*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước lúc về, Trịnh Kinh Kinh nói với Trâu Tinh Thần rằng khó lắm mới gặp được một người đàn ông mình nhất kiến chung tình cho nên bản thân phải ra sức cố gắng một lần thì mới không còn gì phải nuối tiếc. Nếu không, sau này nhớ lại sẽ lại hối hận vì bản thân đã không nỗ lực hết mình.
Buổi tối tan làm, bọn Triệu Thù lục tục ra về.
Trâu Tinh Thần ngồi viết code trong phòng mình. Tô Mạch ngồi vẽ dưới phòng khách ở khu làm việc tầng một.
Lúc Trâu Tinh Thần xuống tầng rót nước thấy cô không để ý tới mình, anh mới cáu kỉnh nói một câu: “Có một người, lãng phí bật nhiều đèn như thế, em là người đóng tiền điện à?”
Vốn tiền thuê nhà của Tô Mạch không bao gồm tiền điện nước, cô chỉ cần đóng tiền điện cho gian phòng ngủ đó của mình là được.
Thế nhưng đường điện dùng chung cho cả biệt thự, muốn tính riêng thì cô phải lắp công tơ điện cho riêng phòng mình.
Trâu Tinh Thần không rảnh tính toán chút chuyện vặt này nên vung tay miễn tiền điện nước cho cô, bù lại, cô phải dọn phòng ngủ giúp anh.
Hằng ngày.
Tô Mạch từng phản đối chuyện này: “Không phải anh có thuê người giúp việc rồi sao?”
Trâu Tinh Thần bác bỏ: “Người giúp việc chỉ chịu trách nhiệm quét dọn tầng một, dọn thêm tầng hai thì phải thêm tiền. Em trả thêm tiền à?”
Đồng thời Trâu Tinh Thần còn tỏ ra mình là một ông chủ nhân từ, nếu cô phục vụ tốt, anh sẽ xem xét miễn giảm tiền thuê nhà cho cô.
Tô Mạch không có tiền nên chấp nhận yêu cầu của Trâu Tinh Thần.
Mà cái con người này thì lại cực kỳ soi mói, hệt như bới lông tìm vết.
“Quần áo gấp không gọn gàng, gấp lại.”
“Cửa sổ còn bụi, lau lại ba lần.”
“Sàn nhà vệ sinh có tóc, lau cho sạch.”
“Ga giường năm ngày rồi chưa thay.”
“Cần em để làm gì!”
Tô Mạch: “Bà cô tổ ơi, sao trước đây em không thấy anh yêu sạch sẽ tới thế nhỉ?”
Trước đây, hồi họ ở đối diện nhà nhau, cô sang nhà anh chơi, thấy phòng khách một đống lộn xộn, gối dựa, sách vở quẳng la liệt khắp mọi nơi.
Trâu Tinh Thần ngồi trên giường ôm máy tính như thánh tướng.
Tô Mạch lúi húi xếp lại bàn làm việc cho anh như người giúp việc.
Trâu Tinh Thần: “Đưa cuốn “Lập trình máy tính cao cấp” đây anh.”
Tô Mạch bỏ khăn lau xuống, kiễng chân lên không với được, đành phải kéo ghế lại gần, đứng lên ghế để lấy.
Mất công lấy xuống xong anh lại xua tay: “Để lại đi, không cần nữa.”
Tô Mạch: “Quý ngài đùa đấy à?”
Trâu Tinh Thần: “Tại em quá chậm chạp, trong thời gian đó anh đã nghĩ ra rồi, không cần phải lật sách xem nữa.”
Tô Mạch lại hì hục bỏ quyển sách dày như cục gạch đó lên lại giá sách.
Tên đần to ông to bà nào đó: “Sai rồi, để lại đúng chỗ lúc đầu.”
Tô Mạch đành phải kéo ghế lại, đứng lên ghế, rướn người, vươn tay, bỏ sách lại chỗ cũ.
Trâu Tinh Thần: “Em ra ngoài được rồi, anh muốn đi ngủ.”
Tô Mạch tựa vào cạnh bàn: “Quý ngài có cần hầu hạ tắm rửa không?”
Trâu Tinh Thần hờ hững liếc cô một cái: “Em tưởng hay lắm.”
Tô Mạch: “…”
Cô trở lại phòng mình, nằm xuống giường. Ban ngày bận bịu công việc lại làm giúp việc thêm một giờ, mệt đến nỗi xương cốt như muốn rời ra từng đoạn.
Một ngày nào đó cô sẽ phất cờ khởi nghĩa, đánh đuổi tên bạo vương kia khỏi ngai vàng, bắt anh phải lau cửa sổ, quét nhà, gấp quần áo, lấy sách cho cô.
Nửa đêm, Tô Mạch xuống dưới tầng rót nước uống, chẳng may gặp phải Trâu Tinh Thần.
Anh mới từ phòng bếp ra, tay cầm nửa cốc nước.
Tô Mạch vào bếp uống nước, xoay người lại: “Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì vậy?”
Cô thừa nhận cô lấy áo sơ mi của anh làm áo ngủ, mặc lên trông thật gợi cảm, quyến rũ, hớp hồn người khác.
Trâu Tinh Thần: “Không phải em nói em quên mang à?”
Tô Mạch: “Cái gì?”
“Áo? Anh nói cái này à? Không phải cái của anh, anh nhận nhầm rồi. Cái của anh là màu xanh lam xám, cái này của em là màu xanh khổng tước xám, không giống.”
Trâu Tinh Thần tựa vào cửa bếp.
Nàng chỉ mặc một chiếc sơ mi, tay áo xắn tới gần khuỷu tay, nửa đoạn cổ tay trắng ngần mảnh mai phơi ra ngoài. Vạt áo sơ mi chỉ quá mông, nửa che nửa hở khêu gợi.
Cô phạm quy.
Trâu Tinh Thần: “Ở trong nhà người khác, em mặc vậy đi lung tung, em thấy có ổn không?”
Tô Mạch xoay người: “Chúng ta đã ký hợp đồng thuê nhà rồi, em có quyền sử dụng căn phòng ngủ kia và khu vực chung. Em ở trên nơi ở hợp pháp của mình, thực hiện quyền lợi hợp pháp của bản thân, rất ổn.”
Trâu Tinh Thần bị tràng ngụy biện của Tô Mạch làm cho tức không nói được gì nữa.
Nàng lại dùng cặp mắt long lanh nước đó nhìn anh, ngoài cửa sổ là bóng đêm lung linh nhường ấy.
Anh đành phải xoay người đi lên tầng, anh cũng chỉ có thể xoay người đi lên tầng.
Mấy ngày kế tiếp, ngoài làm việc chăm chỉ, bám đuổi tốc độ của cả nhóm, Tô Mạch còn phải suy nghĩ một chuyện lớn.
Quà sinh nhật của Trâu Tinh Thần, cô nên tặng gì mới tốt.
Trên sô pha phòng khách, Tô Mạch không có bàn làm việc và Trâu Tinh Thần, mỗi người ngồi một đầu. Chốc chốc Tô Mạch lại liếc nhìn Trâu Tinh Thần.
Trâu Tinh Thần không làm gì được, đành phải đứng dậy khỏi sô pha, hờ hững liếc cô một cái: “Trong giờ làm thì chuyên tâm một chút đi được không?”
Tô Mạch đã quen chuyện giám đốc Trâu dạy dỗ mọi người trong văn phòng, da mặt càng tôi luyện lại càng dày: “Đang chuyên tâm mà, rất chuyên tâm.”
Trâu Tinh Thần ôm laptop về phòng mình.
Chuông cửa reo. Tô Mạch hiện giờ rất nhạy cảm với tiếng chuông. Ngoài cửa thường không phải nhân viên giao đồ ăn thì là tình địch của cô.
Tô Mạch chỉnh lại tóc, đi mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, khoảng chừng năm mươi tuổi.
Tô Mạch lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Người phụ nữ cười: “Tôi tìm anh trai của Chu Thấm Nhã, anh trai tốt của con bé.”
Giọng điệu quái gở, toát ra vẻ âm trầm, lạnh lẽo.
Tô Mạch liền nhận ra người này là Lý Thư Tình, trở tay đóng cửa lại. Lý Thư Tình đưa chân chặn cửa.
Tô Mạch mặc kệ, đẩy một cái, cửa kẹp vào chân Lý Thư Tình.
Tô Mạch giữ cửa: “Ra ngoài, nơi này không chào đón bà.”
Lý Thư Tình xô cửa: “Gọi Trâu Tinh Thần ra đây cho tao.”
Chu Bắc úp mặt vào máy tính hỏi: “Ai đấy? Nhân viên giao hàng nhanh à? Có khi là tới giao USB tôi mua đấy.”
Tô Mạch ngoái đầu lại: “Không có ai.”
Cô đẩy mạnh một cái, đẩy được Lý Thư Tình ra ngoài, cũng nhốt luôn cả mình ngoài cửa.
Tô Mạch kéo cánh tay Lý Thư Tình ra ngoài biệt thự: “Ra ngoài nói chuyện.”
Lý Thư Tình cao không tới một mét sáu lại đã hơi hơi có tuổi, đời nào đọ lại được Tô Mạch.
Tô Mạch kéo Lý Thư Tình ra cổng biệt thự: “Rốt cuộc bà muốn gì?”
Lý Thư Tình nhìn chân rồi nhìn vào trong biệt thự, cười khẩy một tiếng: “Tao tới thăm anh trai tốt của con gái tao không được hay sao?”
Tô Mạch đứng chặn cổng: “Bệnh hoạn.”
“Chu Thấm Nhã chết đâu liên quan tới anh ấy. Cho dù bà muốn xả nỗi hận trong lòng cũng đừng tới đây làm phiền người vô tội.”
Lý Thư Tình nhìn Tô Mạch thật kỹ, ánh mắt nửa mỉa mai, nửa cay nghiệt: “Mày là vị hôn thê cũ của nó phải không? Hôm lễ đính hôn sao không tới thế?”
“May mà mày không tới, bằng không gả cho một tên giết người thì cuối cùng ngay cả mình chết thế nào cũng chẳng biết.”
Tô Mạch cũng nhìn lại Lý Thư Tình. Bà ta gầy khủng khiếp, đôi mắt rất sắc và mỏi mệt.
Tô Mạch: “Nếu Chu Thấm Nhã trên trời có linh thiêng nhìn thấy bà đối xử với Trâu Tinh Thần như vậy, bà cho là cô ấy sẽ dễ chịu sao?”
Lý Thư Tình: “Con gái tao đã chết rồi, nó muốn sống an lành, đừng hòng.”
Tô Mạch lấy điện thoại trong túi áo ra: “Bà còn không đi, tôi gọi cảnh sát đấy.”
Cô cúi đầu bấm ba số 110: “Bà có đi không? Không đi thì tôi gọi đây.”
Nói xong liền bấm gọi.
Lý Thư Tình hất tay một cái, điện thoại của Tô Mạch bị đập vào tường.
“Cô tên là Tô Mạch phải không? Tôi khuyên cô tránh xa thằng đó ra, không thì chớ trách.”
Tô Mạch nhìn Lý Thư Tình: “Giờ là xã hội pháp trị, bà định giết người giữa ban ngày ban mặt hay sao?”
Lý Thư Tình đang định nói thì điện thoại của bà ta reo lên, bà ta nhìn rồi nghe máy. Tô Mạch chỉ nghe thấy có nhắc tới bệnh viện.
Lý Thư Tình nhận điện thoại xong liền bỏ đi.
Tô Mạch đi nhặt điện thoại lên. Màn hình rạn thành mạng nhện, máy mở không lên.
Cô cầm điện thoại chạy đuổi theo Lý Thư Tình: “Bà đền điện thoại cho tôi.”
Lý Thư Tình nhìn Tô Mạch như nhìn con ngốc: “Đẳng cấp cô thấp tới vậy à? Có cái điện thoại rách cũng phải đuổi theo bắt đền. Tôi cho cô tiền, cô lấy không thấy xấu hổ sao?”
Tô Mạch: “Không thấy xấu hổ.”
Lý Thư Tình: “Cô không thấy đó là làm nhục cô à?”
Tô Mạch: “Không thấy.”
Lý Thư Tình cười một tiếng khinh bỉ rồi mở cửa xe, ngồi vào, lái đi.
Tô Mạch ngồi xuống băng ghế ven đường, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đã hỏng. Không phải cô không có cốt cách, cô không có dư tiền để đổi điện thoại. Giờ dù là mua điện thoại nội địa một, hai ngàn, với cô cũng là một khoản chi lớn.
Tiền lương của cô còn chẳng đủ trả tiền thuê nhà.
Tô Mạch quay về, mượn Triệu Thù điện thoại gọi về cho Đồng Thu Mạn.
“Mẹ à, cái hộp giày con để dưới gầm giường bỏ điện thoại cũ, mẹ chưa vứt chứ?”
Đồng Thu Mạn: “Đợi chút, để mẹ xem.”
Phút sau, Đồng Thu Mạn đáp: “Hộp giày vẫn còn, trong hộp có bốn chiếc điện thoại, cả cái Nokia con dùng hồi trung học cũng vẫn còn.”
Tô Mạch: “Giữ cho con nhé, tối tan làm con về lấy.”
Đồng Thu Mạn: “Sao thế? Điện thoại của con bị hỏng à?”
Tô Mạch: “Vâng, lỡ tay làm rơi.”
Đồng Thu Mạn: “Thế thì đổi cái mới đi. Điện thoại cũ thì dùng sao được? Mất giá lắm.”
“Có phải không đủ tiền tiêu không? Mẹ với cha con tiếp tế cho một ít nhé?”
“Con gái ra ngoài không thể khó coi quá được, người ta xem thường cho đó.”
Tô Mạch ngắt lời Đồng Thu Mạn: “Đủ tiêu. Mẹ kệ con.” Nói rồi cúp luôn máy.
Cô không còn theo đuổi thương hiệu nổi tiếng, không còn khát khao thế giới không thuộc về mình nữa.
Tô Mạch liếc nhìn chiếc điện thoại bị đập vỡ, ủ rũ quay vào trong nhà.
Trâu Tinh Thần từ tầng trên xuống, liếc cô: “Đi đâu thế?”
Tô Mạch vứt điện thoại xuống sô pha, đi rót cốc nước: “Ra ngoài hít thở không khí.”
Trâu Tinh Thần: “Trong giờ làm không được tùy tiện ra ngoài.”
Tô Mạch nói khẽ: “Triệu Thù với Chu Bắc lén ra ngoài mua nước, anh đâu có nói gì.”
“Anh trọng nam khinh nữ có phải không?”
Trâu Tinh Thần suýt thì bật cười nhưng anh vẫn phải duy trì oai nghiêm của boss: “Chép nội quy công ty ba lần, để lên bàn làm việc của anh trước khi tan làm. Không được chậm trễ công việc của mình.”
Cái công ty rách này có nội quy nọ kia từ khi nào vậy?
Đinh Đông Xuân ân cần đi lấy mấy tờ A4 in nội quy ra cho Tô Mạch, nói nhỏ: “Nhiều chữ phết đấy, chép không kịp thì nói nhé. Đoàn kết là sức mạnh.”
Tô Mạch nhận giấy: “Cám ơn giám đốc Đinh.”
Trâu Tinh Thần: “Không được gian lận.”
Tô Mạch mở miệng muốn giải thích cho mình nhưng cuối cùng cô không nói gì.
Nói ra lại phải nhắc tới cái tên Lý Thư Tình anh không muốn nghe.
Trâu Tinh Thần đi lên tầng.
Tô Mạch đi theo sau đuôi.
Anh đi cô đi, anh ngừng cô cũng ngừng.
Trâu Tinh Thần xoay người lại: “Đi theo anh làm gì?”
Anh đứng trên bậc trên cùng, trông có vẻ rất cao.
Tô Mạch ngửa đầu: “Vừa rồi anh nổi nóng không phải vì không nhìn thấy em một lúc đó sao? Em cho anh nhìn cho đã.”
Trâu Tinh Thần: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Tô Mạch cười lấy lòng.
Trâu Tinh Thần: “Chê ba lần ít quá à?”
Tô Mạch lập tức bỏ chạy.
Hết giờ làm, Tô Mạch nộp cảnh game mình làm xong, bắt đầu chuẩn bị chép nội quy. Triệu Thù gọi lại: “Đừng chép.”
Triệu Thù đưa cho cô một xấp giấy đã chép xong: “Chép xong rồi.”
Tô Mạch nhận chúng: “Giám đốc Triệu, cảm ơn giám đốc Triệu!”
Cô xem thử, thấy có tới sáu, bảy kiểu chữ.
Triệu Thù nói: “Cái này là bọn tôi cùng chép, đoàn kết là sức mạnh.”
Tô Mạch nhìn mọi người, cảm động nói: “Tôi đã cảm nhận thấy hơi ấm mùa xuân mà các bạn đồng nghiệp mang tới. Trà chiều ngày mai tôi mời nhé.”
Triệu Thù xua tay: “Thôi đi, lại còn mời trà chiều. Giờ đến điện thoại cô còn chẳng mua được.”
Là nhân viên có tiền lương thấp nhất công ty, lời này Tô Mạch không cách nào phản bác được.
Triệu Thù: “Vừa rồi bọn tôi thấy cả rồi, Lý Thư Tình.”
“Trước đây bà ta tới sinh sự, mấy thằng đàn ông bọn tôi đôi co lại thì không hay mà động tay động chân cũng không được, không làm được gì, tức muốn chết.”
Chu Bắc lại nói chuyện: “Tô Mạch, tôi thấy cô vẫn hợp với Thần ca hơn. Để bữa nào tôi đi trả lại váy cho Trịnh Kinh Kinh.”
Anh ta vậy là đổi chiến tuyến.
Tô Mạch: “Cám ơn mọi người, chờ sau khi lên làm bà chủ, tôi sẽ tăng lương cho mọi người.”
Vương Tử Hoài: “Chờ mãi câu này của cô.”
Chu Bắc: “Nếu không đủ tiền mua điện thoại, tôi sẵn sàng cho cô vay lãi suất thấp, chỉ 10% một tháng thôi.”
Tô Mạch: “Sao anh không đi cướp ngân hàng đi.”
Tô Mạch để xấp nội quy được chép giúp đó lên bàn làm việc của Trâu Tinh Thần. Anh không có ở bàn, chắc đang ngủ.
Tô Mạch không nấn ná ở lại thêm, xách túi đi ra ngoài.
Về tới nhà, đang ăn cơm tối thì Đồng Thu Mạn hỏi: “Phòng con mới thuê thế nào? Ở có được không?”
Tô Mạch cúi đầu ăn cơm: “Được lắm ạ.”
Đồng
Thu Mạn gắp miếng đùi gà vào bát cho Tô Mạch: “Để cuối tuần mẹ qua thăm nhé. Vệ sinh với an ninh các kiểu đều phải chú ý đấy.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Mẹ đừng qua, không hay đâu.”
Đồng Thu Mạn: “Sao không hay?”
Tô Mạch đành phải nói dối: “Phòng cách vách là một cặp yêu nhau ở, mẹ hiểu chứ?”
Đồng Thu Mạn: “Có sao đâu? Mẹ đâu có vào phòng người ta nhìn. Con đưa địa chỉ đây cho mẹ.”
Tô Mạch: “Dạo này công việc con bận lắm, không tiếp được mẹ đâu.”
Đồng Thu Mạn: “Mẹ không cần con tiếp, con cứ bận việc của con. Mẹ thay chăn, dọn dẹp cho.”
Tô Mạch bỏ đũa xuống, đi về phòng: “Để lần sau đi, con ngủ đây. Cả nhà ngủ ngon.”
Nói rồi liền đóng cửa phòng lại.
Tô Mạch lấy chiếc hộp dưới gầm giường ra. Đều đang dùng được, cái mới nhất là iPhone7, lúc đó cô chê không mốt nên đổi sang dòng iPhone mới nhất, cũng chính là cái hôm nay mới bị Lý Thư Tình đập hỏng.
Cô cắm sạc, mở máy lên. Lướt lướt xem album ảnh và video trong máy.
Album ảnh toàn là ảnh chụp đi mua sắm ở trung tâm thương mại khoe của và ảnh tự sướng giả phong cách tiểu thư nhà giàu.
Giống con ngốc.
Cô dán cho mình của quá khứ chiếc nhãn ngu ngốc.
Chiếc cũ nhất trong bốn chiếc điện thoại là chiếc Nokia dùng hồi trung học được mua từ hồi thi vượt cấp lên cấp ba xong.
Kỳ diệu là nó vẫn còn dùng được.
Cô mở xem album ảnh và video.
Trong máy có không ít ảnh tự sướng chụp hồi đó. Lúc ấy cô mới lớp chín, còn chưa vào học cái trường trung học quý tộc kia, vẫn còn là một thiếu nữ trong sáng, lạc quan, ấm áp.
Có một đoạn video cô quay cảnh bên ngoài lúc ngồi trên xe buýt.
Chắc là đèn đỏ, xe dừng.
Điện thoại đang quay cảnh đường sá và bờ bảo hộ ven con sông đào.
Đột nhiên, một cái bóng trắng thu hút sự chú ý của cô.
Đó là một người đi đường tình cờ lọt vào ống kính.
Bạn gái này đeo cặp sách, ngồi xổm ven bờ sông, một tay níu gốc cây, tay kia cầm gậy hay gì đó với tay ra giữa sông không biết để vớt gì.
Cả người bạn gái đó nhoài ra trước, trông chới với, tay không túm chặt vào thân cây, cả người ngã vào lòng sông.
Xe buýt chạy, cảnh ven bờ sông mờ đi, đoạn video đến đó thì hết.
Do chất lượng điện thoại thời đó nên không xem rõ được chi tiết, chỉ nhìn thấy tóc đen, váy trắng, lưng váy có thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Bóng lưng này, chắc chắn cô đã từng thấy rồi.
Là bóng lưng trong tấm ảnh Trâu Tinh Thần chụp bị Lâm Tiểu Linh dùng nhầm, bóng lưng của Chu Thấm Nhã.
Thời gian cũng khớp.
Nếu thực sự là Chu Thấm Nhã thì cô ấy không tự sát mà là vô ý rơi xuống nước.
Anh cũng không cần áy náy, không cần gánh một mạng người nữa. Rốt cuộc anh cũng được giải thoát rồi.
Không phải Chu Thấm Nhã tự sát vì bị Trâu Tinh Thần từ chối, cô ấy chẳng may bị rơi xuống nước. Tô Mạch nói đi nói lại trong lòng mấy lần.
Như thể sợ điện thoại bỗng nhiên chết, cô mở vội máy tính, chép video đó vào.
Tô Mạch mở trình duyệt web thử tìm, có rất ít tin tức về chuyện năm đó, có lẽ là bị nhà họ Chu đè xuống.
Cô nhất định phải xác định chắc chắn xem thời gian và địa điểm Chu Thấm Nhã gặp nạn và trong video có trùng khớp hay không. Cô cần một chứng cứ cực kỳ xác thực để chứng minh.
Tô Mạch nghĩ ngợi suốt đêm, cô quyết định đi gặp bà Phó Vũ An, mẹ của Trâu Tinh Thần.
Tô Mạch nằm lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được. Cô hiểu rất rõ tầm quan trọng và độ ảnh hưởng của Chu Thấm Nhã với Trâu Tinh Thần.
Thời niên thiếu của anh từ một thiếu niên trong sáng vừa đánh răng vừa hát biến thành một chàng trai lạnh lùng, dường như ngoài máy tính ra thì không còn hứng thú với chuyện gì khác.
Hơn nữa Lý Thư Tình hơn chục năm qua vẫn luôn tới quấy rầy, chửi rủa, cuộc sống của anh thật quá mệt mỏi.
Tô Mạch bỏ sim điện thoại vào chiếc iPhone7 cũ, mở máy, gọi cho Trâu Tinh Thần.
“Em chạy đi chỗ mẹ nào thế? Gọi cho em sao không được?”
Cô còn chưa kịp nói gì, đối phương vừa nghe máy đã gào lên.
Nhưng giờ tâm trạng cô đang tốt, không thèm so đo với anh: “Thần ca, anh nhớ em có phải không?”
“Ga giường, ga giường cần phải thay rồi, phòng cũng chưa quét dọn.”
“Quần áo ngoài ban công chưa lấy vào.”
“Không muốn làm nữa có phải không?”
Tô Mạch: “Em thấy hơi nhớ anh.”
Trâu Tinh Thần: “Nói đi đâu thế.”
Tô Mạch: “Anh yên tâm, em đang ở bên nhà mẹ, sợ anh không cho đi nên mới không nói trước với anh.”
“Với cả, mai em xin nghỉ một ngày.”
Trâu Tinh Thần: “Không duyệt.”
Tô Mạch: “Mặc kệ anh duyệt hay không duyệt, mai em chắc chắn vẫn xin nghỉ. Dù trời có sập xuống, em vẫn xin nghỉ.”
Trâu Tinh Thần ồ một tiếng: “Chuyện gì mà trời sập đất nứt thế?”
Tô Mạch cười, nói đùa: “Xem mắt.”
Thế là cuộc gọi của cô bị dập máy.
Hôm sau, Tô Mạch gọi điện cho Phó Vũ An nói mình có chút việc muốn nhờ bà chứng thực.
Hai người hẹn gặp lúc hai giờ chiều ở một quán cà phê trong trung tâm thành phố.
Tô Mạch tới trước, ngồi chờ bên cửa sổ. Không lâu sau, Phó Vũ An tới.
Hai mẹ con trông rất giống nhau. Phó Vũ An cũng có dáng người cao gầy, da bà rất trắng, chăm sóc giữ gìn rất tốt, tóc dài, váy đen, đẹp kiêu sa.
Hồi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân nức tiếng.
Tô Mạch đứng dậy chào bà. Chờ Phó Vũ An ngồi, cô mới ngồi xuống lại.
Phó Vũ An nhìn Tô Mạch: “Cháu nói có chuyện quan trọng muốn hỏi cô à?”
Tô Mạch mở laptop mang theo, bật đoạn video cho Phó Vũ An xem.
Đoạn video này Tô Mạch đã xem mấy lần, giờ cô chỉ tập trung nhìn Phó Vũ An.
Vị mỹ nhân băng giá này cuối cùng cũng toát lên một biểu cảm khác với sự lạnh lẽo lúc thường.
Bà nhìn chằm chằm vào máy tính, đến khi video kết thúc dường như vẫn chưa hoàn hồn. Bà chìm vào trong hồi ức, nhớ lại chuyện năm đó Trâu Tinh Thần bị Lý Thư Tình chửi mắng trên khắp mọi mặt trận, thằng bé nhốt mình trong phòng một thời gian dài, lúc chịu ra ngoài, đã biến thành một con người khác.
Mấy năm nay, thằng bé vẫn luôn sống trong nỗi áy náy với Chu Thấm Nhã, sâu tận đáy lòng, thậm chí cũng đồng ý với lời Lý Thư Tình nói, rằng là thằng bé giết Chu Thấm Nhã.
Phó Vũ An lấy trong túi ra một chiếc khăn tay lụa chấm khóe mắt, ngẩng đầu lên nói với Tô Mạch: “Cám ơn cháu.”
Không cần hỏi nhiều, cô gái trong video này chắc chắn là Chu Thấm Nhã.
Cô ấy vô ý bị chết đuối, không phải tự sát vì tình.
Phó Vũ An: “Sau khi Tiểu Nhã gặp chuyện, Tiểu Thần không qua đêm ở nhà nữa. Người nhà họ Chu hễ nhìn thấy thằng bé là lại nghĩ tới Tiểu Nhã. Thằng bé luôn trốn tránh.”
“Thực ra thằng bé vốn không nợ bọn họ điều gì.”
Tô Mạch ngồi trên ghế sô pha trong quán cà phê, tiếng nhạc trong quán nhẹ nhàng, êm dịu, người đi ngoài cửa sổ túm năm tụm ba. Nắng hè hắt lên ô cửa kính trong veo lấp lánh.
Chẳng có ngày nào đẹp hơn hôm nay.
Trước lúc ra về, Tô Mạch nói với Phó Vũ An: “Dì à, mong dì tạm thời đừng nói cho người khác biết, chờ thêm ngày mai rồi hẵng nói được không ạ?”
Phó Vũ An nhận lời Tô Mạch.
Tô Mạch đón xe buýt quay về văn phòng.
Lúc cô xuống xe là hơn năm giờ.
Cô về tới cổng biệt thự thì vừa hay nhìn thấy Trâu Tinh Thần đi ra.
Anh mặc bộ sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt, tay vắt một chiếc áo vét màu đen.
Tô Mạch cười: “Giám đốc Trâu định đi thảm đỏ à?”
Trâu Tinh Thần liếc lên: “Xem mắt.”
Nói rồi sải bước đi ra cửa.
Trịnh Kinh Kinh mặc váy dạ hội màu đen ngồi trong xe mui trần vẫy tay gọi Trâu Tinh Thần: “Anh chàng đẹp trai.”
Trâu Tinh Thần mở cửa ngồi vào xe.
Chiếc xe nghênh ngang chạy đi.
Tô Mạch đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu.
Chẳng qua cô chỉ mới vắng mặt một ngày, bọn họ cấu kết với nhau từ lúc nào vậy?
Theo Triệu Thù nói thì bạn của Trịnh Kinh Kinh tặng cô ấy một cặp vé nhạc hội, không có ai đi cùng cô ấy nên cô ấy mời Trâu Tinh Thần cùng đi.
Triệu Thù bắt chước lại điệu bộ của Trâu Tinh Thần đứng bên cầu thang, mặt mày biếng nhác: “Không đi.”
Sau đó chẳng biết nghĩ gì lại sửa lời: “Đi.”
Triệu Thù vẫn còn đang đứng dựa cầu thang diễn, Tô Mạch cúi đầu ừm một tiếng, ngồi xuống sô pha.
Triệu Thù đi qua đó: “Mai thứ Bảy, sinh nhật của Thần ca, mọi người đã hẹn bảy giờ tối mai đi liên hoan buffet rồi đi karaoke rồi.”
Chu Bắc: “Ở một nhà siêu đắt ngay trung tâm thương mại gần biệt thự, mỗi người sáu trăm, đã đặt chỗ rồi. Trưa mai mọi người đừng ăn cơm, giữ bụng ăn sập nhà hàng buffet đó.”
Tô Mạch lên trên tầng, mở cửa phòng Trâu Tinh Thần.
Đôi ba quyển sách nằm dưới sàn, bên cạnh còn long ra mấy trang, giường bày một đống lộn xộn.
Tô Mạch đá mấy quyển sách đi, leo chân trần lên giường Trâu Tinh Thần, chui vào trog chăn của anh.
Một lát sau, cô chui ra khỏi chăn, gọi điện thoại cho Chu Bắc: “Cái USB anh mới mua bán lại cho tôi đi, bao tiền?”
Chu Bắc: “Không bán, ba trăm cơ đấy, bản số lượng giới hạn, khó lắm mới mua được, có thế nào cũng không bán.”
Tô Mạch: “Trả anh 350, bán không?”
Chu Bắc: “Bán. Ở trên bàn tôi, cô mau lại lấy đi, đừng có đổi ý.”
“Khoan đã, cô định tặng nó làm quà sinh nhật cho Thần ca à? Vậy thì hơi qua quýt đấy.”
Tô Mạch: “Anh chỉ đoán đúng một nửa.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Một cách âm thầm, mọi chuyện đều đã có số.
Mạt Lị cố lên, Thần ca cố lên.