Từ khi Tô Mạch dồn trọng tâm công việc vào hạng mục Shandy, Tiêu Như đã không ít lần gây phiền toái cho cô.
Kỳ lạ là hai ngày gần đây, Tiêu Như lại an phận. Cô ta thường xuyên nhốt mình trong phòng làm việc, cả buổi không ra ngoài.
Tô Mạch tới báo cáo công việc, gõ cửa rồi vào.
Tiêu Như thoạt trông có vẻ không có tinh thần cho lắm, mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì. Không hề có vẻ sắc bén như lúc thường.
Tô Mạch báo cáo công việc xong, lúc sắp sửa ra ngoài có nói thêm một câu: “Mẹ cô gọi điện cho tôi bảo gần đây cô không gọi về cho gia đình, nhà rất lo lắng cho cô.”
Quan hệ ngày xưa của hai người rất tốt, thân thiết tới mức từng tới thăm nhà nhau. Sau này trở nên căng thẳng, người nhà vẫn chưa biết.
Tiêu Như ồ một tiếng: “Cô đáp thế nào?”
Tô Mạch: “Tôi đáp là rất tốt.”
Tiêu Như: “Ồ, tôi sẽ nói mẹ tôi đừng gọi điện cho cô nữa.”
Tô Mạch ừ một tiếng, định đi ra ngoài.
Tiêu Như bỗng gọi cô lại: “Nghe nói cô sắp đính hôn.”
Tô Mạch ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Tiêu Như: “Người đàn ông của cô nhiều tiền lắm nhỉ. Tôi nghe mọi người nói là lái Bentley bản số lượng giới hạn.”
Tô Mạch kéo mở cửa. Bỗng nghe Tiêu Như nói: “Tô Mạch, cô từ chức đi. Ở nhà mà làm phu nhân giàu có.”
Một núi không chứa được hai hổ. Năng lực chuyên môn vượt trội của Tô Mạch làm tổn thương lòng tự tôn và niềm kiêu ngạo của một người lãnh đạo như Tiêu Như.
Tô Mạch đóng cửa, xoay người lại: “Không ai có thể ép được tôi, trừ khi chính tôi muốn.”
Tiêu Như trông có vẻ mệt mỏi, day day thái dương, hàng mày cau chặt. Cô ta có quyền sa thải những người khác trong phòng thiết kế nhưng Tô Mạch thì khác, tổng giám đốc Lưu sẽ không để người đi.
Tổng giám đốc Lưu còn từng nói chuyện với Tiêu Như bàn về việc tăng lương cho Tô Mạch.
Tiêu Như nhìn Tô Mạch, cảm nhận rõ cảm giác ghét một người mà không làm gì được trong lòng mình. Thật là làm người ta thấy thất bại, thấy muốn nổi điên.
Tô Mạch ra khỏi văn phòng giám đốc. Thư ký của phó tổng giám đốc Lý qua nói với Tiêu Như: “Giám đốc Tiêu, phó tổng giám đốc Lý mời cô qua văn phòng ông ấy một chuyến.”
Tô Mạch quay đầu thấy Tiêu Như đứng dậy khỏi ghế, người lảo đảo, chân vấp phải dây điện, suýt thì làm laptop rơi xuống đất.
Mấy ngày nay, trạng thái của Tiêu Như cực kỳ có vấn đề.
Nhưng cô mặc kệ, hai người đã đoạn tuyệt rồi. Cô sẽ chẳng chìa tay ra giúp kẻ không có chuyện gì cũng thích đi kiếm chuyện với cô.
Đến giờ tan làm, Triệu Thù liên quẳng ngay chuột: “Lão đại, tôi chuồn trước.”
Trâu Tinh Thần rời mắt khỏi màn hình: “Ừ.”
Nói rồi liền ném chìa khóa xe cho.
Triệu Thù bắt được chìa khóa: “Cảm ơn Thần ca của tôi.”
Làm lốp xe dự phòng siêu cấp suốt bảy, tám năm, cuối cùng Triệu Thù cũng đợi được tới ngày nữ thần của mình thất tình. Hôm nay anh ta mượn con xe xịn của Trâu Tinh Thần đi đón nữ thần đi ăn cơm, an ủi trái tim tổn thương của nàng.
Trâu Tinh Thần: “Tối lái về trả cho tôi, mai tôi cần dùng.”
Triệu Thù thu dọn xong, xách cặp đứng dậy: “Hiểu. Mai phải đi gặp người của quỹ đầu tư mạo hiểm ICGE chứ gì. Liên quan tới triển vọng tương lai và cuộc sống thoải mái của cái công ty rách nhỏ bé này của chúng ta.”
Không xin được tiền thì phải sống sứt sứt sẹo sẹo qua ngày.
Vương Tử Hoài là người hâm mộ số một của Trâu Tinh Thần, giơ cao nắm tay hô: “Chắc chắn không thành vấn đề.”
Chu Bắc là giám đốc tài chính của Khoa kỹ Tinh Thần cũng vung nắm tay theo: “Nhất định phải không thành vấn đề.”
Trâu Tinh Thần chê bọn họ ồn ào, vấn đề rõ ràng đơn giản như vậy căn bản không có gì đáng bàn hết. Anh ta đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, xách laptop đi vào văn phòng riêng của mình.
Trâu Tinh Thần lần lượt hoàn thành những điểm cần hoàn thiện và cải tiến cho phần giới thiệu dự án ngày mai.
Một mặt là để chắc chắn nhận được đầu tư. Mặt khác là vì đối thủ của anh ta là Cố Bắc Đồ.
Giữa họ có một Tô Mạch.
Trâu Tinh Thần tự phụ nhưng không khinh địch. Thái độ kiêu ngạo, coi nhẹ như không ngoài mặt xưa nay đều do có trình độ thực lực vượt trội làm chỗ dựa.
Sắp tới giờ tan tầm, Trâu Tinh Thần gọi điện cho Tô Mạch, anh ta còn chưa nói câu nào, cô đã đoán trước được.
“Biết rồi, hôm nay lại không thể đi đón em phải không?”
Trâu Tinh Thần cười: “Cái cô nàng này thật là. Em càng ngày càng thông minh.”
Tô Mạch cười giả dối: “Cảm ơn đã khen.”
Trâu Tinh Thần: “Tối em tự bắt xe về nhé.”
Tô Mạch: “Mấy giờ anh về tới nhà?”
Trâu Tinh Thần nhếch môi cười: “Sao đây? Nhớ vị hôn phu của em à?”
Tô Mạch đỏ mặt: “Muốn đánh anh thì có.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Ba chữ vị hôn phu, chẳng hiểu sao khiến người ta thấy ngượng ngùng.
Tô Mạch bắt xe về nhà. Ăn cơm tối xong, làm việc ở nhà được một lúc thì phát hiện để quên một phần tài liệu quan trọng phải quay lại công ty lấy.
Màn hình tinh thể lỏng của thang máy đang phát bản tin về một nữ nhân viên văn phòng đi làm khuya bị kẻ xấu bắt cóc kéo vào bụi cỏ cưỡng hiếp.
Tô Mạch ra khỏi thang máy, người dẫn chương trình vẫn đang tiếp tục đưa tin: “Cảnh sát nhắc nhở phụ nữ ra ngoài buổi tối cần phải cẩn thận.”
Ra khỏi thang máy, Tô Mạch ra cổng tiểu khu đón taxi.
Nhanh chóng tới công ty.
Rất an toàn.
Lúc này đã mười một giờ đêm, tòa nhà không có người. Ở sảnh lớn chỉ có hai người bảo vệ trực ban, trông lạnh lẽo, buồn tẻ.
Một chú bảo vệ lại hỏi: “Muộn thế này rồi còn quay lại công ty tăng ca à?”
Tô Mạch gật đầu: “Các chú cũng thật vất vả, muộn thế này rồi vẫn phải trực ban.”
Chú bảo vệ cười: “Dạo này trị an không được tốt, tối về, tốt nhất là gọi người nhà tới đón.”
Tô Mạch vâng dạ, mỉm cười thân thiện đáp lại.
Thế giới này có người xấu, có kẻ ác nhưng người tốt còn nhiều hơn.
Trâu Tinh Thần đứng trước cửa nhà Tô Mạch, gõ mấy cái không thấy ai đáp lại. Anh tựa người vào cạnh cửa gọi điện.
“Ở đâu thế?”
Tô Mạch đang đứng dưới tầng một của tòa nhà chờ thang máy: “Quay lại công ty lấy ít tài liệu, về ngay đây ạ.”
Trâu Tinh Thần liếc nhìn giờ, cau mày: “Đệt, đã mười một giờ rồi còn chạy ra ngoài.”
Tô Mạch: “Là hạng mục của Shandy.” Rất quan trọng.
Trâu Tinh Thần: “Anh đi đón em.”
Tô Mạch cười: “Thang máy tới rồi, em cúp trước đây.”
Cố Bắc Đồ từ trong thang máy đi ra, thấy Tô Mạch, anh ta ngạc nhiên: “Muộn thế này rồi còn quay lại công ty à?”
Tô Mạch ừ một tiếng, không muốn dây dưa lằng nhằng, đi thẳng vào trong thang máy.
Cố Bắc Đồ đưa tay chặn cửa thang máy lại, bỗng nhiên bảo: “ICGE ngày mai, anh sẽ thắng hắn.”
ICGE là quỹ đầu tư mạo hiểm có tiếng, tất nhiên Tô Mạch có biết. Thế nhưng cô chưa từng nghe Trâu Tinh Thần nhắc tới.
Cái tên đàn ông luôn luôn kiêu căng, liều lĩnh này.
Tô Mạch cười một cái: “Anh không thắng được anh ấy.”
Cố Bắc Đồ: “Vậy em cứ chờ xem.” Nói xong thì thả tay.
Cửa thang máy khép lại. Tô Mạch lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trâu Tinh Thần: “Anh là tuyệt nhất.”
Trâu Tinh Thần nhanh chóng nhắn lại: “Nhắc lại.”
Tô Mạch trợn mắt cạn lời, nhắn lại: “Anh là tuyệt nhất, cũng là đẹp trai nhất.”
Anh nhắn lại: “Chuyện gì đấy?”
Chỉ mới nghĩ tới cảnh Cố Bắc Đồ bị đè bẹp thôi là Tô Mạch đã thấy phấn khích rồi. Cô gửi một tin nhắn âm thanh, kể lại chuyện gặp Cố Bắc Đồ, cuối cùng còn thêm một cái muah yêu.
Làm Trâu Tinh Thần buồn nôn chết đi được. Anh ta cười nhẹ một tiếng, nhắn lại một tin nhắn thoại: “Bệnh cũ tái phát.”
Thang máy lên tới tầng mười một, cả tầng tĩnh lặng. Tô Mạch không sợ bị người nghe được, gửi một tin nhắn thoại: “Thần ca, em…”
Muốn nói là em yêu anh nhưng vấn đề là, không nói ra miệng được.
“Em xấu hổ lắm, dù sao anh hiểu đó.”
Trâu Tinh Thần tựa lưng vào lưng ghế ô tô, nhìn đèn xanh đèn đỏ bên ngoài. Cô nói anh hiểu nhưng thực ra anh không hiểu.
Tô Mạch vào văn phòng, giật mình ngạc nhiên vì muộn thế này rồi vẫn còn người tăng ca.
Càng đáng kinh ngạc hơn nữa là, đèn ở quầy lễ tân đã tắt. Một nửa khu làm việc cũng đã tắt đèn tối thui.
Chỉ có phòng thiết kế và phòng giám đốc là còn sáng đèn.
Chắc tới tám phần là Tiêu Như đang tăng ca.
Tô Mạch tới chỗ của mình, định lấy tài liệu xong là về luôn.
Văn phòng quá tĩnh lặng, cửa phòng giám đốc khép hờ chừa một chút khe hở. Cô nghe được cuộc
đối thoại bên trong.
Giọng Lý Quảng Toàn the thé: “Vị trí hiện giờ của cô vốn là tổng giám đốc Lưu dành cho Tô Mạch, là tôi cực lực tiến cử cô thì cô mới leo lên được.”
Giọng Tiêu Như lí nhí: “Cám ơn phó tổng giám đốc Lý.”
“Thế, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép về trước.”
“Cô đã nghĩ xong sẽ báo đáp tôi thế nào chưa?” Lý Quảng Toàn cười thật đáng khinh, “Cô là người thông minh, không cần tôi phải nhắc chứ?”
“Nghe nói gần đây cô mới mua một căn hộ. Trả tiền vay mua nhà chắc vất vả lắm nhỉ? Nếu mà thất nghiệp thì không ổn đâu.”
Tô Mạch cảm thấy ghê tởm, nhanh chóng sao chép tài liệu mình cần, cất USB vào túi rồi định ra về.
Lúc đứng dậy, cô nghe thấy trong văn phòng truyền ra tiếng đồ gì đó rơi xuống đất.
Tô Mạch không muốn xen vào chuyện của người khác, cô chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt. Cô và Tiêu Như đã không còn quan hệ bạn bè như trước đây, cô không có trách nhiệm cứu cô ta, cũng không có trách nhiệm dẫn dắt cô ta trưởng thành.
Tô Mạch xách túi, đi ra tới cửa.
Trong văn phòng truyền ra tiếng hét thất thanh của Tiêu Như.
Trong đầu Tô Mạch bỗng xẹt qua giọng nói lo lắng của mẹ Tiêu Như khi gọi điện cho cô, bà nói con gái mình bé gan, ý chí không kiên định, dễ bị bên ngoài cám dỗ, mong Tô Mạch để mắt giúp.
Một cuộc điện thoại dài hai phút, bà liên tục nhắc đi nhắc lại mười mấy lần cảm ơn.
Có đôi khi, giữa người tốt và người xấu, tà ác và chính nghĩa, nguyên tắc và sa đọa, chỉ cách một giây.
Tô Mạch bực bội đệt một tiếng mắng chính mình.
Cô quay người đi mấy bước, đá văng cửa phòng giám đốc.
Phó tổng giám đốc Lý đang đặt tay trên đùi Tiêu Như, quay đầu lại thấy Tô Mạch, mặt biến sắc.
Lý Quảng Toàn rụt bàn tay háo sắc của mình về, sắc mặt khó coi: “Tô Mạch đấy à, tan làm rồi, về nhà đi thôi.”
Tô Mạch phớt lờ, đi tới, kéo cổ tay Tiêu Như đi ra ngoài.
Lý Quảng Toàn ho một tiếng.
Tiêu Như rụt tay khỏi tay Tô Mạch: “Không cần cô lo, cô đi đi.”
Tô Mạch quay đầu nhìn: “Mẹ kiếp, cô nghĩ là tôi muốn lo cho cô à!”
Tiêu Như: “Thế thì cô đi đi.”
Tô Mạch nhìn Tiêu Như chằm chằm: “Cô đã nghĩ kĩ chưa? Kĩ rồi thì tùy cô.”
Tiêu Như không đáp, Lý Quảng Toàn bước tới, đang định mở miệng nói thì Tô Mạch quát một tiếng: “Câm miệng.”
Mặt Lý Quảng Toàn hiện lên sự phẫn nộ: “Tô Mạch, cô nói chuyện với lãnh đạo thế đấy hả?”
Tô Mạch: “Ông tự soi gương trước xem mình có giống một lãnh đạo không? Đồ con lợn!”
Thân hình mập mạp của Lý Quảng Toàn chắn trước mặt Tô Mạch, gã chỉ ngón tay vào cô: “Đồ đàn bà thối! Mẹ kiếp, mày nói lại lần nữa! Ai là lợn?”
Chữ “lợn” này là từ cấm kỵ của Lý Quảng Toàn. Từ thằng mập bé tới thằng mập lớn, gã thường xuyên vì sự mập mạp của mình mà bị bạn bè xa lánh, bắt nạt. Gã hận nhất là bị người ta gọi là lợn.
Tô Mạch hất cằm: “Đồ con lợn.” Kể từ hồi Lý Quảng Toàn quấy rối tình dục cô bất thành và vu cáo cô nhận đơn ngoài, cô đã muốn mắng như thế. Hôm nay xem như là tìm được cơ hội.
“Bốp!” một tiếng, Lý Quảng Toàn vung tay tát ngay một tát vào mặt Tô Mạch.
Tô Mạch không ngờ một tên béo hơn trăm kí mà có thể thực hiện được một động tác linh hoạt tới thế, cô bị tát tới ngẩn ra.
Mặt nóng bừng, đau rát. Lớn thế này rồi, ngoài Tiền Viện, chưa từng có ai tát cô.
Tô Mạch nhớ tới lần vợ Lý Quảng Toàn gọi điện xin lỗi cô, chị ta nói Lý Quảng Toàn ngoài háo sắc ra còn có xu hướng bạo lực nghiêm trọng.
Tô Mạch lau môi, mu bàn tay in một dấu máu.
Cô buông Tiêu Như ra, giơ chân đạp một cước vào đũng quần của Lý Quảng Toàn.
Nhưng đối phương quá béo, cô chỉ đá trúng cái đùi núc ních mỡ của gã, không đạp được vào chỗ yếu hại.
Tô Mạch đẩy Tiêu Như về phía cửa: “Xuống dưới tầng gọi bảo vệ.”
Tiêu Như hoàn hồn, nhanh chóng chạy ra ngoài, hốt hoảng đánh rơi cả giày.
Lý Quảng Toàn quát: “Tiêu Như, mẹ mày, nghĩ cho kĩ, nên nói gì, không nên nói gì. Đừng quên, tổng giám đốc Lưu là anh họ đằng ngoại của tao.”
Tô Mạch thấy Tiêu Như khựng người lại, không chạy nữa. Cô ta nhặt lại đôi cao gót, như thể chấp nhận số mệnh, từ từ đi về phía cửa.
Tim Tô Mạch chìm xuống đáy, Lý Quảng Toàn xông tới.
Tiêu Như xuống tới tầng một. Bảo vệ ở sảnh lớn thấy tinh thần cô bất thường, tóc tai lộn xộn thì lại hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
Tiêu Như ngẩng đầu, mặt vô cảm.
Bảo vệ lại tốt bụng hỏi lại: “Xin hỏi có cần trợ giúp gì không?”
Tiêu Như lắc đầu: “Không cần, tất cả đều ổn, rất ổn.”
Bảo vệ không gặng hỏi nữa, chỉ dặn dò cô ta dạo này trị an không tốt, ra về phải chú ý an toàn.
Tiêu Như ra khỏi tòa nhà, đêm đã khuya, đường phố không người qua lại. Cô ta đứng sững trước cửa một hồi, gió lạnh thổi thốc vào trong cổ áo.
Đối diện bên kia đường có một trung tâm thương mại, là một trong ba trung tâm thương mại lớn nhất Tây Quỳnh. Giữa những ngọn đèn nê-ông lộng lẫy là một màn hình tinh thể lỏng cực lớn đang phát quảng cáo.
Quảng cáo một dòng nước hoa của Shandy.
Ánh mắt Tiêu Như lạnh dần. Shandy à, đúng là đáng ghét.
Một chiếc Bentley màu đen bản số lượng giới hạn dừng trước tòa nhà.
Trâu Tinh Thần xuống xe, đang định đi vào trong.
Tiêu Như lại gần: “Tiểu Tô về rồi, vừa mới xong, bắt xe về.” Bên cạnh có khóm vạn niên thanh treo vài chiếc đèn trang trí.
Ánh đèn đỏ hắt lên mặt cô ta, tựa như một nữ quỷ không có hơi ấm và linh hồn.
Trâu Tinh Thần dừng bước. Lúc trước tới đây đón Tô Mạch, anh ta từng gặp Tiêu Như, biết họ là đồng nghiệp với nhau.
“Cám ơn.”
Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Tô Mạch. Có tín hiệu nhưng không có người nghe. Có thể là không nghe thấy.
Trâu Tinh Thần quay về xe ngồi rồi điện lại cho Tô Mạch.
Giọng nữ máy móc vọng ra từ điện thoại: “Xin chào, số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Tác giả có chuyện muốn nói: triệu hồi Thần ca, lần này là anh hùng cứu mỹ nhân thật.