhanh như vậy, cho nên mới …”
Thấy Trương Văn Trọng định đem chuyện xấu hổ vừa rồi nói ra, Đàm Thanh vội vàng mở miệng cắt lời hắn: “Đúng vậy, con người của tôi rất thích lái xe tốc độ cao.
Tôi thích cảm giác nhanh như điện chớp, nhất là trong tình huống cao tốc, lại được gió mát thổi vào mặt, thật sự là phi thường kích thích.”
Trương Văn Trọng lúc này đã kịp phản ứng, chuyện vừa phát sinh đích thật là không thích hợp nhắc lại, vì vậy hắn thẳng thắn bảo trì trầm mặc, miễn cho đôi bên phải xấu hổ thêm lần nữa.
Bởi vì trầm mặc, bầu không khí giữa hai người nhiều ít có chút trở nên cổ quái.
Hào hảo là tiệm mì Đàm Thanh nói cách nơi này cũng không xa lắm, rất nhanh đã tới.
Ngồi trong tiệm mì sợi náo nhiệt, gọi hai chén mì sợi thịt bò, bầu không khí giữa hai người Trương Văn Trọng và Đàm Thanh vẫn hơi cổ quái như trước.
Mì sợi vốn rất ngon, nhưng bởi vì bầu không khí cổ quái này làm hai người nghĩ nó có vẻ nhạt như nước ốc.
Đàm Thanh quyết định phá vỡ bầu không khí này, vì vậy nàng nói: “Trương ca, không