6h sáng......Tại nhà của ông Khanh, lúc này, 4 người ( Trung, Quân, Quyết, Tưởng) thuộc đội điều tra tổng hợp, cũng là thuộc cấp của thượng úy Khanh đã có mặt.
Ông Khanh hỏi:
- - Tình hình tại bệnh viện thế nào rồi...?
Trung nói:
- - Thưa sếp, mọi công tác điều tra đều đã được bàn giao cho đội trọng án của đại úy Hà. Theo như lời sếp, em đã cắt cử 3 đồng chí đó là Minh, Sơn và Nga ở lại bảo vệ cho cô gái tên Yến và cậu thanh niên tên Phú. Cũng do Phú là nạn nhân của vụ án xảy ra vào sáng ngày hôm qua nên việc đội chúng ta tham gia bảo vệ bị hại cũng không xảy ra vấn đề gì.
Quyết hỏi:
- - Sếp, em có một thắc mắc...?
Ông Khanh gật đầu:
- - Có gì cậu cứ nói....
Quyết tiếp:
- - Nếu như cấp trên đã ra chỉ thị giao toàn bộ việc điều tra cho đội trọng án, vậy sao sếp vẫn để người của đội mình ở đó làm nhiệm vụ. Chẳng phải trong vụ này, họ cũng thể hiện rõ ý định không muốn cho sếp tham gia vào hay sao...? Ngoài ra đội chúng ta cũng đã vất vả cả ngày hôm qua, vụ án đó coi như đã xong, hung thủ cũng đã bị bắt. Em thấy nếu đã giao cho đội trọng án, chúng ta không nên can dự vào. Đội trọng án và đội điều tra tổng hợp từ trước tới nay có phối hợp với nhau cũng không vui vẻ gì...
Ông Khanh trả lời:
- - Tôi cũng biết điều mà cậu đang suy nghĩ, nhưng chúng ta là công an, là những người thực thi pháp luật, đảm bảo an toàn, đem lại lợi ích cho người dân. Đó mới là mục tiêu tiên quyết khi khoác lên bộ cảnh phục. Còn ngoài ra những vấn đề khác tôi không muốn để tâm quá nhiều. Chuyện ganh ghét, đua tranh chẳng phải chỉ trong nội bộ ngành mà ở bất cứ đâu cũng có. Nhưng, chúng ta làm nhiệm vụ là vì trách nhiệm và bổn phận chứ không phải ham lập công, ham danh tiếng. Sự việc xảy ra lần này đội chúng ta không được tin tưởng cũng bởi chúng ta sau khi điều tra sơ bộ không hề phát hiện ra một manh mối nào. Do vậy lãnh đạo mới chuyển sang cho đội trọng án. Nói đi cũng phải nói lại, đội chúng ta không thực sự có đủ kinh nghiệm, đủ nhân lực để nhận một vụ đại án như thế này. Bên đội trọng án họ sẽ làm tốt hơn, vậy nên đừng nghĩ nhiều quá, hãy chung tay vì lợi ích chung mới đúng. Ngoài ra, còn một chuyện khác, cũng là lý do tôi gọi riêng mọi người đến đây để họp kín. Có thể các cậu đều đã nghĩ vụ việc xảy ra trong sáng ngày hôm qua đã kết thúc, nhưng không, tuy chúng ta đã bắt được hung thủ, tuy nhiên đó mới chỉ là sự khởi đầu cho chuỗi những cái chết về sau. Trong đó có liên quan đến sự ra đi của 2 đồng chí trong đội của chúng ta.
Cả 4 người ( Trung, Quân, Quyết, Tưởng) tròn mắt ngạc nhiên, họ vẫn chưa hiểu ý trong lời nói của ông Khanh.
Tưởng lên tiếng:
- - Ý của sếp là vụ tai nạn gây ra cái chết cho Dũng và cả cái chết của Trinh đều có liên quan đến sự việc cậu thanh niên tên Phú kia bị hành hung...?
Ông Khanh đáp:
- - Đúng vậy.
Quân và Quyết nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, Trung nói:
- - Sếp có nhầm lẫn gì không...? Có nghĩ thế nào thì em cũng không thể cho điều sếp vừa nói là hợp lý được. Thứ nhất là việc Dũng gặp tai nạn, tuy khi xem lại camera ở khu vực đèn báo giao thông, chiếc xe đang dừng lại bỗng nổ máy lao thẳng về phía trước trong khi đèn vẫn chưa chuyển xanh. Khi xảy ra tai nạn, cậu thanh niên kia vẫn đang nằm trong viện hôn mê bất tỉnh, hung thủ đã hành hung cậu ta đã bị chúng ta bắt trước đó. Còn sự việc của đồng chí Trinh, những người có liên quan cũng đều không thể ra tay, cậu thanh niên tên Phú lúc ấy vẫn chưa tỉnh lại, còn gã Việt kia đang nằm trong phòng tạm giam........Có suy luận đến đâu, em cũng không thấy có một sự liên quan nào giữa họ cả.
Tưởng, Quân, Quyết đều gật đầu đồng ý với phân tích của Trung. Đợi Trung nói xong, lúc này ông Khanh mới trầm ngâm đáp lại:
- - Có một điểm liên quan mà tất cả các cậu đều không nghĩ tới. Quả nhiên, không một ai chú ý đến sự xuất hiện của nó.
Trung hỏi tiếp:
- - Nó là ai vậy sếp...?
Ông Khanh trả lời:
- - Cả hai cái chết của Dũng và Trinh, nó đều có mặt......Đó chính là đứa bé gái tên Tươi. Thực
ra, nếu không gặp ông già ấy thì tôi cũng sẽ suy nghĩ giống như mấy người các cậu. Nhưng, đứa bé ấy thực sự có vấn đề.
Quân ấp úng:
- - Ý....ý sếp là cái chết của Dũng và Trinh là do....đứa bé gái ấy....?
Quyết lắc đầu:
- - Không thể nào....Sao có thể được chứ.....Theo như những gì chúng ta biết, nó chỉ mới 13 tuổi. Sao...sao có thể gϊếŧ người....?
Trung tạm thời im lặng, nhưng lời nói của ông Khanh ngay lập tức khiến cho Trung phải suy nghĩ. Ông Khanh nói không sai, cả hai cái chết của hai người đồng đội đều có sự xuất hiện của con bé Tươi trong thời điểm sự việc xảy ra. Nhưng cái chết của Dũng nếu nói do con bé gây ra cũng có phần hợp lý, chiếc xe đang dừng đèn đỏ, đặt giả thiết con bé ngồi bên cạnh ghế lái, nó nghịch ngợm đạp chân ga thì sao....? Nhưng cái chết của Trinh không đơn giản như vậy, qua giám định thi thể, Trinh bị bẻ gãy hai bàn tay, phần cổ còn bị vặn ngược về sau. Một cách gϊếŧ người mang tính chất ghê rợn, một đứa bé 13 tuổi chắc chắn không thể làm được việc này.
Trong lúc tất cả còn đang hoang mang, ông Khanh tiếp tục nói:
- - Hãy điểm lại từng vụ một, đầu tiên trong vụ tai nạn dẫn đến cái chết của Dũng. Ai có thể giải thích cho tôi tại sao trong xe có 3 người, 2 người lớn 1 thiệt mạng, 1 tàn phế, mà đứa bé đó vẫn bình an vô sự. Tiếp theo, đồng chí Trinh bị gϊếŧ chết, cộng thêm vào đó là 9 người khác thuộc khu VIP của bệnh viện, nhưng con bé đó ở đâu, chết hay sống tới giờ vẫn không ai tìm ra. Cứ cho là tên sát nhân bắt cóc con bé...? Vậy tại sao hắn phải làm như vậy đối với 1 đứa bé vô gia cư, trong khi đó hắn lại gϊếŧ cả nhà của phó chủ tịch tập đoàn SB.....? Ai cũng đều cho rằng con bé mất tích, nhưng vì nó quá nhỏ nên sẽ chẳng ai nghĩ tới chuyện chính con bé là hung thủ gϊếŧ người. Từ đó tất cả mọi hướng điều tra đều không chú trọng tới điểm quan trọng này.
Trung nuốt nước bọt, đúng là không ai có thể nghĩ tới những gì mà ông Khanh vừa đề cập. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán theo một hướng khác mà thôi, vẫn không hề có bằng chứng hay dấu hiệu gì khẳng định chính con bé là hung thủ.
Trung nói:
- - Điều mà sếp nói cũng là một hướng điều tra, nhưng em vẫn không lý giải được bằng cách nào 1 đứa bé 13 tuổi lại có thể bẻ cổ nạn nhân, gϊếŧ chết 2 bảo vệ được đào tạo cùng với đó là những người khác. Ngoài 2 cái chết khi đang làʍ ŧìиɦ ra thì những người khác đều bị gϊếŧ một cách dã man. Nếu con bé không phải 13 tuổi thì còn có thể hợp lý, đằng này......
Ông Khanh lấy ra những bức ảnh chụp dấu chân máu ở phía sân sau tòa nhà cao cấp. Đưa cho 4 cấp dưới nhìn, ông Khanh hỏi:
- - Các cậu đã xem những bức hình này rồi chứ....?
Tưởng trả lời:
- - Tụi em đều đã xem cả rồi, đây là bằng chứng cho thấy hung thủ đã chạy trốn sau khi gϊếŧ người, còn dấu chân máu này là của một đứa bé, chính vì vậy mà mới có kết luận sau khi gây án, hung thủ đã dắt đứa bé theo, có thể đứa bé bị thương nên trên nền gạch mới in dấu chân máu.
Ông Khanh gật gù:
- - Rất hợp lý, nhưng tôi vẫn đặt lại câu hỏi vừa nãy, đã chạy trốn, tại sao lại phải dắt thêm một đứa bé để làm gì...?
Trung trả lời:
- - Căn cứ vào những người bị gϊếŧ và cách họ bị gϊếŧ, cho thấy hung thủ là một kẻ có tâm trí không bình thường, chính vì vậy mọi hành vi, hành động của hắn đều không giống như chúng ta nghĩ. Vì thế, đối với những người bị gϊếŧ hắn ra tay không một chút thương tiếc, nhưng biết đâu đó với đứa bé gái, hắn lại có một cảm nhận khác. Do đó đã đưa cô bé đi....
Ông Khanh tiếp tục gật đầu, quả thực những suy luận từ cấp dưới của ông đều khá hợp lý nếu đây là một vụ án thông thường. Nhưng, những gì mà ông Khanh tận mắt chứng kiến đều phản bác lại tất cả những luận điểm logic, mang tính khoa học.
Ông Khanh hỏi:
- - Các cậu đã thấy ai nhảy từ cửa sổ tầng 5 xuống đất mà vẫn còn sống chưa.....?