*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trâu Tinh Thần đi từ tầng trên xuống, vào bếp đun nước.
Lấy cơm cuộn rong biển trong tủ lạnh ra, đứng dựa vào bếp, không hâm nóng lại mà ăn luôn thay bữa sáng.
Tô Mạch muốn nói gì đó rồi thôi.
Cuối cùng, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được phải nói: “Sáng sớm ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày.”
Trâu Tinh Thần nhét nốt miếng cơm cuộn rong biển cuối cùng vào miệng, giọng điệu vừa khinh khỉnh vừa khó chịu: “Ai cần em lo.”
Giờ cô đang mắc nợ tình cảm của người ta nên đuối lý, tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đánh dấu ý quan trọng: tạm thời.
Sau khi tới công ty, Trịnh Kỳ Lân chia việc cho Tô Mạch: “Thời gian rất gấp, chúng ta chỉ có nửa tháng để hoàn thành phần mỹ thuật tiền và trung kỳ, mỹ thuật hậu kỳ và quảng cáo thì đến lúc đó tính sau.”
Tô Mạch nhanh chóng hòa mình vào công việc.
Cô ngồi im trên sô pha, người qua kẻ lại không hề ảnh hưởng tới cô một chút nào. Ngoại trừ đi vệ sinh, cô có thể ngồi không nhúc nhích suốt ba, bốn tiếng đồng hồ.
Tới giữa trưa, Triệu Thù bắt đầu gọi cơm ngoài, Tô Mạch mới nhớ ra sáng nay đi vội, quên mang cốc uống nước của mình.
Cô vào trong bếp, mở tủ tìm cốc.
Ngăn tủ tận trên cùng có mấy chiếc cốc thủy tinh. Cô kiễng chân, cố gắng với tay lên lấy.
Đầu ngón tay chạm được vào thành cốc, chiếc cốc lắc lư mấy cái, suýt nữa thì rơi ra ngoài vỡ mất.
Cô nhún người bật lên một chút, tay vươn mỏi nhừ rồi mà vẫn không lấy được.
“Dốt.”
Một giọng đàn ông trầm ấm vang lên sau lưng.
Anh với tay, cánh tay sượt qua tóc cô lấy cốc xuống.
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người đứng sau làm lưng cô suýt nữa cũng nóng mềm. Trước mặt cô là tủ âm tường, sau lưng cô là anh. Tư thế này giống như được anh ôm trong ngực.
Cô xoay người lại, ngẩng mặt lên phản bác: “Không lấy được cốc không phải là dốt.”
Anh lùi lại đôi bước, dựa vào bệ bếp đằng sau, cười nhếch môi tiếp lời cô: “Là lùn.”
Tô Mạch cao một mét bảy, cao hơn phần đa phụ nữ.
Anh đưa cốc cho cô.
Tô Mạch đứng bên bồn rửa rửa cốc.
Rửa cốc xong, cô rót nước ấm tráng cốc. Hơi nóng bốc lên từ miệng cốc phả vào mặt, vừa nóng vừa ẩm.
Người đàn ông đằng sau nói: “Nói đi, lần này em lại có mục đích gì?”
Tô Mạch xoay người lại, ngửa mặt đối diện với một cặp mặt hờ hững: “Em chẳng có mục đích gì hết.”
Trâu Tinh Thần cười khẩy một tiếng: “Tưởng ông đây ngu à?” Hai ngàn đồng tiền lương, sợ là đến mua cái túi cũng chẳng đủ.
Tô Mạch hạ giọng nói khẽ: “Vậy anh cứ coi như em tới học tập kinh nghiệm làm việc là được.”
Trâu Tinh Thần xoay lưng bỏ đi. Dù sao, bất kể thế nào, công ty cũng không bị thiệt gì.
Sau này đến cả lập trình viên keo kiệt kiêm giám đốc tài chính Chu Bắc cũng không nhìn nổi, lặng lẽ tìm Trâu Tinh Thần nói chuyện: “Thần ca, tôi thấy cô ấy làm việc nghiêm túc, trình độ lại tốt, chút tiền lương ấy e là không giữ được nhân tài đâu.”
Trâu Tinh Thần ngồi trên ghế xoay trong phòng riêng, ngước mắt lên: “Cô ấy không đi đâu mất đâu.”
Chu Bắc vén váy ngồi xuống: “Sao mà ông biết được?”
Trâu Tinh Thần: “Triệu Thù phái ông tới dò la hả?”
Chu Bắc cười: “Một tên lập trình viên mà có thể sai phái được giám đốc này sao? Không phải ông ấy phái, là mọi người nhất trí muốn biết.”
Trâu Tinh Thần gõ vài dòng lệnh rồi dừng lại, phá lệ không chửi người làm phiền anh ta trong lúc viết code: “Muốn biết gì?”
Chu Bắc: “Thì là, chẳng phải là người ta là cựu phu nhân đó sao? Sau đó chẳng phải đã đá ông rồi sao? Bọn tôi đây, bọn tôi không biết nên đối xử với cô ấy thế nào.”
Trâu Tinh Thần tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Chu Bắc: “Nói lại lần nữa.”
Chu Bắc: “Bọn tôi không biết nên đối xử với cô ấy thế nào.”
Trâu Tinh Thần: “Câu trước.”
Chu Bắc: “Chẳng phải chị dâu đã đá ông rồi sao.”
Anh ta nói còn chưa dứt tiếng, “viu” một cái, một lọ cắm bút liền phi tới.
Chu Bắc nghiêng người tránh được, đứng dậy chuồn luôn ra ngoài cửa.
Đằng sau có người hờ hững nói: “Đối xử như nhân viên bình thường.”
Chu Bắc ngoái đầu lại: “Thật à? Thế… thế có được tán không?”
Trâu Tinh Thần: “Cút đi!”
Đương nhiên Chu Bắc cũng chỉ đùa một chút. Người như Tô Mạch, ngoài Trâu Tinh Thần ra làm gì còn ai khống chế được.
Đừng thấy trong giờ làm cô ấy ngoan ngoãn ngồi thiết kế trên sô pha mà nhầm. Thực ra cô nàng này là một người rất có chủ kiến, ngay cả Trịnh Kỳ Lân, có những vấn đề vẫn phải nghe cô ấy.
Cô gái này rất giỏi ngụy trang. Trông thì tựa như một con thỏ trắng bé bỏng vô hại lương thiện nhưng giấu dưới lớp da ấy là sói hay là hổ, e rằng chỉ có mình lão đại của bọn họ biết.
Chu Bắc chạy vội quá, chân giẫm phải váy, “bụp” một cái, ngã sấp, mấy bậc thang cuối gần như là lăn xuống.
Bọn Triệu Thù phá lên cười ha hả. Vương Tử Hoài còn nhại giọng Trâu Tinh Thần: “Cái đồ lợn, quay về Cao lão trang đi cho rồi.”
*Cao lão trang: nhà vợ Trư Bát Giới từng ở trước khi theo Đường Tăng đi lấy kinh, có hứa hẹn nếu không lấy được kinh thì sẽ “hoàn tục về nhà làm ăn như trước”.
Chỉ có Tô Mạch là đứng dậy khỏi sô pha đỡ Chu Bắc dậy, tận tình hỏi han: “Không bị sao chứ?”
Chu Bắc cực kỳ ngượng: “Không sao, không sao, cảm ơn cô quan tâm.” Thầm nghĩ bụng cựu chị dâu quả là người tốt.
Tô Mạch: “Ồ, không sao thì tốt. Vậy mau đi viết code đi thôi. Vấn đề chuyển cảnh trong game chưa đủ mượt buổi sáng giám đốc Trâu dặn anh, hôm nay trước khi tan làm có thể làm xong chứ?”
Chu Bắc: “…” Không phải cô ấy quan tâm anh ta, rõ ràng là chỉ quan tâm tiến triển của dự án game.
Chu Bắc: “Có thể làm xong.”
Tô Mạch: “Giỏi quá.”
Chu Bắc được khích lệ, xách váy quay về chỗ ngồi của mình, y như một học sinh tiểu học được thầy cô khen.
Triệu Thù bật cười. Trâu Tinh Thần là người hay soi mói và đòi hỏi cực cao trong công việc, người bình thường đạt được tiêu chuẩn tối thiểu của anh ta cũng đã khá lắm rồi.
Anh ta luôn dùng cách nhìn của một thiên tài nhìn người khác, nhìn kiểu gì cũng thấy người khác ngu dốt, càng miễn nói tới chuyện khen người ta.
Về điểm này thì Tô Mạch vừa hay lại bù trừ. Cô ấy rất biết khích lệ đồng nghiệp, nói chuyện thật dễ nghe.
Trâu Tinh Thần đối xử với Tô Mạch cũng giống với những người khác. Anh ta mắng bọn Triệu Thù thế nào thì cũng mắng Tô Mạch thế ấy, chưa từng coi cô là phụ nữ.
Ví dụ như lúc này, Trâu Tinh Thần đứng sau lưng xem Tô Mạch vẽ tay một thú cưỡi trên bảng vẽ. Con này có đặc tính tổng hợp của sư tử, hổ, sói, phượng hoàng.
Vừa chạy được, bay được lại bơi được, trông rất sống động, oai phong lẫm liệt. Nhìn một cái là biết ngay nó là một thú cưỡi cực kỳ trâu bò.
Tô Mạch mỉm cười hài lòng với bản vẽ tay của mình. Thế nhưng, không đợi cô cười xong, đằng sau đã vang lên một giọng chê bai.
Giám đốc Trâu lạnh lùng nói: “Cô có biết đống hổ lốn này của cô nếu làm thật sẽ làm ảnh hưởng tới hiệu năng của máy tính nhiều cỡ nào không?”
Tô Mạch quay đầu lại: “Đấy không phải là cái khó lớn trong lập trình hay sao?”
Trâu Tinh Thần nhếch môi cười: “Trong từ điển của ông đây không có khái niệm khó lập trình.”
Trịnh Kỳ Lân lại ngồi cạnh Tô Mạch: “Em chưa làm thiết kế trong ngành game bao giờ nên chắc không hiểu rõ. Giữa thiết kế và kỹ thuật máy tính có mâu thuẫn rất nhiều về chuyện có thể phối hợp được hay không, thường xuyên phải lựa chọn giữa giữ hay cắt giảm.”
Tô Mạch: “Ồ, quả nhiên vẫn là cái khó lớn trong lập trình mà.”
Trịnh Kỳ Lân: “Ví dụ như cái này của em, chỗ tiếp giáp giữa lông chim trên chân và da, em đang dùng dải gradient năm màu. Giảm bớt đi một chút, hai màu là được.”
*gradient: Một dải gradient được tạo ra bởi 2 hay nhiều màu sắc hòa trộn với nhau, là một đối tượng có màu chuyển từ màu này sang màu kia, màu sắc biến thiên dựa theo nguyên tắc hòa trộn dải màu. Một gradient 5 màu nổi tiếng là nền logo của instagram, gồm biến thiên của 5 màu: light yellow, orange, pink, purple và blue.
Trâu Tinh Thần: “Không được sửa, một cọng lông cũng không được sửa. Làm xong gửi tôi.”
Tô Mạch: “Nhưng mà…”
Trâu Tinh Thần nhếch mép: “Xem thường người khác à?”
Tuy anh nói vậy nhưng Tô Mạch vẫn lặng lẽ giảm
bớt những điểm không cần thiết và tối ưu hóa thiết kế.
Khoảng trống trong giờ làm, cô còn chủ động tra tìm tài liệu, tìm hiểu kinh nghiệm và những việc cần lưu ý khi thiết kế cho lập trình game. Nỗ lực không để bản thân phạm phải một chút sai lầm nào trong công việc.
Không làm chậm tiến độ của dự án phát triển game. Không làm ảnh hưởng tới giấc mộng của anh.
Vậy nên cô thường xuyên ở lại tăng ca.
Thường thì người trong văn phòng đã về quá nửa rồi cô vẫn còn đang hăng hái chiến đấu.
Tô Mạch rời khỏi máy tính, đứng dậy duỗi lưng, xoay xoay đầu, xoa xoa cổ thư giãn.
Mười một giờ đêm, cả phòng làm việc chỉ còn lại hai người là Tô Mạch và Triệu Thù.
Triệu Thù đã mấy lần muốn chuồn về nhưng chuyển động của nhân vật mình làm vẫn chưa đạt nên mãi vẫn chưa làm ông chủ soi mói của bọn họ hài lòng.
Triệu Thù ôm laptop lên tầng lần thứ bảy.
Trâu Tinh Thần đã tắm táp sạch sẽ, thay quần áo ngủ xong xuôi, đang ngồi trên giường viết code.
Triệu Thù ngồi xuống mép giường, quay màn hình laptop về phía Trâu Tinh Thần, chạy thử kết quả mình làm: “Thần ca, tôi cố gắng hết cỡ rồi đấy, đừng nói là trong nước, có so với quốc tế cũng không có ai làm mượt hơn tôi đâu.”
Trâu Tinh Thần liếc nhìn thử: “Ừ, tối ưu thêm nữa đi.”
Triệu Thù gập laptop lại: “Không phải chứ!”
Trâu Tinh Thần: “Nếu là tôi thì còn làm tốt hơn nữa.”
Triệu Thù: “Không không không, tôi đâu thể so với ông được.”
Trâu Tinh Thần: “Biết còn có không gian để tiến bộ là tốt.”
Triệu Thù buồn bực ôm laptop đi ra. Lúc từ tầng hai nhìn xuống bỗng bừng hiểu.
Anh ta lộn trở về, đóng cửa phòng ngủ lại, trèo lên giường Trâu Tinh Thần: “Mẹ kiếp, tôi biết rồi nhé.”
Trâu Tinh Thần: “Xuống.”
Giường của anh ta là chỗ ai muốn trèo lên cũng được hay sao?
Triệu Thù xuống khỏi giường, kéo một cái ghế lại ngồi: “Thần ca, ông khốn nạn rồi, ông bị cái cô gái dưới tầng kia bắt trói không chạy thoát nổi nữa rồi!”
Trâu Tinh Thần: “Ý gì đấy?”
Anh ta tự nhận trong công việc luôn đối xử với Tô Mạch không hề khác những nhân viên khác, thậm chí hễ cứ nhìn thấy cô ấy là lại muốn nổi nóng, thái độ còn gay gắt hơn mấy phần.
Triệu Thù: “Còn giả bộ cái gì? Thấy trời khuya rồi nên ông muốn giữ tôi lại để tôi đưa cô ấy về chứ gì? Mấy ngày liền toàn thế rồi.”
“Đã lo lắng thế sao không tự đi mà đưa?”
Trâu Tinh Thần xuống giường, đi tới bên cửa sổ, ném cho Triệu Thù điếu thuốc: “Ông nghĩ nhiều rồi.”
Triệu Thù châm thuốc, thở dài: “Tôi không lắm lời thêm làm gì, tự ông biết mà chú ý lấy, đừng để bị người ta đâm cho hai lần vào cùng một chỗ là được.”
“Tô Mạch ấy à, nói sao đây, tính cách cũng được, khả năng làm việc tốt, có nghĩa khí lại hay cười với mọi người. Nếu không phải từng có chuyện trước đây với ông thì tôi cũng muốn kết nghĩa huynh đệ với cô ấy.”
Trâu Tinh Thần không muốn nói về chuyện này: “Ông thì sao rồi?”
Triệu Thù cười ngượng ngùng: “Tôi thấy tôi với nữ thần nhà tôi vẫn còn có hy vọng. Gần đây ngày nào cũng nói chuyện điện thoại với nhau.”
Trâu Tinh Thần búng tàn thuốc vào gạt tàn, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Được, chờ chừng nào kết hôn, tôi bỏ cho ông phong bì thật dày.”
Triệu Thù cười: “Thế vậy thì thanh toán luôn cả phí bảo tiêu với làm tài xế nữa nhé.”
Trâu Tinh Thần liếc anh ta một cái: “Ông thực sự nghĩ nhiều rồi. Nếu là ông, nhân viên nữ cấp dưới của ông đêm hôm khuya khoắt mới tan làm thì ông có tiện đường đưa người ta về không?”
Triệu Thù: “Tiện đường thì chắc chắc tôi sẽ đưa nhưng đợi cả đêm để tiện đường thì xin lỗi, tôi không làm.”
“Trừ phi là nữ thần nhà tôi.”
Đang nói thì có người gõ cửa.
Trâu Tinh Thần dụi tắt điếu thuốc, xoay người tựa vào cửa sổ, đưa lưng về phía màn đêm bao la.
Tô Mạch đi vào: “Lên nói với anh một tiếng, em tan làm đây.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng, không tỏ chút cảm xúc dư thừa nào: “Biết rồi, về đi.”
“Triệu Thù, ông cũng về đi.”
Triệu Thù cười đến là gian: “Cái nhân vật của tôi vẫn chuyển động chưa được mượt lắm, tôi chưa về vội.”
Tô Mạch ra ngoài trước, cuối cùng Triệu Thù vẫn bị đá ra.
Tô Mạch xếp đồ vào túi xong liếc xem giờ. Giờ ra bến tàu điện ngầm thì vẫn còn kịp bắt chuyến cuối.
Triệu Thù đánh chiếc Volkswagen của anh ta từ trong ga-ra ra, hạ kính cửa sổ xuống: “Tôi đưa cô về nhé, tiện đường.”
Tô Mạch ngồi vào xe: “Khéo thật, lại tan làm cùng với anh.”
Triệu Thù thầm nói trong bụng: chẳng khéo chút nào hết nhé.
Xe chạy khỏi khu biệt thự, Triệu Thù vừa lái xe vừa hỏi: “Cô đã biết chuyện lão đại bán chiếc Bentley chưa?”
Tô Mạch gật đầu, hỏi thêm: “Công ty hiện giờ thiếu tiền lắm sao?”
Triệu Thù cười: “Thế thì không. Một tháng lão đại trả cho cô hai ngàn có đủ tiêu không?”
Tô Mạch: “Đủ.”
Triệu Thù im lặng trong chốc lát rồi bảo: “Cô tới là để chuộc tội à? Thực ra anh ấy không cần vậy đâu.”
Tô Mạch: “Không phải.”
Trong lúc chờ đèn đỏ, Triệu Thù liếc nhìn sang bên ghế phụ lái. Cô gái đó nhìn ra ngoài cửa kính xe ngắm ngã tư đường, đôi mắt tỏa ra một chút ánh sáng. Anh ta cảm thấy mình cũng sáng lên theo.
Như lời Chu Bắc nói, cô gái này khác xa vẻ ngoan ngoãn thể hiện ra bên ngoài. Dường như đang trù tính điều gì đó, giống một con mèo, mặt ngoài thì dịu dàng, vô hại nhưng bất kể lúc nào cũng có thể xòe móng vuốt ra túm chặt con mồi.
“Tôi mặc kệ cô là vì gì,” Triệu Thù thoáng dừng lời, “tóm lại, cô đã làm anh ấy tổn thương một lần.”
“Mấy hôm đầu, anh ấy chỉ nhốt mình trong phòng, không gặp ai, hút hết điếu này tới điếu khác.”
“Dạo này tốt hơn chút rồi, ít ra là còn biết cạo râu.”
Tô Mạch cúi đầu nhìn ngón tay trống, trên đó vốn có một chiếc nhẫn ngọc lục bảo. Cô sợ anh nhìn thấy lại đòi cô trả nên giấu đi, bỏ trong túi mang theo bên mình.
Xe chạy qua hết ngã tư này tới ngã tư khác. Tô Mạch hỏi: “Triệu Thù này, có phải trước đây anh ấy sống không được tốt không?”
“Tôi thấy cửa phòng anh ấy thuê bị sơn chữ.”
Vừa nói đến chuyện này, Triệu Thù lập tức nổi nóng, suýt thì nhấn nhầm chân phanh thành chân ga: “Lý Thư Tình làm.”