*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Mạch về nhà tắm rửa một lượt, thay bộ đồ mới, nhanh chóng quay lại công ty.
Cô chỉ xin nghỉ hai tiếng. Đi vội đi vàng, cuối cùng vẫn tới muộn mười phút.
Tô Mạch lặng lẽ mở cửa phòng khách, trộm nghĩ chưa chắc anh đã ở dưới tầng một. Huống hồ chỉ có mười phút, cho dù anh có ở dưới này cũng không sao.
Bình thường thấy Vương Tử Hoài thường xuyên đi muộn, Mễ Việt thường hay về sớm, anh cũng không nói câu nào, căn bản là chẳng buồn để ý.
Tô Mạch vào nhà, nhìn thấy Trâu Tinh Thần đang ngồi ở sô pha, anh ngước mắt nhìn lên: “Em tới muộn 11 phút.”
Tô Mạch ngồi xuống đầu sô pha bên kia, mở laptop lên: “Đường hơi tắc một chút.”
Trâu Tinh Thần: “Trừ tiền.”
Tô Mạch lẩm bẩm: “Trừ nữa là hết sạch.”
Trâu Tinh Thần vờ như không nghe thấy: “Áo sơ mi của anh đâu?”
Tô Mạch: “Mặc làm bẩn áo của quý ngài mất rồi, đợi giặt sạch sẽ rồi sẽ trả lại.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng, ngả người vào sô pha. Đây là một tư thế thư giãn.
Tô Mạch nhích người lại gần anh: “Có chuyện muốn bàn riêng với quý ngài đây.”
Trâu Tinh Thần: “Nói luôn ở đây đi.”
Tô Mạch nhìn nhìn mọi người xung quanh. Mọi người đều đang chăm chỉ làm việc, không ai ngóng sang bên này.
Cô nói qua một lượt chuyện Lâm Tiểu Linh dùng ảnh của anh rồi nói: “Cũng không phải con bé cô ý, anh cho một cái giá hoặc là cho em ấy chút thời gian đi. Năm ngày, năm ngày là đủ.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy, vừa đi vào phòng họp vừa gọi: “Qua đây bàn.”
Tô Mạch vào theo, đóng cửa lại.
Trâu Tinh Thần đứng tựa vào cạnh bàn họp, cúi đầu thao tác trên điện thoại, mở tấm ảnh Lâm Tiểu Linh dùng ra, đưa cho Tô Mạch: “Người ở góc dưới cùng bên trái, em có biết đó là ai không?”
Tô Mạch nhìn thật kỹ.
Cô gái trong hình đưa lưng về phía người chụp, tóc cột đuôi ngựa, váy liền thân màu trắng gạo, thắt nơ bướm ở eo.
Người này chỉ chiếm một góc nhỏ trong tấm hình, có vẻ như là một người qua đường vô tình lọt vào ống kính.
Tô Mạch đã có suy đoán trong lòng nhưng vẫn ngẩng đầu lên hỏi: “Ai vậy?”
Trâu Tinh Thần lấy lại điện thoại, quẳng xuống mặt bàn, nhìn thẳng vào Tô Mạch: “Chu Thấm Nhã.”
Vậy nên đây chính là nguyên nhân anh sống chết không chịu cho bản quyền.
“Nếu bị Lý Thư Tình nhìn thấy, chắc chắn trăm phần trăm chuyện này sẽ bị làm to lên, hậu quả của nó Lâm Tiểu Linh không thể gánh vác được.”
Tô Mạch kéo ghế ngồi xuống, ngửa mặt lên nhìn Trâu Tinh Thần: “Thế chuyện này làm thế nào thế nào bây giờ?”
Trâu Tinh Thần: “Các em chỉ có thể cầu nguyện rằng trong năm ngày này, cái quảng cáo đó không bị Lý Thư Tình nhìn thấy.”
Cô lại ngửa mặt hỏi: “Không còn cách khác à?”
Trâu Tinh Thần rời khỏi cạnh bàn, đứng thẳng người dậy: “Không.”
Nói rồi đi thẳng ra cửa.
Tô Mạch nói với theo: “Tại sao anh lại muốn giữ ảnh của cô ấy?”
Trâu Tinh Thần dừng bước, quay đầu lại, cười một cái đầy tự giễu: “Nếu anh nói là bọn anh tình cảm anh em sâu đậm, anh không nỡ xóa, em tin chứ?”
Hay cũng giống những người khác, tin lời đồn đại Lý Thư Tình tung ra khắp nơi, nói anh dụ dỗ em gái?
Tô Mạch lại gần đứng trước mặt anh, hơi ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Đương nhiên em tin anh.”
Ánh mắt cô kiên định lạ lùng.
Anh cũng chỉ ừ một tiếng rất khẽ.
Anh xoay người, đặt tay lên tay nắm cửa, đột ngột nói: “Chuyện hồi sáng, cám ơn em.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Thế chúng ta hòa nhau nhé được không?”
Trâu Tinh Thần xoay người lại, dựa vào mặt cửa, nhìn cô gái trước mặt từ trên xuống: “Hai chuyện khác nhau.”
“Nếu em thấy không công bằng thì để anh bảo Chu Bắc phát cho em một khoản tiền thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Tô Mạch tiến thêm nửa bước, kề lại thật gần: “Bao nhiêu tiền?”
Ảnh ngửi thấy làn hương hoa mạt lị tươi mát, mày hơi nhíu lại, người ngả ra sau, quay mặt đi hướng khác: “Vừa vưa đủ bù vào khoản tiền phạt hôm nay em tới muộn.”
Tô Mạch đang định lại áp sát thêm, chân co lên còn chưa kịp hạ xuống, đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm trầm bực bội: “Bớt bớt được một tấc lại tiến mẹ một thước đi.”
Tô Mạch dừng lại, ngửa mặt lên: “Vậy không hòa nhau thì anh đừng ghét em nữa được không?”
Giọng cô nhỏ dần: “Anh đừng mặc kệ em mãi vậy, em khó chịu.”
Trâu Tinh Thần nhếch mép: “Sao anh thấy em với bọn Trịnh Kỳ Lân, Triệu Thù ngày nào cũng nói nói cười cười, cực kỳ vui vẻ cơ mà?”
Tô Mạch: “Em làm vậy là vì tốt cho bầu không khí của văn phòng, nâng cao hiệu suất làm việc của nhân viên.”
Anh quay người lại mở cửa, cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy anh nói: “Lại còn nâng cao hiệu suất làm việc của nhân viên, nghĩ mình là bà chủ thật cơ đấy.”
Tối hôm đó, Tô Mạch và Triệu Thù không tăng ca. Bọn họ đi làm chuyện sáng nay đã bàn với nhau.
Nửa tiếng sau, hai người đứng trước nhà Lý Thư Tình, quan sát camera xung quanh. Chờ trời tối hẳn, trốn camera quan sát, lẻn vào đập vỡ cửa kính. Đập xong liền chạy.
Còn để lại hiện trường một chiếc khăn thấm mồ hôi của trẻ con, giả vờ là do bọn ranh con làm.
*khăn thấm mồ hôi của trẻ em (小孩子的吸汗巾):
Sau khi ra khỏi khu biệt thự nhà Lý Thư Tình, Tô Mạch và Triệu Thù đã gây dựng nên tình đồng chí cách mạng sâu sắc. Tình hữu nghị giữa họ đã tiến lên một tầm cao mới.
Triệu Thù vừa lái xe vừa hỏi: “Mục đích cô tới Khoa kỹ Tinh Thần là muốn theo đuổi lại Thần ca à?”
Tô Mạch: “Tôi thể hiện rõ ràng vậy cơ à?”
Triệu Thù cười: “Cái này còn cần phải thể hiện à, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được.”
Tô Mạch quay mặt đi: “Vậy anh cảm thấy tôi có nhiều hy vọng không?”
Triệu Thù: “Tôi cảm thấy vẫn có hy vọng.”
Tô Mạch lập tức lôi kéo Triệu Thù về phe mình: “Tôi giúp anh theo đuổi nữ thần, anh giúp tôi theo đuổi Thần ca. Thế nào?”
Lạ là Triệu Thù nghe nhắc tới nữ thần của mình vẫn không loạn trận tuyến, nghiêm túc nói với Tô Mạch: “Lần này cô không được phụ lòng anh ấy nữa.”
Tô Mạch ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Chết cũng không.”
“Anh có biết Lục Bảo Muội không? Khoảng thời gian tôi không ở, cô ta có thừa cơ chen vào không vậy?”
Triệu Thù suy nghĩ mất một lúc: “Biết, có tới hai lần, bị lão đại đuổi về, hung dữ lắm, toàn mắng người ta phát khóc.”
“Cô Lục Bảo Muội này không được dáng, không phải là mối uy hiếp đâu.”
Tô Mạch lại hỏi: “Thế những cô gái khác thì sao?”
Triệu Thù lại nghĩ thêm một lúc: “Có thì đúng là có một người.”
Không ngờ, ngày hôm sau, cô gái này liền xuất hiện.
Giữa trưa, Trâu Tinh Thần không muốn gọi cơm hộp nên dẫn mọi người ra ngoài ăn lẩu, lúc mới ra khỏi cửa biệt thự thì bắt gặp một chiếc xe tải màu xanh của công ty chuyển nhà chạy tới.
Chạy đằng sau là một chiếc xe Ferrari đỏ mui trần.
Cô gái trong xe đeo kính đen, môi tô son đỏ chót, mái tóc uốn xoăn vừa đen vừa dài.
Cô gái dừng xe, bước xuống, gõ đôi cao gót đi tới chỗ họ: “Hi mọi người, đã lâu không gặp.”
Đinh Đông Xuân hỏi: “Ai vậy nhỉ? Nhiệt tình thế.”
Chu Bắc nghĩ ra: “Đây chẳng phải chính là cái cô bọn mình gặp trong khách sạn dưới chân núi An Sơn sao?”
“Là cái cô gạ ngủ với lão đại của bọn mình đấy.”
Những người khác: “Ôi đúng rồi, chính là cô ấy!”
Sở dĩ Trâu Tinh Thần nhận ra cô gái này hoàn toàn là vì mái tóc xoăn dài của cô ta. Lúc ở trên đỉnh An Sơn, cô ta viết cho anh một tờ giấy ghi số phòng, địa chỉ khách sạn của cô ta.
Sau đó bọn họ tình cờ gặp nhau trong khách sạn, mấy thằng ranh này liền nhao nhao nói linh tinh.
Trâu Tinh Thần nghiêng đầu liếc nhìn Tô Mạch một cái, xem chừng không định giải thích chuyện hiểu lầm này.
Tô Mạch ngẩng đầu lên nhìn, suýt thì bị ánh sáng tỏa ra từ cô gái kia chọc mù hai mắt. Môi đỏ răng trắng, váy trễ vai liền thân màu đen, đi giày cao gót màu đen có dây quai, mái tóc cũng đen, xoăn, dài giống cô.
Màu sắc rực rỡ duy nhất trên người cô gái này là cặp môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng, chiếc váy đen, tôn lên một nét gợi cảm cực kỳ ấn tượng.
Trịnh Kinh Kinh đi tới trước mặt Trâu Tinh Thần: “Không nhớ tôi à?”
Trâu Tinh Thần: “Nhớ.”
Trịnh Kinh Kinh: “Tôi ở số 48, anh thì sao?”
Trâu Tinh Thần: “49.”
Trịnh Kinh Kinh: “Đối diện cửa nhà nhau.” Trong lúc nói chuyện, mắt cô nàng vẫn luôn dán lên người Trâu Tinh Thần.
Đây là một cô gái vừa nhiệt tình vừa to gan.
Từng có khoảnh khắc Tô Mạch cực kỳ hy vọng cô gái này cũng là dạng phụ nữ hư hỏng như Tiền Viện, Lục Bảo Muội. Trâu Tinh Thần không mù, anh ấy sẽ không ngó ngàng tới những người phụ nữ nhân phẩm không tốt.
Cô đứng gần Trâu Tinh Thần, khuất sau chiếc bóng của anh. Lòng dạ độc ác tới mức chính cô cũng phải giật
mình.
Càng ngày cô càng nhận ra, mình có thể phát điên lên vì anh.
Tô Mạch nói khẽ: “Đói quá, đi ăn cơm thôi.”
Triệu Thù hùa theo Tô Mạch: “Đói chết mất.”
Trâu Tinh Thần quay người dẫn mọi người tới quán lẩu trong trung tâm thương mại gần đó.
Tô Mạch là cô gái duy nhất, mọi người có thói quen nhường chỗ ngồi đẹp nhất sát cửa sổ cho cô. Lúc gọi món cũng nhường cô gọi trước. Tô Mạch thất thần đưa thực đơn cho Triệu Thù: “Mọi người gọi đi, tôi không đói cho lắm.”
Trâu Tinh Thần nhìn lên: “Ai nãy mới kêu đói?”
Tô Mạch không đáp, ngập trong đầu là hình ảnh cô gái xinh đẹp kia.
Còn gạ ngủ gì đó nữa, họ ngủ rồi sao?
Anh trông không có vẻ là người tùy tiện như vậy, là hiểu lầm chăng?
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt đang tựa lưng vào lưng ghế, cúi đầu gọi cơm trên điện thoại. Đôi tay đó có khớp xương rõ ràng, cô biết cảm giác của cơ thể khi được anh vuốt ve, vừa êm dịu vừa nóng hổi, như có điện giật.
*gọi cơm trên điện thoại: trên mỗi bàn ăn có dán sẵn một mã QR của nhà hàng, khách hàng dùng cơm quét mã QR vào trang của nhà hàng xem menu và đặt món trực tiếp trên điện thoại, ăn cơm xong cũng thanh toán trực tiếp trên điện thoại. Cách làm này giúp rút ngắn thời gian gọi món, đơn hàng sẽ được chuyển trực tiếp tới nhà bếp mà không cần qua nhân viên phục vụ, cải thiện hiệu suất làm việc, tránh những nhầm lẫn trong đặt món, đồng thời giúp nhà hàng giảm được số lượng nhân viên phục vụ cần có.
Cô không thể chịu đựng được chuyện anh cũng làm vậy với người phụ nữ khác.
Cô đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Triệu Thù chọc người Trâu Tinh Thần nói nhỏ: “Sao ông không giải thích một câu chuyện gạ ngủ căn bản là không có?”
Trâu Tinh Thần: “Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi có bắt buộc phải giải thích với ai không?”
Triệu Thù: “Vậy ông cứ để mặc người ta hiểu lầm vậy à? Tôi thấy vừa rồi cô ấy gần suýt khóc rồi đấy.”
Trâu Tinh Thần: “Ông quan tâm cô ấy như thế sao không vào toa-lét nữ xem thử một chút xem sao.”
Tự dưng bị người ta ghen tuông, Triệu Thù bèn mặc kệ luôn: “Kiếp trước tôi đúng là mắc mẹ nợ hai người bọn ông.”
Vương Tử Hoài nói: “Tôi thấy cô gái vừa rồi được lắm, nếu lão đại không có ý gì thì tôi lên.”
Chu Bắc: “Loại phụ nữ này, ông xem phong cách với trang phục của người ta đi. Nói không phải để đả kích ông chứ Tử Hoài huynh à, ông thực sự không ăn nổi em này đâu.”
Mễ Việt: “Hình tượng được đấy, tôi phải note lại dùng để viết tiểu thuyết với làm game.”
Đinh Đông Xuân: “Theo tôi thấy thì phụ nữ mới gặp lần đầu đã muốn gạ ngủ với đàn ông thật chẳng đáng tin.”
Vương Tử Hoài: “Đinh lão đầu, nhất kiến chung tình, ông hiểu là gì không? Nghĩa là vừa gặp sắc liền nảy lòng tham. Tôi thấy không thành vấn đề.”
Trâu Tinh Thần hoàn toàn im lặng, gọi cơm xong, bỏ điện thoại xuống bàn, không biết đang nghĩ gì.
Những người khác thấy Tô Mạch quay lại liền ngừng cuộc thảo luận, đổi đề tài sang dòng laptop mới ra của Apple.
Ăn cơm xong quay về, chiếc xe tải màu xanh vẫn còn đậu ở cửa nhà Trâu Tinh Thần, các công nhân vẫn còn đang chuyển đồ.
Tô Mạch ngẩng đầu lên thấy cửa sổ tầng hai căn nhà ấy để mở, đối diện với phòng của Trâu Tinh Thần.
Cô đi vào trong biệt thự, mở máy, vùi đầu vào công việc.
Lâm Tiểu Linh khá may mắn. Lý Thư Tình không phát hiện ra cái quảng cáo đó. Năm ngày sau, thay quảng cáo mới lên, mối họa ngầm bị tiêu diệt.
Đồng thời, Lâm Tiểu Linh và bạn trai cũng đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn, chuẩn bị xem được nhà là chuyển ra ở với nhau.
Tô Mạch tắm táp sạch sẽ, ra khỏi nhà vệ sinh, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt mới lấy được của Trâu Tinh Thần.
Cô lấy hai lon bia trong tủ lạnh đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm, rót ừng ực vào miệng.
Cô chùi mép, kéo rèm cửa sổ lại, đứng trước gương, cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi.
Vóc dáng của người con gái trong gương rất đẹp, eo nhỏ mông cong, ngực đầy đặn. Da trắng hơn tuyết.
Cô cảm thấy chưa đạt, lấy thỏi son môi trong túi trang điểm tô thêm.
Mái tóc dài hơi ẩm thả sau vai ôm lấy cơ thể trắng ngần.
Cô lại nghĩ tới dáng vẻ lúc anh hôn cô, đôi mắt anh vô cùng nóng bỏng, tay khỏe như muốn ghì cô nhập vào trong người anh.
Cô đứng dựa trước bàn, châm một điếu thuốc, bối rối nghĩ xem rốt cuộc anh đã ngủ với cô gái kia chưa.
Hút hết một điếu, Tô Mạch mặc quần áo vào, xách túi, ra cửa thay giày.
Lâm Tiểu Linh đang xem ti-vi trong phòng khách, ngoái đầu ra hỏi: “Mạch tỷ, muộn thế rồi chị vẫn ra ngoài ạ?”
Giờ đã mười hai giờ đêm.
Tô Mạch không nói gì.
Lâm Tiểu Linh thấy sắc mặt Tô Mạch không được tốt, lo lắng đi ra xem.
Tô Mạch không nói, Lâm Tiểu Linh cũng không dám nói, chỉ yên lặng đi theo chị.
Tô Mạch ra ngoài cổng tiểu khu bắt xe, lúc xuống xe mới phát hiện trong điện thoại không còn tiền, không đủ trả tiền xe. Lâm Tiểu Linh là người trả.
Tô Mạch đi vào khu biệt thự, đứng trên con đường giữa hai căn biệt thự của Trâu Tinh Thần và Trịnh Kinh Kinh.
Phòng hai người đó đều sáng đèn.
Tô Mạch đứng tại chỗ một lúc rồi xoay người bỏ đi. Dưới ngọn đèn đường, mấy con muỗi bay vo ve như đang cười mỉa mai.
Ngày hôm sau, Tô Mạch vẫn đi làm như bình thường.
Trâu Tinh Thần chưa dậy, hôm qua chắc là đi ngủ rất muộn.
Tô Mạch gõ cửa đi vào: “Em muốn xin ở ký túc xá nhân viên.”
Trâu Tinh Thần mặc áo ngủ đang đánh răng trong nhà vệ sinh. Anh súc miệng xong, đi ra nói: “Công ty chúng ta không cung cấp ký túc xá cho nhân viên.”
Tô Mạch: “Ở đây không phải còn nhiều phòng trống sao? Em đóng tiền.”
Trâu Tinh Thần mở tủ quần áo lấy một chiếc sơ mi trắng, quay đầu lại hỏi: “Cái sơ mi xanh của anh đâu?”
Tô Mạch: “Quên mang rồi.”
Trâu Tinh Thần: “Hôm qua em cũng nói vậy.”
Tô Mạch tiếp tục nói chuyện chính: “Em đồng ý đóng tiền thuê nhà.”
Trâu Tinh Thần thay áo ngủ ra, mặc áo sơ mi vào: “Một tháng hai ngàn chưa kể điện nước, em có chắc mình muốn ở không?”
Tác giả có chuyện muốn nói: Tiền lương hai nghìn, tiền thuê nhà hai nghìn, giai cấp tư sản hút máu đáng sợ.