Sau một đợt vội tối tăm mặt mũi, cuối cùng cũng tới lúc được thở.
Tô Mạch quyết định chuyển kế hoạch theo đuổi chồng lên vị trí hàng đầu trong lịch trình.
Cô vô cùng cố gắng, ngày ngày hỏi han ân cần, thỉnh thoảng lại tán tỉnh một chút, tối tối lại mặc váy ngủ gợi cảm sang phòng anh lượn một vòng.
Vậy mà anh vẫn kiên quyết không xuống nước.
Gã đàn ông này thực là khó tán.
Mễ Việt gợi ý cho Tô Mạch, theo quy luật trong tiểu thuyết, vấn đề của Tô Mạch là theo đuổi quá nhiệt tình, người được theo đuổi sẽ không biết quý trọng.
Phương án giải quyết chính là thờ ơ lạnh nhạt với anh ta ít hôm, cuối cùng cho thêm một nhân vật nam phụ làm chất xúc tác.
Tô Mạch nhìn mọi người trong văn phòng, rút ví lấy ra hai trăm đồng: “Mọi người ai chịu làm diễn viên phụ không? Một ngày hai trăm, diễn ba ngày là được.”
Bị mọi người nhất loạt cự tuyệt.
Triệu Thù: “Thôi, chúng tôi còn muốn sống thêm mấy ngày.”
Chu Bắc: “Tôi sợ sẽ bị cái tên ghen tuông kia giết chết.”
Cuối cùng Mễ Việt lại gợi ý: “Em họ tôi đang học năm ba Học viện Điện ảnh ở Tây Quỳnh, hay tôi nhờ nó nhé? Coi như thực hành thực tế.”
Tô Mạch nhìn hai trăm trong tay: “Tuyển thủ trình độ chuyên nghiệp cỡ vậy e là không thuê nổi.”
Mễ Việt: “Không sao, diễn nam phụ thôi mà, có phải nam chính đâu, tốn hết bao nhiêu chứ.”
Cuối cùng, Mễ Việt gọi điện cho em họ anh ta xong quay qua nói: “Không cần tiền, diễn hữu nghị luôn, coi như luyện tập.”
Tô Mạch vui vẻ hỏi: “Tốt thế, anh nói thế nào mà thuyết phục được người ta vậy?”
Mễ Việt cười: “Tôi gửi ảnh cô qua cho nó.”
Triệu Thù vỗ vai Mễ Việt: “Tốt nhất là ông hãy cầu nguyện cho việc này không bị lão đại biết đi. Bằng không…”
Mễ Việt nhanh chân chạy tới chỗ Tô Mạch: “Chờ cô lên chức bà chủ của Khoa kỹ Tinh Thần rồi, nhất định phải bảo vệ công thần tôi đây nhé, tốt nhất là tăng thêm lấy chút lương.”
Tô Mạch: “Anh chờ tôi tán đổ được đã rồi nói sau.”
Trâu Tinh Thần ra khỏi phòng, cả khu làm việc lập tức im phăng phắc, thậm chí tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Trâu Tinh Thần: “Sao trẫm vừa giá lâm liền tắt tiếng hết thế? Âm mưu tạo phản à?”
Tô Mạch: “Mọi người mau làm việc đi. Tôi mời trà chiều.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Quý cô có tiền mời trả chiều à?”
Tô Mạch cười: “Trà hoa mạt lị.” Nói rồi vào bếp pha trà, không tốn một xu.
Trâu Tinh Thần chê cô quá bần, gọi một đống bánh ngọt và cà phê tới.
Vị nam phụ tình nguyện diễn hữu nghị kia, từ sau khi kết bạn trên Wechat với Tô Mạch xong thì liền mất liên lạc.
Nghe nói là nhận được một phim gì đấy, theo đoàn phim tới một hòn đảo nhỏ vắng vẻ hoang tàn để quay phim. Không thể không bỏ vai nam phụ của Tô Mạch.
Tuy nhiên, Tô Mạch đã lĩnh hội được tinh túy về tác dụng của nam phụ, cho dù không có ai diễn cùng, cô vẫn có thể diễn.
Mấy ngày sau đó, cô không còn suốt ngày khiêu khích, quyến rũ Trâu Tinh Thần nữa, hễ rảnh ra là liền cúi đầu nghịch điện thoại.
Trâu Tinh Thần lại gần, Tô Mạch liền tắt màn hình điện thoại.
Trâu Tinh Thần: “Làm gì thế, người khác xem không được à?”
Tô Mạch cười: “Chuyện riêng tư, không thể cho anh xem được.”
Trâu Tinh Thần: “Cái điện thoại này của em là anh mua cho, sao anh lại không được xem?”
Tô Mạch đứng dậy: “Lắm lý. Không có việc gì thì em đi làm việc đây, anh cứ bận chuyện của anh đi.”
Dạo này Trâu Tinh Thần được Tô Mạch ngâm trong hũ mật, cực kỳ không quen bị cô lạnh nhạt, thờ ơ. Anh lập tức không bằng lòng, lúc Tô Mạch làm việc, cứ lượn qua lượn lại trước mặt cô.
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Rốt cuộc anh không nhịn được: “Không phải em đang theo đuổi ông đây sao? Không thấy tâm tình của ông đây không được tốt à?”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Thấy rồi.”
Trâu Tinh Thần: “Thấy còn không mau dỗ đi.”
Tô Mạch nhíu mày: “Công việc bận quá, không làm xong là ông chủ mắng ngay.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch từ trên cao xuống: “Được, khá lắm.” Nói rồi bỏ đi.
Tô Mạch nghe thấy tiếng sập cửa, trộm nghĩ, hay là đi dỗ?
Không được, không thể dỗ, dỗ là sẽ thất bại trong gang tấc ngay.
Chiều thứ Bảy, Tô Mạch và Trâu Tinh Thần đều ở nhà làm việc.
Hai người, mỗi người chiếm một góc bàn trong thư phòng.
Tô Mạch thả chuột, duỗi lưng: “Em đi sửa soạn một chút đây, bảy rưỡi tối có phim chiếu.”
Trâu Tinh Thần rời mắt khỏi màn hình máy tính: “Hôm nay anh không muốn xem phim.”
Tô Mạch gập máy tính, đứng dậy: “Xin lỗi nhé, không phải đi với anh. Một người bạn học của em ở nơi khác tới Tây Quỳnh đi công tác, mời em ăn cơm tiện thể xem phim Dạo này đang có một phim văn nghệ tình yêu mới ra, tiếng tăm khá được.”
Trâu Tinh Thần: “Hai đứa con gái đi xem phim văn nghệ tình yêu cái gì.”
Tô Mạch: “Xin lỗi, bạn học của em là nam.”
Trâu Tinh Thần: “Hôm qua phụ bản bảo em sửa đã sửa xong chưa?”
Tô Mạch: “Vừa gửi mail cho anh rồi đấy, anh kiểm tra đi.”
Nói xong cô liền nhanh chóng ôm laptop đi ra ngoài, sợ bị lôi cổ lại bắt tiếp tục tăng ca.
Tô Mạch về phòng mình tắm rửa qua, thay quần áo, chọn mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, khoác ngoài là một chiếc blazer trắng, dây chuyền vòng tay cũng được phối cẩn thận.
Trang điểm kỹ càng, son môi dùng thỏi Ysl màu “hạ gục đàn ông”, mái tóc xoăn đen thả trên đầu vai, trong sáng và quyến rũ, hai sắc thái đồng thời hiện ra ở cô.
*là màu 12 corail dolman nhiều dưỡng, tô hơi bóng, được quảng cáo là màu được hầu hết trai thẳng yêu thích.
Tô Mạch xách túi, mở cửa phòng ngủ, rón rén đi xuống cầu thang như đi ăn trộm.
Trâu Tinh Thần ra khỏi thư phòng, đứng cạnh lan can tầng hai: “Trang điểm vậy để đi thi người đẹp à?”
Tô Mạch quay đầu, cười quyến rũ: “Không phải đi thi người đẹp, chẳng qua chỉ đi ăn cơm tối và xem phim với bạn học thôi.”
Trâu Tinh Thần cau có nói: “Giờ đệt mới có ba giờ, em đi ăn cơm tối cái gì?”
Tô Mạch: “Thì bạn học cũ lâu ngày không gặp mà, phải vào quán cà phê ngồi ôn chuyện một lát đã chứ, ở cái quán ngay trung tâm thương mại ấy.”
“Đàn ông bên ngoài dù đẹp dù ngầu, dù có từng là hot boy của lớp, dù cho anh ấy có là người tốt nhất trên đời, em cũng không thay lòng đâu.”
“Anh yên tâm, trong mắt em chỉ có anh, em đi nhé, đừng trông.”
“Em sẽ không thay lòng đổi dạ đâu!”
Cô nói liền một hơi xong liền đi ra cửa, xỏ đôi cao gót màu trắng chạy biến.
Tô Mạch ra khỏi khu biệt thự, bắt đầu lang thang không mục đích.
Cô đứng trước một tấm kính soi soi thử, tiếc là hôm nay trang điểm đẹp như vậy lại chỉ có thể thưởng
thức một mình.
Cô chạy đi như thế, không biết vị kia ở nhà nghĩ thế nào nhưng cô có linh cảm, đêm nay sẽ chẳng phải một đêm lành.
Để dốc toàn lực ứng phó trận chiến tối nay, cô quyết định cơm tối phải ăn nhiều một chút.
Một mình gọi hai suất trẻ em ở McDonald’s.
Đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Trâu Tinh Thần.
Trâu Tinh Thần: “Về đi, ăn cơm tối với anh.”
Tô Mạch ngại ngùng nói: “Đang ăn với bạn em rồi, sao có thể giữa chừng bỏ người ta lại được.”
“Anh ngoan nhé, cục cưng lớn rồi thì phải biết ăn cơm một mình.”
Đột nhiên, loa ở McDonald’s phát một câu: “McDonald’s thích bạn tới, thích bạn tới!”
Tô Mạch: “…”
Trâu Tinh Thần: “Bạn học của em kiểu gì lạ vậy, mời bạn đi ăn McDonald’s, không thấy buồn cười à?”
Tô Mạch: “Bọn em là đi hoài niệm, hoài niệm hiểu không? Lần đầu tiên bọn em gặp nhau chính là ở McDonald’s, nó mang ý nghĩa kỷ niệm.”
Trâu Tinh Thần: “Lần đầu tiên bạn học gặp nhau chẳng lẽ không phải là trong lớp học hay ngoài sân trường à?”
Tô Mạch: “Ôi, em không nói chuyện với anh nữa, bỏ mặc người ta thì không hay. Dù sao tối em còn đi xem phim nữa, phải muộn mới về.”
“Anh ngoan đi, cục cưng lớn rồi thì phải tự ngủ một mình.”
Tô Mạch nhanh chóng cúp điện thoại.
Ăn ở McDonald’s xong, Tô Mạch lên rạp chiếu phim trên tầng năm của trung tâm thương mại.
Mọi người xung quanh tốp năm tốp ba, phần đa dắt theo con cái hoặc là đôi lứa yêu nhau. Đi một mình như cô cũng không ít.
Tô Mạch đứng trước máy bán vé chọn phim và chỗ ngồi.
Một chàng trai trẻ trung tuấn tú tới gần: “Người đẹp, làm phiền cô một chút. Bạn tôi bất ngờ có việc không tới được, thừa một tấm vé, phim này sắp bắt đầu chiếu rồi, “Chất xúc tác tình yêu”, cô muốn xem không? Tôi tặng cô vé.”
Tô Mạch cười: “Cảm ơn, tôi muốn tự mua.”
Anh chàng đẹp trai: “Nếu cô ngại thì bán nửa giá cho cô nhé, nếu không vứt đi thì lãng phí.”
Tô Mạch cảm thấy ý này rất hay, cô có thể tiết kiệm được hai mươi đồng, một khoản cũng kha khá. Dù sao cô chỉ là một kẻ nghèo lương tháng hai ngàn, sắp không đóng nổi tiền nhà.
Anh chàng đẹp trai đưa vé cho Tô Mạch: “Chúng ta add Wechat đi, cô gửi hồng bao cho tôi là được.”
Đến lúc này thì Tô Mạch đã nhìn ra, gã đàn ông này rõ ràng đang gài cô, rõ rành rành là nhất kiến chung tình với cô rồi.
Tới để bắt chuyện.
Tô Mạch lấy hai mươi đồng trong ví ra đưa cho anh chàng đẹp trai: “Tôi có tiền lẻ.”
Cô lại nói thêm: “Thực ra tôi đã kết hôn rồi, anh hiểu chứ?”
Anh chàng đẹp trai: “Gì cơ?”
Lúc này, một cậu chàng trông có vẻ là học sinh trung học lại gần nói với anh chàng đẹp trai: “Anh, em trốn được khỏi trường luyện thi rồi. Đi thôi, phim vừa hay sắp chiếu.”
Tô Mạch: “…” Hóa ra không phải gài cô.
Cô trả vé xem phim lại: “Vậy hai người xem đi, tôi tự mua.”
Anh chàng đẹp trai trả hai mươi đồng lại cho Tô Mạch: “Xin lỗi nhé, làm phiền cô.”
Nói rồi liền bỏ đi, lúc đi còn quay đầu lại nhìn đôi lần.
“Em kết hôn lúc nào vậy?”
Trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng đàn ông nói làm Tô Mạch giật nảy mình.
Cô quay đầu lại: “Anh tới khi nào thế? Đi đường kiểu gì mà không có tiếng vậy?”
Trâu Tinh Thần cắm một tay trong túi nhìn cô: “Cậu bạn học nam hot boy của lớp của em đâu? Gọi ra làm quen tí đi.”
Tô Mạch nhìn trần nhà: “Cậu ấy à, đột nhiên có việc nên về trước rồi.”
Trâu Tinh Thần không vạch trần cô, đưa tay thao tác trên máy bán vé: “Muốn xem phim nào?”
Tô Mạch: “Xem phim “Chất xúc tác tình yêu” vừa rồi đi, vừa kéo qua rồi kìa.”
Cuối cùng Trâu Tinh Thần mua cho Tô Mạch một cặp vé phim kinh dị.
Tô Mạch: “Anh thích làm theo ý mình như thế còn hỏi em làm đếch gì?”
Trâu Tinh Thần: “Em sợ à?”
Tô Mạch đang định nói bà đây là người theo chủ nghĩa duy vật, chưa từng sợ đám ma quỷ này nhưng rồi sửa miệng: “Hơi sợ nhưng có anh ở đây thì không sợ.”
Còn cách giờ chiếu hai mươi phút. Trâu Tinh Thần mua hai thùng bỏng, hai cốc Coca, đưa hết cho Tô Mạch cầm còn mình thì ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
Tô Mạch ôm một đống đồ ngồi cạnh Trâu Tinh Thần, không dám động cựa, sợ làm Coca và bỏng đổ ra ngoài.
Gã đàn ông ở bên cứ thế ngồi thoải mái, ánh đèn hơi tối trong rạp hắt vào người, những đường nét trên gương mặt được tôn lên rất đẹp.
Không phải anh đang chơi điện thoại mà là đang thử nghiệm game của họ, lúc thì nhíu mày, khi lại giãn ra.
Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần chăm chú, càng nhìn càng cảm thấy người này giống một vị thần.
Cô nghĩ, mấy ngày nay mình vất vả diễn vở kịch một vai như vậy mới lật được tình thế từ bị động sang chủ động được một chút, bị anh làm rối lên một cái, thế là cô lại tiêu đời.
“Anh khát không?”
Cô chấp nhận số phận đưa ống hút tới tận miệng cho anh.
Anh mở miệng hút một hơi, mày hơi cau lại: “Lạnh quá.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Tô Mạch: Tác oai tác quái, ra sức mà tác oai tác quái nữa đi!