[.......]
4h05 phút sáng tại bệnh viện đa khoa quốc tế VR......Giám đốc bệnh viện cùng 2 bác sĩ trưởng khoa đang đi tới căn phòng đang được lực lượng chức năng canh chừng nghiêm ngặt. Đi cùng với họ còn một người nữa, đó chính là chú Nghị.
Bước tới trước cửa phòng, phía công an đứng dậy chào hỏi rồi nói:
- - Các bác sĩ có việc gì cần vào trong sao...?
Giám đốc bệnh viện đáp:
- - Xin chào các đồng chí, tôi là giám đốc của bệnh viện này. Hiện nay, người đang nằm trong phòng là bệnh nhân VIP, sự việc xảy ra không ai mong muốn. Chúng tôi đã thông báo tình trạng sức khỏe hiện nay của bệnh nhân cho người nhà ( chú Nghị) cậu ấy. Giờ ông ấy đến đây để trực tiếp gặp bệnh nhân, mong các đồng chí để chúng tôi vào.
Một chiến sĩ công an nhìn chú Nghị rồi hỏi:
- - Chú đây là gì với bệnh nhân Phú...?
Chú nghị trả lời:
- - Thực ra tôi chỉ là hàng xóm sát bên nhà của cậu Phú mà thôi, tôi chính là người đã đưa cậu ấy vào viện. Còn hiện tại, gia đình cậu ấy đều định cư bên nước ngoài, Phú mới về nước được vài hôm nay thì xảy ra chuyện, tôi cũng không rõ ở Việt Nam, Phú còn họ hàng nào hay không..?
Chiến sĩ công an nói:
- - Nhưng...cấp trên đã có lệnh.....Nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng, không ai được ra vào căn phòng này....Kể cả các bác sĩ cũng cần phải kiểm tra trước khi tiếp cận các nhân chứng.
Chú Nghị nhìn anh công an rồi nhìn sang giám đốc bệnh viện, giọng vẫn bình tĩnh nhưng không mấy hài lòng:
- - Như vậy là sao...? Các ông phải biết tôi đã bỏ ra một số tiền không nhỏ cho 1 ngày nằm tại bệnh viện này. Đúng, tôi tuy không phải người thân nhưng tôi là người chịu trách nhiệm cũng như là người bảo lãnh, thanh toán toàn bộ viện phí của cậu ta. Xảy ra chuyện lớn như thế này mà các người còn muốn cấm cả tôi vào gặp cậu ấy sao...? Hay là cậu ấy đã xảy ra chuyện gì nên các người cố tình giấu diếm.......Tôi yêu cầu được gặp cậu Phú ngay lập tức. Đây không phải lời xin xỏ mà là yêu cầu của tôi đối với bệnh viện, những người được tôi tin tưởng giao phó mạng sống của cậu Phú.
Trước những lời nói của chú Nghị, giám đốc bệnh viện vội vàng xin lỗi. Phía công an cũng bắt đầu nhìn nhau bối rối. Bởi mặc dù lệnh là lệnh của cấp trên, nhưng trên thực tế, việc bảo vệ nhân chứng với việc kiểm soát toàn bộ hành động cũng như giam giữ con người trong trường hợp này là không đúng. Bởi Phú cùng bạn bè của cậu ta không làm gì vi phạm cả. Nếu họ không yêu cầu được bảo vệ thì chẳng ai có quyền xâm phạm đến quyền con người của họ.
" Cạch "
Cánh cửa phòng được mở ra, chú Nghị cùng đội ngũ bác sĩ bệnh viện bước vào. Vì là bệnh nhân được yêu cầu chăm sóc đặc biệt tại khu vực VIP, nên sau khi xảy ra chuyện, đích thân giám đốc phải xuống tận nơi để xin lỗi. Tình trạng của Phú vẫn đang tiến triển tốt, có điều để tỉnh lại ngay bây giờ thì chưa được.
Nhìn thấy trong phòng ngoài Phú ra chỉ còn Yến và thầy Hai, chú Nghị hỏi:
- - Còn hai người nữa đâu...? Sao tôi không thấy họ...? Xin lỗi thầy, hôm qua sau khi đưa thầy tới bệnh viện tôi đã quay về luôn. Không ngờ được rằng đã xảy ra chuyện lớn đến như vậy. Lúc nghe phía bệnh viện báo tin, tôi rất hoang mang và đã lập tức đến đây ngay.
Yến trả lời câu hỏi của chú Nghị:
- - Dạ....vì bảo vệ cho cháu và anh Phú....Cô Lài...và...và chị Kim đều bị thương.....Hiện vẫn đang được cấp cứu.
Giám đốc bệnh viện nói:
- - Các vị đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức......Vừa rồi tôi cũng được thông báo, cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi. Cô Kim đã qua cơn nguy hiểm, hiện đang được các bác sĩ chăm sóc tận tình.
Yến nghe thấy vậy thì mừng rơi nước mắt:
- - Thật...thật như vậy ạ...Cháu cảm ơn bác sĩ......Chị Kim, chị Kim không sao rồi....
Vị giám đốc tiếp:
- - Nhưng tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi mọi người.....Tôi nghe nói sau khi tên sát nhân đến phòng này đã cố gắng gϊếŧ tất cả, nhưng không thành công. Vậy thực sự là mọi người không nhìn thấy mặt mũi hay một điểm gì đó của hắn ư...? Biết không nên gợi lại sự sợ hãi của mọi người, nhưng do các camera có liên quan đến những khu vực xảy ra án mạng đều đồng loạt mất tín hiệu nên không thu thập được gì cả. Sự cố này chưa từng xảy ra trước đây, phía công an cũng đã cố gắng hết cách cũng vẫn không thể tìm ra được sự xuất hiện của hung thủ.
Yến định nói gì đó thì lập tức thầy Hai cướp lời:
- - Rất khó để xác nhận được nhân dạng của hắn, vì khi ấy tất cả đèn điện ở tầng 5 đều bị tắt, có bóng đèn còn bị chập cháy dẫn đến gây nổ. Mọi thứ tối om, mà hung thủ còn bịt mặt......Lúc ấy ai cũng hoảng sợ nên việc nhận biết hung thủ là điều rất khó.
Yến nhìn thầy Hai, không hiểu sao thầy Hai lại nói dối.....Nhưng cũng giống như ông Khanh, thầy Hai dường như không muốn cho người khác biết về sự tồn tại của ma quỷ. Mà thực tế, nếu giờ thầy Hai có nói rằng kẻ sát nhân là một con quỷ đội lốt bé gái 13 tuổi cũng chẳng ai tin. Trước đó do đã biết ông Khanh có ý giấu đi sự việc khi chưa rõ ràng, thầy Hai cũng nghĩ không nên gây hoang mang trong bệnh viện lúc này.
Vị giám đốc cùng hai bác sĩ còn lại xin phép rời đi trước, lúc này thầy Hai mới bước tới gần chú Nghị, nói thì thầm vào tai chú Nghị:
- - Giúp tôi rời khỏi bệnh viện, tôi sẽ kể cho cậu toàn bộ sự việc.....Ngoài ra, chuyện này nếu không nhanh chóng giải quyết, không chỉ Phú mà gia đình cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm.......Bởi, thứ gây ra tất
cả những cái chết trong bệnh viện này đã ở trong nhà cậu chiều hôm qua.
Nghe xong mặt chú Nghị biến sắc, quay sang nhìn thầy Hai, chú Nghị nói:
- - Ý....ý...thầy là....là....đứa....
Nhưng thầy Hai lắc đầu ra hiệu giữ im lặng:
- - Đừng nói gì cả......Việc cần làm bây giờ là cậu phải tìm cách đưa tôi rời khỏi bệnh viện này và quay về khu phố 1.
Chú Nghị gật gật đầu:
- - Dạ...dạ....được...được rồi....
Thầy Hai nhìn Yến dặn dò:
- - Sau khi ta rời khỏi đây, cháu ở lại chăm sóc cho Phú cũng như Kim và cái Lài.......Xong chuyện, ta sẽ quay lại, hãy nhớ lời ta dặn, cho dù bất cứ ai hỏi về chuyện này, cháu cũng đừng tiết lộ gì cả. Chỉ nói cháu không biết gì là được.....Như vậy chính là giữ an toàn cho tất cả mọi người. Ta đi đây...
Yến chỉ còn biết vâng dạ nghe theo lời của thầy Hai.....
Chú Nghị mở cửa bước ra ngoài, đi theo sau là thầy Hai, nhưng chú Nghị thì công an để cho qua, trong khi đó thầy Hai thì họ chặn lại rồi hỏi:
- - Cụ định đi đâu vậy ạ......Chúng cháu giúp gì được cho cụ không...?
Thầy Hai nói:
- - Xin lỗi các cán bộ, nhưng tôi phải đi cùng người này để thăm bệnh cho mẹ của anh ta.
Chú Nghị nói:
- - Thầy Hai đây là thầy thuốc đông y, tôi tình cờ gặp được khi thầy cùng mọi người đến thăm Phú. Tối qua thầy ấy có tới nhà tôi để bắt mạch cho mẹ tôi, sáng nay nói sẽ đi bốc thuốc cho mẹ tôi uống. Mẹ tôi cũng đã ốm bệnh hơn nửa năm nay, chữa trị khắp nơi không thuyên giảm. Nay gặp được thầy, gặp được thuốc, âu cũng là một cơ hội lớn....Sao các anh lại chặn đường không cho thầy ấy đi...?
Chiến sĩ công an đáp:
- - Thành thực xin lỗi.....Nhưng chuyện này không được.....Vụ thảm sát đêm qua, cụ Hai đây cũng là người có mặt ở đó. Cấp trên có lệnh, cần phải bảo vệ những nhân chứng còn sống sót, đề phòng hung thủ sẽ quay lại thủ tiêu họ. Do vậy chúng tôi mới ở đây canh chừng....
Chú Nghị nói:
- - Vậy cho tôi hỏi, thầy Hai đây có làm gì phạm pháp không...? Có phải nghi phạm bị tình nghi không...?
Anh công an trả lời:
- - Không phải.
Chú Nghị tiếp:
- - Thế các anh đã lấy lời khai của ông ấy chưa...?
Anh công an đáp:
- - Đã....đã lấy lời khai...
Chú Nghị nói:
- - Nếu không phải nghi phạm, cũng đã hợp tác với công an để lấy lời khai. Trong khi đó thầy Hai không yêu cầu được bảo vệ, vậy mà các anh giam giữ người ta trong phòng, không cho đi lại, làm công việc cá nhân của họ......Này là các anh đang giữ người trái phép, vi phạm quyền công dân đó. Hơn nữa hiện nay tình trạng bệnh tình của mẹ tôi không ổn định, và đây là thầy thuốc của mẹ tôi. Các anh đang lạm quyền, tôi nói đúng chứ....?
Anh công an ấp úng:
- - Chuyện này....chuyện này......
Thầy Hai khẽ nói:
- - Việc chữa bệnh cứu người là việc cấp bách, sau khi bốc thuốc xong, tôi sẽ quay lại đây ngay. Dù sao con cháu của tôi cũng đang ở đây mà.
Phía công an đành chấp nhận để thầy Hai đi cùng với chú Nghị, sau khi hai người rời khỏi. Một nữ công an hỏi đồng nghiệp:
- - Sao anh không gọi hỏi ý kiến của sếp Khanh...?
Anh công an trả lời:
- - Hỏi thì cũng giải quyết được gì chứ....Bọn họ nói đúng mà, chúng ta không có quyền giữ người trong trường hợp này. Tôi cũng đã khuyên sếp từ sớm rồi, hơn nữa cô cũng nghe lý do rồi đấy......Có những cái nếu cứ cố ép buộc, sẽ gây hậu quả khó lường.
Đúng lúc đó điện thoại của anh công an đổ chuông, số gọi đến là số của ông Khanh.
Bấm nghe, anh công an vội nói:
- - Alo, thủ...thủ trưởng ạ.....Báo cáo thủ trưởng....Vừa rồi có 1 người tên Nghị, người này là người đã đưa Phú vào viện đồng thời là người đứng ra giám hộ cho cậu ta đến đây.....Sau...sau đó ông ta đã rời đi cùng với ông cụ tên Hai mà sếp có dặn không được để ông cụ ấy rời khỏi bệnh viện......Tôi...tôi xin lỗi, nhưng tay Nghị đó là người hiểu luật.....Họ...đã đi khỏi đây rồi....
Những tưởng ông Khanh sẽ tức giận, nhưng không, đầu dây bên kia, ông Khanh điềm tĩnh nói:
- - Hừm, vậy sao....? Được rồi, cứ để cho ông ta đi.......Hơn nữa, đội của chúng ta không còn là đội phụ trách vụ án lần này nữa. Cấp trên đã ra quyết định giao vụ việc cho đội Trọng Án.....Chắc có lẽ họ sắp đến đó tiếp quản việc điều tra rồi. Tập hợp người của đội ta lại, vẫn cắt cử 3 người ở lại trông chừng cậu thanh niên tên Phú cùng cô gái tên Yến bên cạnh cậu ta. Còn những người khác đến gặp tôi ngay lập tức, địa chỉ tôi sẽ nhắn riêng cho cậu....
Anh công an hỏi:
- - Sếp....sếp định làm gì vậy....?
Ông Khanh trả lời ngắn gọn:
- - ĐI SĂN " QUỶ "