Sau khi bài viết của Trâu Tinh Thần được đăng tải, bài đã được một tài khoản lớn có ảnh hưởng trong giới chia sẻ.
Lập tức dẫn tới một hiệu ứng mạnh mẽ. Nhiều người không biết, tò mò tải “Phiêu miểu chi lộ” xuống chơi thử.
Quán ngon nổi danh vượt ra khỏi ngõ sâu, những bình luận xấu của anti nhanh chóng bị các bình luận tốt ùn ùn thêm mới dìm xuống.
Triệu Thù bùi ngùi nhận xét: “Lần này may mà chúng ta gặp may, được nick lớn share bài lại còn thu hút được đề tài thảo luận.”
Tô Mạch lại không đồng ý: “Sai, mọi may mắn đều xuất phát từ thực lực.”
“Bất kể là nick lớn hay các blogger thương mại, họ đều phải thuận theo chính sách chung của nhà nước. Giám đốc Trâu đã chọn đi đúng hướng.”
Triệu Thù cầm tờ báo Trâu Tinh Thần đọc xong bỏ lại lên đọc, vừa lật báo vừa nói: “Lão đại anh minh.”
Trâu Tinh Thần ôm laptop xuống dưới tầng, gọi mọi người vào phòng họp.
“Tới thời điểm quảng bá và phát huy ưu thế lấy văn hóa làm cốt lõi của chúng ta rồi.”
“Mễ Việt, thông báo sự kiện đầu tiên, toàn bộ người chơi cùng truy tìm sai sót, xuất phát từ góc độ văn hóa Trung Hoa cổ truyền, mỗi sai sót tìm ra được được thưởng một ngàn nhân dân tệ.”
Chu Bắc giơ tay: “Không phải chứ, thế thì ác quá. Hồi trước tôi chơi game nhà khác, ngu Văn ngu Sử như tôi còn tìm ra được mấy chỗ sai.”
Trâu Tinh Thần: “Ông có tìm ra được chỗ sai của “Phiêu miểu chi lộ” không?”
Chu Bắc lắc đầu: “Sao mà tìm được, thầy Khổng là chuyên gia rồi, tất cả thiết lập, chỉ dẫn và hình ảnh của chúng ta đều đã được thầy Khổng xét duyệt, chỉnh sửa qua cả.”
Trâu Tinh Thần ngả lưng dựa vào lưng ghế, xoay xoay cây bút: “Thế thì đúng rồi. Hãy tin ở thầy Khổng.”
“Mễ Việt, ông đi chuẩn bị bài đi, gửi cho tôi trước giờ cơm trưa.”
Sau khi Mễ Việt đi ra, Triệu Thù giơ tay: “Tôi chỉ muốn biết thử một chút xem ai là người đứng sau bôi xấu chúng ta. Người bị chúng ta phản đòn lại đó là ai?”
“Tôi thấy suy đoán của Tiểu Mạt… Tô Mạch khá có lý. Có phải có người muốn mua lại chúng ta không?”
Tô Mạch gật đầu: “Chúng ta không thể giao tâm huyết của mình cho kẻ xấu xa bỉ ổi như vậy.”
Trâu Tinh Thần phỏng đoán: “Công ty có khả năng mua lại công ty chúng ta thì quy mô không thể nhỏ được. Công ty như vậy đã thành thạo việc quan hệ xã hội, sẽ không dùng tới loại thủ đoạn này, ảnh hưởng quá tệ cho bản thân, mất nhiều hơn được.”
Anh vừa nói xong thì điện thoại liền reo lên.
Quả nhiên có một công ty game lớn trong nước gọi tới.
Trâu Tinh Thần đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Triệu Thù và Tô Mạch liếc nhìn nhau. Triệu Thù bực tức nói: “Tôi biết ngay mà, chắc chán là cái công ty này giở trò, hám lợi đếch cần giữ mặt mũi nữa.”
Một lát sau, Trâu Tinh Thần nghe điện thoại xong quay vào.
Anh đứng trước bàn họp, đưa mắt nhìn mọi người: “Đối phương ra giá một triệu.”
Tô Mạch chưa từng nghe thấy số tiền lớn như vậy bao giờ, không khỏi giật mình: “Nhiều vậy cơ à?”
Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái, nói tiếp: “Thật khinh thường người khác.”
Triệu Thù hỏi: “Thế vụ bôi xấu kia là do bọn họ chỉ đạo à?”
Trâu Tinh Thần: “Không phải.”
Triệu Thù: “Tuy hiện giờ đám người xấu đó đã không tạo ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng tới chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể cứ để mặc cho người khác ức hiếp mình như vậy. Kiểu gì cũng phải túm cổ lôi ra mới được.”
Sau khi tan họp, Tô Mạch tránh mặt mọi người gọi điện cho Cố Bắc Đồ.
Cố Bắc Đồ đang họp, thấy là Tô Mạch gọi bèn ra khỏi phòng họp.
Tô Mạch nói thẳng vào chuyện chính: “Tôi chỉ hỏi một câu thôi, đợt bôi xấu này là anh thuê à?”
Cố Bắc Đồ vẫn luôn theo dõi sát sao tình hình của Khoa kỹ Tinh Thần, tất nhiên có biết chuyện họ bị bôi xấu rồi bất ngờ lội ngược dòng, thắng ngược lại.
“Không phải anh.”
“Bất kể là thắng hay thua, anh đều sẽ không dùng loại thủ đoạn này để đối phó anh ta.”
Cố Bắc Đồ nói xong thì im lặng một thoáng rồi nói nhỏ: “Có thời gian thì ra ngoài cùng ăn một bữa nhé.”
Tô Mạch lạnh lùng nói: “Không có thời gian.”
Nếu không phải vì chuyện bôi xấu, cô thậm chí còn chẳng bỏ Cố Bắc Đồ ra khỏi danh sách đen.
Cố Bắc Đồ: “Chuyện năm đó, cho anh xin lỗi.”
Tô Mạch ngồi xuống bậc thềm, tiện tay ngắt một chiếc lá nghịch chơi: “Anh nói nhẹ nhàng quá, tôi không nhận, cũng không tha thứ.”
“Cần nói gì tôi đã nói xong hết rồi, tạm biệt.”
Nói xong, Tô Mạch cúp điện thoại.
Cánh cửa sau lưng bật mở, Trâu Tinh Thần đi từ trong nhà ra, ngồi sóng vai cạnh Tô Mạch.
Cô quay đầu nhìn anh: “Anh bận như thế, không cần ngồi với em đâu.”
Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch, kéo cô vào trong lòng mình xoa xoa: “Em vừa gọi cho Cố Bắc Đồ à?”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Làm sao anh biết?”
Trâu Tinh Thần: “Anh đoán.”
“Chuyện đó không phải anh ta làm.”
Tô Mạch tựa vào vai Trâu Tinh Thần: “Vậy còn có thể là ai nhỉ?”
Trâu Tinh Thần: “Rồi cũng sẽ hiện thân thôi.”
Anh vuốt tóc cô: “Thay vì cứ luẩn quẩn chuyện này, chẳng bằng để thời gian đó dành cho bản thân, phải làm gì thì cứ làm. Chuyện này, người cần cuống phải là bọn họ chứ không phải chúng ta.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy, đưa tay kéo Tô Mạch: “Ngoài này trời gió, vào với anh.”
Tô Mạch nắm tay Trâu Tinh Thần đứng dậy: “Hiện giờ tình hình “Mộng cảnh chi uyên” của Khoa kỹ Bắc Đồ thế nào rồi?”
Trâu Tinh Thần mở cửa nhà: “Không tồi, hơi vượt ngoài dự đoán của anh.”
Tô Mạch hơi lo lắng, muốn an ủi gã đàn ông kiêu ngạo này mấy câu thì anh đã liền tiếp: “Nhưng vẫn còn thua xa “Phiêu miểu chi lộ”.”
Tô Mạch bắn tim cho Trâu Tinh Thần: “Anh tuyệt thật đấy.”
“Phiêu miểu chi lộ” phát triển rất thuận lợi, thỏa công đội ngũ dạo trước cần cù, vất vả làm việc chuyên tâm.
Buổi tối tan làm, Trâu Tinh Thần ngồi làm việc trên sô pha, Tô Mạch đi chuẩn bị cơm tối.
Hiện giờ cô nấu ăn đã ra tấm ra món, ngoại trừ mấy món cơ bản như cá sốt chua ngọt, sườn kho thì giờ bữa sáng cô cũng đã làm thành thạo.
Tô Mạch lại chỗ Trâu Tinh Thần ngồi: “Bữa tối muốn ăn gì?”
Trâu Tinh Thần để máy tính sang một bên, vỗ vỗ đùi mình tỏ ý muốn Tô Mạch ngồi.
Anh ôm cô: “Hôm nay không ăn ở nhà, ra ngoài ăn.”
Tô Mạch nhìn đồng hồ trên tường: “Ra ngoài ăn tốn thời gian lắm.”
Ngoài vì Trâu Tinh ThầnTrừ bận làm việc thì chính cô cũng có rất nhiều việc phải làm. Ví dụ như lần update tiếp theo phải ra thêm skin mới.
Trâu Tinh Thần bế Tô Mạch đứng dậy: “Ăn lẩu. Anh phải gọi khoai tây, thịt bò, cá viên, mọc tôm, váng đậu…”
Tô Mạch nuốt nước miếng, ngắt lời Trâu Tinh Thần: “Được.”
Hai người ra ngoài ăn cơm tối.
Bảy rưỡi, trời đã tối hẳn.
Tầng năm trên trung tâm thương mại là khu ăn uống, có đủ các kiểu nhà hàng ở đây. Tô Mạch ôm cánh tay Trâu Tinh Thần đi quán lẩu họ vẫn thường lui tới.
Một thằng bé cầm bóng bay chạy sầm sập tới, Trâu Tinh Thần kéo Tô Mạch dịch qua một bên nên mới không bị thằng bé va phải.
Thằng bé trông chỉ mới chừng bốn, năm tuổi, căn bản không hề ý thức được mình suýt va phải người khác, vẫn vui vẻ cầm bóng bay chạy quanh. Mẹ thằng bé ngượng ngùng xin lỗi Tô Mạch.
Tô Mạch cười: “Không sao.”
Mẹ thằng bé vội đi đuổi theo cậu chàng.
Tô Mạch kéo tay Trâu Tinh Thần: “Tương lai anh muốn có con trai hay con gái?”
Trâu Tinh Thần cúi xuống liếc bụng Tô Mạch: “Không phải em có mang rồi đấy chứ?”
Có một lần họ không dùng biện pháp an toàn.
Tô Mạch: “Không phải.”
“Chỉ hỏi thử thế thôi, thích con trai hay là con gái?”
Trâu Tinh Thần đáp không cần phải nghĩ: “Tất nhiên là con gái. Em không thấy thằng bé vừa rồi nghịch thế nào à. Con gái ngoan biết mấy.”
Tô Mạch cười: “Em lại thích con trai, dễ nuôi, nuôi kiểu gì cũng lớn được hết. Lớn rồi còn có thể đi gây họa cho con gái nhà người ta, quá tốt.”
Tô Mạch nhận một cuộc điện thoại, Lâm Tiểu Linh gọi hẹn cô cuối tuần sang nhà cô ấy chơi.
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Mạch nói cho Trâu Tinh Thần biết.
Trâu Tinh Thần: “Anh đưa em qua đó.”
Tô Mạch: “Không cần, em bắt xe qua được.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Chê ông đây không có xe à?”
Tô Mạch cười: “Đâu dám chứ, quý ngày giờ là ông chủ Trâu giá trị tiền triệu cơ mà.”
Hai người tới cửa quán lẩu, lúc vào cửa, Tô Mạch nhìn thấy một người quen đi ngang qua hành lang.
Cô chạy ra nhìn ngó.
Trâu Tinh Thần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng một đôi tình nhân quấn quýt đã đi xa: “Sao thế?”
Tô Mạch: “Đó là chồng Lâm Tiểu Linh.”
Hiển nhiên, người phụ nữ đi cạnh không phải Lâm Tiểu Linh.
Tô Mạch khẽ nói: “Chắc không đời nào vậy đâu, chồng Tiểu Linh cực kỳ tốt với cô ấy, hồi trước còn gọi hẳn cho em mong em quan tâm nhiều hơn tới cô ấy.”
Trâu Tinh Thần dẫn Tô Mạch vào chỗ ngồi, đưa thực đơn cho cô: “Sao lại không thể, đàn ông trên đời này thường đều xấu xa.”
Trâu Tinh Thần cảm nhận được ánh nhìn chết chóc từ phía đối diện, bổ sung một câu vớt vát lại: “Ngoại trừ chồng em.”
Tô Mạch đưa thực đơn cho Trâu Tinh Thần: “Anh gọi đi, em gọi một cú điện thoại.”
Tô Mạch gọi cho Lâm Tiểu Linh, biết được cô ấy vẫn đang ở lại công ty tăng ca.
Dưới sự lãnh đạo của Lý Quảng Toàn, vậy mà Ori vẫn chưa sập tiệm.
Tô Mạch cầm điện thoại: “Đừng về muộn quá.”
“Phải rồi, chồng em có tới đón em không?”
Lâm Tiểu Linh: “Anh ấy vẫn chưa tan làm, dạo này tăng ca khủng khiếp lắm, có lần còn qua đêm luôn ở công ty.”
Tô Mạch cúp điện thoại, Trâu Tinh Thần đã gọi đồ ăn xong xuôi đúng theo sở thích của cô.
“Em đính nhúng tay vào à?”
Tô Mạch gật đầu: “Anh còn nhớ dạo bọn mình chia tay hồi trước chứ. Dạo đó em đau khổ nhiều lắm.”
Trâu Tinh Thần mỉm cười: “Biết ngay là em yêu anh tới chết đi sống lại mà.”
Tô Mạch nhìn anh: “Đấy không phải ý chính. Ý em muốn nói là dạo đó may mà có Tiểu Linh luôn ở bên em, nếu không có khi em đã bị trầm cảm mất rồi.”
“Cô ấy là người cực kỳ đơn giản, em sợ cô ấy bị người ta bắt nạt.”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng: “Nếu cần phải dạy dỗ gã đàn ông cặn bã đó bằng vũ lực thì em cứ gọi anh.”
Cuối tuần, Tô Mạch thức dậy.
Trâu Tinh Thần cũng dậy theo.
“Không phải cuối tuần nào anh cũng phải ngủ nướng sao?”
Trâu Tinh Thần vừa thắt dây lưng vừa nói: “Đã bảo là đưa em qua nhà Lâm Tiểu Linh rồi mà.”
Tô Mạch cười: “Không cần, em đi tàu điện được.”
Trâu Tinh Thần mặc kệ lời kháng nghị của cô.
Ăn xong bữa sáng, anh và cô rời khỏi biệt thự.
Một chiếc Bentley màu đen chạy tới, lái xe xuống khỏi xe. Đối phương mặc tây trang, đeo găng tay, hơi khom lưng chào Trâu Tinh Thần: “Chào anh, xin hỏi anh là Trâu tiên sinh phải không?”
Trâu Tinh Thần gật đầu.
Đối phương cung kính trao chìa khóa xe cho anh.
Trâu Tinh Thần nhận chìa khóa xong, người đó liền đi bộ về.
Tô Mạch quan sát chiếc xe: “Cái xe này là bản nâng cấp của chiếc cũ của anh à? Anh thuê hả?”
Trâu Tinh Thần mở cửa xe: “Đừng xem thường người khác.”
Tô Mạch ngồi vào xe: “Anh mua?”
“Game mới phát hành được ít bữa, sau này quảng cáo còn phải tốn một đống tiền, anh lấy tiền đâu ra?”
Trâu Tinh Thần: “Đi vay.”
“Đừng lo, trong vòng ba tháng sẽ trả hết.”
Tô Mạch là người thiếu cảm giác an toàn về mặt tiền bạc, cô không tài nào tán đồng cách tiêu tiền của Trâu Tinh Thần: “Thế sao không để ba tháng nữa hẵng mua. Lỡ như game bị sao, không còn tiền nữa thì làm thế nào?”
Trâu Tinh Thần nổ máy: “Ba tháng nữa thì muộn quá.”
Tô Mạch: “Không muộn đâu, nhanh tới lắm.”
Trâu Tinh Thần cầm vô lăng: “Không muốn em ra ngoài phải chen chúc trên tàu điện.”
Tô Mạch tựa người vào lưng ghế, quay qua nhìn gã đàn ông ngồi cạnh: “Thực ra anh cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt đấy.”
Tới nhà Lâm Tiểu Linh, Tô Mạch xuống xe. Cô đứng ở ven đường nhìn chiếc Bentley màu đen chạy đi xa khuất.
Cuối tháng Tư, hoa qiong đã nở, từng đám từng đám trắng muốt trĩu trên cành biếc. Gió thổi qua, nhành hoa lay.
Cô nhớ lại lúc mới gặp anh, cũng chính vào tiết trời này.
Không ngờ đã tròn một năm rồi.
Tô Mạch mua ít hoa quả ở quán ven đường rồi đi vào tiểu khu nhà Lâm Tiểu Linh.
Lâm Tiểu Linh gặp được Tô Mạch thì rất vui vẻ, hồ hởi mời cô vào nhà ngồi: “Bên chỗ em đi lại không được tiện lắm, chị tới bằng gì thế?”
Căn hộ Lâm Tiểu Linh mua khá xa, ra tới tận gần vùng ngoại ô. Tiền trả lần đầu do nhà Lâm Tiểu Linh bỏ, đôi vợ chồng son cùng nhau trả góp phần còn lại.
Tô Mạch để hoa quả xuống bàn: “Bạn trai chị chở tới.”
Lâm Tiểu Linh: “Sao không gọi anh
ấy vào ngồi luôn, vất vả đi một chuyến rõ xa.”
Tô Mạch cười: “Sợ làm em sợ đấy mà.”
Hồi trước Lâm Tiểu Linh phụ trách hạng mục app tiểu thuyết của Khoa kỹ Tinh Thần, bị Trâu Tinh Thần mắng cho phát khóc tận mấy lần. Nghĩ lại chuyện ngày xưa, cả hai đều cười.
Tô Mạch ngồi xuống: “Chồng em đâu? Cuối tuần vẫn phải tăng ca à?”
Lâm Tiểu Linh gật đầu: “Nghe nói là có dự án mới.”
Tô Mạch: “Dạo này Ori thế nào?”
Lâm Tiểu Linh: “Không được tốt lắm, mọi người đi cũng kha khá rồi. Em cũng đang định đi, chẳng qua là chưa tìm được nhà nào phù hợp.”
Hai người nói chuyện say sưa. Buổi trưa, Tô Mạch và Lâm Tiểu Linh cùng nhau nấu mì thịt tảng.
*mì thịt tảng (tiếng Trung: 大排面) video cách làm có engsub
Ăn xong, Tô Mạch nói: “Lát chị nói với em chuyện này.”
Lâm Tiểu Linh cười: “Chuyện gì mà trịnh trọng vậy ạ?”
Trong lúc Lâm Tiểu Linh rửa bát, Tô Mạch cân nhắc cách dùng từ như thế nào.
Đợi Lâm Tiểu Linh ngồi xuống sô pha, Tô Mạch nói với Lâm Tiểu Linh: “Có chuyện chị nghĩ em có quyền biết.”
Đôi mắt trong veo của Lâm Tiểu Linh cười tít: “Chuyện gì mà nghiêm túc vậy ạ?”
Tô Mạch kể lại chuyện mình bắt gặp chồng Lâm Tiểu Linh thân mật với người phụ nữ khác ở trung tâm thương mại.
Lâm Tiểu Linh ngồi trên sô pha không nhúc nhích một hồi lâu, sau một hồi im lặng mới nói: “Xem ra linh cảm của em là thật.”
Thực ra cô ấy đã sớm cảm thấy chồng mình có điều không ổn, cứ hai ba hôm là lại thấy tăng ca, có lần về khuya, cô còn thấy trên áo sơ mi của anh có sợi tóc dài của phụ nữ.
Tô Mạch ôm Lâm Tiểu Linh vỗ về.
Lâm Tiểu Linh không chịu được chuyện phản bội, cô ấy muốn ly hôn.
Tô Mạch ở với Lâm Tiểu Linh tới xế chiều. Trâu Tinh Thần gọi sang hỏi bao giờ cô về để anh đi đón.
Tô Mạch nói mình không về, ở lại bên nhà Lâm Tiểu Linh.
Cô nói anh yên tâm, gã đàn ông cặn bã kia tối nay không về nhà. Cho dù gã về thì cũng không phải đối thủ của cô.
Tô Mạch không ngờ Trâu Tinh Thần lại tới.
Cô nghe thấy chuông cửa còn tưởng là gã kia về.
Thấy Trâu Tinh Thần trong mắt mèo, cô mở cửa: “Sao anh lại tới đây?”
Trâu Tinh Thần vào nhà, thay dép, vuốt tóc Tô Mạch: “Anh lo.”
Tô Mạch cười, huých vai Trâu Tinh Thần nói nhỏ: “Chu đáo vậy cơ.”
Anh còn mang theo cả bữa tối đóng gói từ nhà mang tới.
Trong ba lô, ngoại trừ laptop còn có quần áo cho hai người thay. Đây đều là những chuyện Tô Mạch không nhớ tới.
Anh quả thực quá chu đáo.
Nếu không phải đang ở nhà Lâm Tiểu Linh, Tô Mạch hoàn toàn có thể ấn luôn Trâu Tinh Thần xuống nền nhà nhiệt liệt hôn một trận.
Nhà Lâm Tiểu Linh có một phòng ngủ một phòng khách. Tô Mạch và Lâm Tiểu Linh ngủ trong phòng ngủ. Trâu Tinh Thần nằm ngoài sô pha.
Tô Mạch lấy chăn Lâm Tiểu Linh đưa, đóng cửa phòng ngủ, ra đưa chăn cho Trâu Tinh Thần.
Đàn ông cao to, tay dài chân dài, nằm trên sô pha trông cực kỳ chật chội, nhìn thôi đã thấy không thoải mái rồi. Tô Mạch nói: “Giờ vẫn chưa tới nỗi khuya, hay anh về nhà đi, hoặc là ra khách sạn gần đây ở.”
Trâu Tinh Thần ôm laptop, ngẩng đầu lên: “Không.”
Tô Mạch biết anh lo lỡ tên cặn bã kia bất ngờ về, hai người phụ nữ dễ bị bắt nạt.
Cô cúi người hôn môi anh một cái.
Tô Mạch nhìn lướt qua màn hình: “Không phải ban ngày đã làm xong việc rồi sao, anh còn làm gì nữa?”
Trâu Tinh Thần: “Điều tra kẻ bôi xấu.”
Tô Mạch: “Có manh mối gì không?”
Trâu Tinh Thần gật đầu: “Đội đi bình luận bôi xấu thì ẩn náu khá kỹ, dùng máy chủ ở nước ngoài, vốn là sẽ không tra được. Thế nhưng kẻ đứng sau màn thì đã lộ diện rồi. Người này khá ngu ngốc, chẳng có hiểu biết gì về máy tính, lại còn dùng tên thật của mình.”
Tô Mạch vội hỏi: “Thế vậy rốt cuộc là tên ngu ngốc nào làm?”
Cô lại nói thêm một câu: “Đối phương không hiểu biết về máy tính, vậy thì có thể loại Cố Bắc Đồ ra được rồi.”
Trâu Tinh Thần cau có nhìn Tô Mạch, mím mím môi, không nói tiếng nào.
Tô Mạch giải thích: “Ý em là, vốn Cố Bắc Đồ là đối tượng khả nghi cao nhất. Ngoại trừ anh ta, còn có thể là ai.”
Trâu Tinh Thần gập máy tính lại: “Muộn lắm rồi, đi ngủ đi đã.”
Nói rồi, anh để máy tính qua bàn nước, kéo chăn lên đắp, nhắm mắt lại.
Tô Mạch kéo kéo nhè nhẹ góc chăn của anh: “Thần ca?”
“Không thể nào, anh ghen à?”
Trâu Tinh Thần giật chăn lại.
Tô Mạch ngồi ngay trước sô pha, ghé sát mặt vào mặt Trâu Tinh Thần.
Lông mi của anh vừa dài vừa dày, mắt vẫn còn hơi hấp háy một chút. Cô cúi xuống hôn lên mắt anh: “Ngủ ngon nhé.”
Nói rồi đứng dậy về phòng Lâm Tiểu Linh.
Trâu Tinh Thần ngồi dậy, lại mở máy tính lên.
Anh kiểm soát chiếc máy tính của kẻ kia từ xa, sau đó nhìn thấy trong máy đối phương một tấm hình.
Tấm hình trông có vẻ đã được chụp từ lâu. Cảnh nền chụp ở ven rừng trúc nằm sau căng tin của trường, một chàng trai và một cô gái ở cạnh nhau, cô gái đưa lưng về phía ống kính, chàng trai hơi cúi đầu, nhìn nét có thể nhận ra là Cố Bắc Đồ.
Chụp vào lúc tối trời, vì thiếu sáng nên không được rõ. Tuy nhiên, Trâu Tinh Thần vẫn nhìn một cái là nhận ra ngay cô gái kia là Tô Mạch.
Nửa đêm, Tô Mạch dậy, định ra xem Trâu Tinh Thần thế nào. Cô lo anh ngủ ở sô pha không thoải mái.
Cô đi ra ngoài phòng khách, thấy trên sô pha chỉ có chiếc chăn xộc xệch, không thấy người đâu.
Laptop vẫn đang để trên bàn nước.
Tô Mạch xoay người tìm thấy Trâu Tinh Thần đứng ở ngoài ban công.
Anh đưa lưng về phía cô ngắm cảnh đêm.
Cô lại gần, gõ nhẹ cửa ra ban công rồi đi ra.
Tô Mạch ôm eo Trâu Tinh Thần từ sau lưng, áp má lên lưng anh: “Sao không ngủ?”
Cô ngửi thấy mùi khói thuốc, ló đầu ra nhìn thấy trong chiếc gạt tàn để trên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh đã có vài đầu mẩu thuốc.
Cô cọ cọ lưng anh: “Có tâm sự à?”
Trâu Tinh Thần xoay người dựa vào lan can ban công nhìn cô gái trước mặt: “Có phải em có chuyện gì giấu anh phải không?”
Tô Mạch ngước nhìn lên, ôm cổ Trâu Tinh Thần, hơi kiễng chân, định hôn anh nhưng anh quay mặt tránh đi.
“Em thì có chuyện gì giấu anh chứ.”
Trâu Tinh Thần: “Còn nhớ lần ở quán KFC đã hứa sẽ thẳng thắn chân thành với nhau chứ.”
Tô Mạch gật đầu: “Tất nhiên là nhớ.”
Trâu Tinh Thần xoay người đối mặt với màn đêm, đưa lưng về phía Tô Mạch: “Hồi trước em nói, với anh là nụ hôn đầu đúng không?”
Tô Mạch gật đầu: “Đúng thế.”
Trâu Tinh Thần cúi đầu: “Thực ra có phải lần đầu hay không cũng không quan trọng đến thế. Quan trọng là em không nên nói dối.”
Tô Mạch đi lên, đứng song song cùng một chỗ với Trâu Tinh Thần, quay mặt qua nhìn anh: “Anh đang nói cái gì thế?”
“Có phải anh nghe người nào nói lung tung gì rồi phải không?”
Trâu Tinh Thần cười chua chát, lắc nhẹ đầu: “Không phải.”
Không phải anh nghe người ta nói gì đó mà là anh tận mắt nhìn thấy ảnh.
Tô Mạch bóp tay Trâu Tinh Thần một cái: “Em nhìn một cái là biết ngay, nhất định trong lòng anh có chuyện gì đó. Vừa rồi anh nói nụ hôn đầu tiên không phải nụ hôn đầu tiên là có ý gì?”
Trâu Tinh Thần rút tay mình khỏi tay Tô Mạch, thản nhiên nói: “Chẳng có ý gì hết.”
“Muộn lắm rồi, ngủ thôi.”
Nói rồi anh xoay người quay vào phòng khách.
Tô Mạch giơ chân đạp mông Trâu Tinh Thần, khẽ mắng: “Đồ hâm.”
Từ nhà Lâm Tiểu Linh về, suốt cả cuối tuần, Trâu Tinh Thần không hề cười với Tô Mạch lấy một lần.
Tối chủ nhật, Tô Mạch bèn trêu anh: “Đàn ông già đầu ba mươi tới nơi mà sao yêu đương cứ y như học sinh trung học, lại còn dỗi nữa chứ.”
Nghe thấy mấy chữ học sinh trung học, Trâu Tinh Thần liền ôm máy tính nhốt mình trong phòng mình.
Tô Mạch tắm rửa sạch sẽ, lấy chiếc váy dây màu đen trong tủ ra mặc, xức thêm chút nước hoa sau tai, xõa mái tóc dài vẫn còn hơi ẩm sau lưng.
Cuối cùng chọn tô thỏi son màu đỏ rực, đứng trước gương bặm môi một cái.
Cô gõ cửa phòng anh, mở hé ra một chút, gọi thật khẽ: “Thần ca, anh thấy cái quần chữ T màu đen của em đâu không? Sao em tìm mãi không thấy nó đâu.”
Gã đàn ông ngồi bên bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua hồ ly tinh ở cửa: “Không thấy.”
Tô Mạch đi vào, tới gần Trâu Tinh Thần, ngồi lên mặt bàn: “Thế không phải em không có gì mặc ở trong rồi sao.”
Trâu Tinh Thần cúi đầu nhìn màn hình máy tính, làm như không nghe thấy cô nói gì.
Nhưng lại vô thức nuốt nước bọt.
Tô Mạch đứng xuống dưới, đi ra sau lưng Trâu Tinh Thần, ôm quấn lấy anh như một con rắn nước.
Cô hôn lên yết hầu của anh, giọng mềm mại hút hồn: “Thần ca.”
Tiếng vừa ngừng liền bị anh quay người lại áp lên bức tường phía sau, không nói lời nào, cúi xuống hôn cô.
Anh dùng lực thật mạnh như thể để giải tỏa điều gì đó.
Cô mềm người gọi một tiếng: “Ôi… đau…”
Nhanh chóng bị anh chặn môi lại.
Anh rất mạnh mẽ, một bàn tay khống chế hai cổ tay của cô, tay kia lần xuống kiểm tra xem rốt cuộc cô có mặc hay là không…
Tác giả có chuyện muốn nói: Vậy nên câu hỏi của hôm này là: Rốt cuộc cô có mặc không? Có mặc không?