Lúc súng vang lên Bùi Nguyên vẫn thức, cậu ngáp một cái, dời mắt ra khỏi cuốn《Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer》ở trên tay.
Ánh trăng vừa lạnh vừa tối, đèn đêm dựa gần đầu giường quơ quơ, đột nhiên vách tường truyền đến một tiếng kêu rên.
Ở cách vách là một người đàn ông trung niên âm trầm, mắt nhỏ râu quai nón, mang một cái gọng kính viền đen chạy theo mốt.
Có một lần Bùi Nguyên ngẫu nhiên gặp được ông ta ở tiệm sách dưới lầu, người đàn ông dùng tiền thừa mua thuốc mua cho Bùi Nguyên một quyển manga, lại không dấu vẻ trào phúng đối với sát thủ áo đen anh tuấn trên bìa truyện.
Ông ta cười rộ lên lộ ra hai hàng răng vàng khè ám khói, trong đó có một viên nạm vàng.
Đáng tiếc răng vàng cao giá, không địch lại khí chất đáng khinh.
Bùi Nguyên không muốn quyển manga kia, cậu nhanh chân chạy.
Tom đang nhìn Injun Joe giết chết bác sĩ, đứa nhỏ đáng thương sợ tới mức hồn vía lên mây, nhưng Bùi Nguyên không hề có hứng thú nhập vai*.
Cậu bật dậy khỏi giường, chạy đến ban công.
Bên ngoài tối om om, ban công của hai gian chung cư kề thật sự gần, bức màn cách vách kéo kín, không có đèn, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Cậu lại chạy tới cửa nhìn ra phía ngoài xuyên qua mắt mèo.
Bỗng thấy một cái hộp đàn vi ô lông màu bạc lướt qua, có bóng lưng của một người đàn ông lóe qua ở hành lang tối đen, nháy mắt lẩn vào hư không.
(*Nguyên văn 身临其境 thân lâm kỳ cảnh.)
Hành lang lại trở về trống rỗng.
Thế giới bên ngoài qua lỗ mắt mèo dường như không giống với vừa rồi, lúc này nó đang che giấu một bí mật phong phú chờ người nào đó đào lên.
Trái tim Bùi Nguyên đánh trống reo hò đến lợi hại, tay cậu đang run rẩy, quỷ thần sai khiến mà mở cửa đi về phía cách vách.
“Ông ta đã chết.”
“Ông chú kia sao?” Cô gái nhỏ trừng to mắt: “Đừng nói là cậu mộng du đi?”
Bùi Nguyên đong đưa hai chân, ngẩng đầu lên hô hấp một cách thoải mái: “Buổi sáng khi cảnh sát cùng bất động sản tới đều có biểu tình y như cậu.
Người chết mà thôi, có gì phải sợ.”
Kỳ thật đêm qua cậu sợ tới mức thiếu chút nữa mất khống chế, nhưng cậu sẽ không nói ra.
Hiện tại cậu là người đã gặp qua việc đời*, cậu rất bình tĩnh.
(*Nguyên văn 见过大世面 kiến quá đại thế diện: có nhiều va chạm xã hội.)
“Nói như vậy cậu là người đầu tiên phát hiện ông ta? Làm sao cậu biết có người ở trong phòng ông ta?”
“Lúc nào tủ giày của ông ta cũng chỉ đặt hai đôi, vừa thấy liền biết là sống một mình, bình thường cũng chưa từng thấy bất kỳ bạn bè hoặc thân thích gì tới tìm ông ta.
Dường như thời gian làm việc rất cố định, ban ngày tan tầm buổi tối ra cửa, dù sao cũng là một người rất kỳ quái.”
“Vậy ông ta chết như thế nào?”
“Bắn chết, trên đầu còn một lỗ máu, để lại mấy đường máu trên mặt.”
Trên trán người đàn ông đột nhiên mở ra một con mắt lặng lẽ rơi lệ.
Máu nhìn dưới ánh trăng là màu đen, an tĩnh tách ra từ mũi, chảy thành một chữ “Y” ngược.
“Chậc chậc,” Cô gái nhỏ lộ ra vẻ tiếc nuối, “Vì sao ông ta lại bị giết?”
“Nói không chừng là vay nặng lãi không trả nổi hoặc là đắc tội kẻ thù.”
“Chính là người bình thường sẽ không có loại đồ vật như súng đi?”
“Xã hội đen? Không chừng là lão đại mang theo một đám tiểu đệ?”
“Nếu chỉ là đối phó rác rưởi* mà nói, cho lâu la ra tay là được rồi.
Đừng nói là chúng ta biết được bí mật nào không nên biết đi?”
(*杂鱼 tạp ngư: từ ám chỉ những nhân vật vô danh tiểu tốt, như cá hỗn tạp thường không có nhiều giá trị.)
“Bí mật gì?”
Cô gái nhỏ cười hắc hắc: “Cậu thấy được hung thủ nha, kế tiếp dựa theo nội dung cốt truyện cậu sẽ bị giết người diệt khẩu, hung thủ sẽ đuổi giết cậu đến trời nam biển bắc.
Mau đi báo cảnh sát, có cảnh sát bảo vệ cậu hiện tại còn kịp!”
Bùi Nguyên làm mặt quỷ: “Tớ căn bản không nhìn thấy mặt hắn, chỉ thấy bóng lưng, hơn nữa hắn cũng không biết tớ thấy được hắn, tớ đợi đến không có ai mới đi ra.”
Sân thể dục sau lưng bọn họ truyền đến tiếng còi chói tai: “Tập hợp!”
Bùi Nguyên kéo tay cô gái nhỏ nhảy xuống bồn hoa: “Tớ chỉ nói chuyện này với một mình cậu, cậu không được nói với người khác.”
“Yên tâm.” Cô gái nhỏ bình thản ung dung* vỗ vỗ vai cậu.
(*Bộ dáng bình tĩnh, ung dung, chững chạc; gặp chuyện không rối loạn.
đôi khi mang nghĩa tiêu cực, dùng để chê trách người chậm chạp, không có hành động gì.)
Hai người hướng về phía đội ngũ vừa đi vừa nói.
“Vậy hiện tại cậu định làm thế nào? Xác định không đi báo cảnh sát sao? Nói thế nào cũng là vấn đề trị an, nếu đối phương là trộm cướp mà nói nhất định sẽ đến cướp nhà khác, nói không chừng chính là nhà cậu, cậu không sợ sao?”
“Có gì phải sợ?” Bùi Nguyên đút tay vào túi quần đá hòn đá dưới lòng bàn chân ra thật xa, nhớ lại hộp đàn vi ô lông màu bạc kia: “Ngược lại tớ còn muốn gặp lại hắn một lần.”
Sau khi khóa thể dục kết thúc, bỗng nhiên trời nổi mưa to, rỉ sét của song cửa sổ được rửa đến sạch sẽ.
Tiếng ve kêu giống như tiếng cưa tay, ủ rũ lại buồn bực.
Giáo viên vật lý giảng đến câu hỏi ứng dụng đầu tiên: Nếu quả cầu chuyển động quanh quỹ đạo theo vận tốc mười lăm mét một phút, cần mất bao lâu thời gian để xoay được một vòng trong quỹ đạo bán kính 21cm?
Dựa theo cách giải đề hẳn là nên tính chu vi của quỹ đạo trước, lại thông qua tốc độ bình quân để tính thời gian.
Bùi Nguyên viết một đống công thức xuống giấy nháp, nghĩ tới giữa cm và m là đổi theo 1 với 100, vì vậy bỏ xuống công thức đâm đầu tính toán đơn vị chiều dài.
Tại sao phải xoay quanh a? Duy trì cùng một tốc độ xoay tới xoay lui trong một vòng tròn, có ý nghĩa gì?
Bùi Nguyên quyết định dùng danh nghĩa đi vệ sinh để ra ngoài thông khí, cậu mua một lon nước có ga ở quầy bán quà vặt, dùng ống hút thổi