Mỗi ngày Trương Văn Trọng đều tới phòng y tế trong trường đại học rất sớm.
Ngày xưa khi hắn tới phòng y tế, bình thường chỉ có một mình Tô Hiểu Hồng đến trước hắn, vội vàng thay hắn dọn dẹp vệ sinh phòng làm việc hay pha trà gì đó.
Thỉnh thoảng cũng có vài lần Lâm Tử Mạn đến sớm hơn hắn.
Ngoại trừ Tô Hiểu Hồng và Lâm Tử Mạn thì chảng thấy có ai đến phòng y tế sớm hơn hắn cả.
Những đồng sự cùng làm việc bên trong phòng y tế đều đến giờ làm mới tới.
Thế nhưng ngày hôm nay khi Trương Văn Trọng đi tới phòng y tế thì kinh ngạc phát hiện bên trong phòng y tế đúng là một cảnh tượng náo nhiệt người người đông đúc.
“Chuyện gì đây? Chẳng lẽ đột nhiên có bệnh truyền nhiễm hay sao?” Nhìn bên trong phòng y tế, cả trai lẫn gái nhìn qua không dưới trăm người.
Phản ứng đầu tiên của Trương Văn Trọng là nghĩ tới đột phát bệnh gì đó.
Bất quá Trương Văn Trọng rất nhanh liền phủ định sự suy đoán này: “Sai rồi, những người này sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt lấp lánh có thần, căn bản không phải người có bệnh.”
Ngay lúc Trương Văn Trọng kinh nghi không giải thích được, trong đám người xuất hiện thân ảnh của Tô Hiểu Hồng.
Từ xa nhìn lại, Tô Hiểu Hồng phảng phất như bị người chung quanh quấn quýt hỏi han gì đó, chẳng hiểu sao tâm tình của nàng như có chút phiền não.
Trương Văn Trọng vội vàng gọi Tô Hiểu Hồng hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao mới sáng sớm mà có nhiều người chạy tới phòng y tế chúng ta vậy? Xem dánh dấp bọn họ cũng không có vẻ bệnh a.”
Nghe thanh âm của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng đang bị những người chung quanh làm phiền nhất thời cảm thấy vui mừng quá đỗi.
Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Văn Trọng, liền mừng rỡ kêu lên: “Lão sư, thầy rốt cục tới rồi.”
Câu nói cực kỳ bình thường này của Tô Hiểu Hồng vào lúc này lại giống như chọc phải tổ ong vè vẽ.
“Lão sư của Tô Hiểu Hồng? Đó không phải là bác sĩ Trương Văn Trọng của phòng y tế trường sao?”
“Không sai, không sai, chính là hắn!”
Hơn một trăm học sinh đang chen chúc trong phòng y tế đầu tiên là hơi sửng sốt sau đó giống như điên vọt tới bên người Trương Văn Trọng bao vây hắn ở giữa.
Không đợi Trương Văn Trọng kịp phản ứng, những học sinh đã bắt đầu hét lên chói tai, ầm ĩ náo loạn cả lên.
“Chính là hắn, chính là hắn, ngày hôm trước cứu Dung tỷ và Thải Ny chính là hắn! Tỷ nhớ kỹ mặt hắn, đêm qua còn nằm mộng đó!”
“Hắn là Mị Lực Ca! Hắn là Viễn Đầu Vương! Hắn là Thuần Nam Nhân! Thần tượng, cuối cùng ta đã nhìn thấy thần tượng!”
“Anh hùng! Thần tượng! Anh là ngọn đèn sáng của sinh mạng ta, anh là người dẫn đường của ta! Van cầu anh thu ta làm đồ đệ, truyền thụ kinh nghiệm tán gái cho ta đi!”
“Sư phụ, tôi muốn học ném banh, tôi muốn làm Tam Tỉnh Thọ, tôi còn muốn đi thi, tôi muốn so đấu, cầu anh đem tuyệt kỹ truyền thụ cho tôi đi.”
“Ngày hôm trước tôi đã cho anh số điện thoại di động vì sao anh không gọi điện thoại cho tôi? Tôi vẫn mãi cầm điện thoại ngay cả lúc đang ngủ cũng chờ anh đó.”
Tiếng ồn ào lộn xộn suýt chút nữa làm Trương Văn Trọng muốn nổ đầu, nhưng cuối cùng hắn cũng đã biết những người này đến đây là vì hắn.
Sau một phen khuyên can, thậm chí còn dùng cả Chúc Do Thuật để thôi miên cuối cùng mới đem được những người này khuyên trở về.
Phòng y tế cuối cùng cũng khôi phục lại được sự yên lặng của ngày xưa.
Trương Văn Trọng ngồi phịch xuống ghế, thờ gấp từng ngụm, hắn nghĩ vừa rồi phải ứng phó những người đó quả thật còn khó khăn hơn làm mười cuộc giải phẩu độ khó cao, thật sự là mệt chết người.
Tô Hiểu Hồng ngồi đối diện hắn hé miệng liên tục cười trộm.
Cảnh tượng vừa rồi làm nàng hồi tưởng lại cảm thấy rất buồn cười.
Đáng tiếc là vừa rồi chính nàng cũng mơ hồ quên mất lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Nếu như có thể đem một màn này chụp lại rồi truyền lên inte của trường, tất nhiên lại gây ra lửa lớn, mà nàng cũng có thể kiếm được một số tiền ảo thật lớn trên mạng.
Thất sách mà, thật sự là thất sách mà!
Trong lúc đang hé miệng cười trộm, Tô Hiểu Hồng cũng cảm thấy ảo não không thôi.
Trương Văn Trọng trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Được rồi, đừng cười trộm nữa, tôi đau đầu muốn chết mà cô còn cười được sao?”
Tô Hiểu Hồng vội nén cười, giả ra dáng vẻ nghiêm túc, nhưng rất nhanh lại nhịn không được bật cười rồi hiếu kỳ hỏi: “Trương lão sư, lẽ nào thầy không thích nổi danh sao? Rất nhiều người vì muốn nổi danh đã ra sức suy nghĩ mọi thủ đoạn đó.”
Trương Văn Trọng than thở: “Mỗi người đều tự có chí, bọn họ thích nổi danh nhưng cũng không đại biểu là tôi cũng thích.”
Tô Hiểu Hồng cười nói: “Kỳ thật Trương lão sư, thầy cũng không cần vì chuyện này mà lo lắng.”
“Vì sao?” Trương Văn Trọng khó hiểu hỏi.
Tô Hiểu Hồng cười nói: “Hiện tại là một xã hội có tiết tấu rất nhanh, vật gì đến rồi đi cũng đều rất nhanh.
Tôi tin là không được vài ngày, nhiệt tình của bọn họ đối với thầy sẽ rất nhanh biến mất.
Tiếp qua một đoạn thời gian, đại bộ phận sẽ quên thầy đi.
Đợi tới lúc đó, thầy cũng không cần lo lắng bị truy theo nữa.”
Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu nói: “Lời này của cô có chút đạo lý, thời gian sẽ hoà tan tất cả, tôi cũng chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi.”
Tô Hiểu Hồng nói quả nhiên không sai, chỉ trong một hai ngày sau, nhiệt tình của những người kia đối với hắn đã tiêu giảm đi rất nhiều.
Tuy rằng thường thường cũng sẽ có người cố ý chạy đến tìm hắn hoặc đòi bái sư, những cũng đã ít đi rất nhiều, hắn liền biết không bao lâu nữa hắn có thể trở về cuộc sống yên tĩnh như trước kia.
Thời gian ba ngày chỉ thoáng cái đã qua, vào sáng sớm ngày thứ tư, Trương Văn Trọng nhận được điện thoại của Vưu Giai: “Trương tiên sinh, lúc trước anh có nói sau ba ngày sẽ tới phẫu thuật cho ông nội của tôi.
Không biết hôm nay anh có thể đến không?”
Trương Văn Trọng trả lời: “Vào lúc tan tầm buổi trưa hôm nay phiền cô tới đại học Ung Thành đón tôi qua.”
“Không thành vấn đề.” Vưu Giai liền đáp ứng, đồng thời cười nói: “Như vậy trưa nay chúng ta ăn cơm ở nhà tôi đi, đến lúc đó tôi tự mình xuống bếp làm một bàn