Thẩm Tứ, em chỉ có thể ở nơi anh không nhìn thấy, luôn luôn chúc anh tương lai xán lạn, một đời bình yên.
Đã nói sau khi viết xong câu chuyện này, em sẽ quên anh.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ không ngủ được nên đang trả lời một chủ đề nóng trên mạng…
Khi thầm thương trộm nhớ một người sẽ có cảm giác gì?
Diệp Thư Từ hít thở sâu một hơi, gõ vài dòng chữ:
Đại khái là muốn anh ấy biết nhưng lại sợ anh ấy biết. Mỗi một câu mà bạn nói với anh ấy đều phải dùng hết tất cả sức lực, phải suy nghĩ cẩn thận từng chữ, phải cẩn thận từng câu từng chữ.
Trong lòng bạn âm thầm bắc cho anh ấy một cây cầu, ngày nhớ đêm mong anh ấy bước lên. Cuối cùng anh ấy cũng đã bước lên cây cầu ấy, chỉ có điều chưa từng dừng lại một giây vì bạn.
Thật hiếm thấy, đêm nay Diệp Thư Từ lại mơ thấy bản thân năm mười tám tuổi.
Mùa hè năm ấy nóng hơn bình thường, cây ngô đồng mát rượi xanh mướt, chiếc điều hòa làm mát kiểu cũ phát ra tiếng ù ù, tiếng giấy ma sát vang lên ‘soàn soạt’, không khí học tập vẫn nặng nề như thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mơ thấy bóng lưng của Thẩm Tứ.
Có lẽ là buổi chiều trước ngày thi đại học, thầy Trần chủ nhiệm cực kỳ hăng hái cảm khái suốt một tiết sinh hoạt bỗng nhiên gọi Thẩm Tứ lên bảng viết một câu cổ vũ mọi người.
Chàng trai chậm rãi đứng lên, vóc dáng cao lớn, bước chân vẫn ổn định, vững vàng như cũ. Vai thẳng tắp, gò má góc sắc sảo, góc cạnh, vai rộng eo hẹp, dáng người tam giác ngược trời sinh.
Trên người Thẩm Tứ luôn tràn ngập hơi thở thiếu niên, cười lên trông cực kỳ tươi sáng, anh tuấn. Lông mi của anh không dày lắm nhưng rất dài, hơi cụp xuống, nhìn từ sống mũi cao thẳng lên luôn cảm thấy dịu dàng, tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Chữ của chàng trai cũng đẹp, mạnh mẽ khỏe khoắn, phóng khoáng nho nhã. Trung Châu đã tính toán ba năm, trồng hạnh trồng đào chờ hoa nở.
Những năm tháng ngây thơ của tuổi trẻ dường như dừng lại tại giây phút đó, dừng lại ở khoảnh khắc chàng trai hạ bút viết lên câu thơ ấy, thế giới rộng lớn này đều trở nên tĩnh lặng vì anh.
Diệp Thư Từ dụi mắt, mơ màng suy nghĩ, hình như anh từng tặng cô câu nói ấy. Thời gian vẫn còn sớm, không bằng ngủ thêm một giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô soi gương, nơi khóe mắt đã xuất hiện một vết nhăn hiếm thấy. Cô hoảng hốt nhận ra rằng bản thân đã không còn trẻ nữa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra bản thân đã đi qua khoảng thời gian tràn đầy sức sống nhất ấy.
Diệp Thư Từ của giây phút này không hề biết rằng thời gian có thể quay trở lại, có lẽ có thể bù đắp lại những tiếc nuối vì sự bất đắc dĩ ngày xưa ấy.
Có lẽ, tôi nói là có lẽ, Diệp Thư Từ của năm hai mươi bảy tuổi, xuất sắc hơn năm mười bảy tuổi nhiều.
…
Tháng chín năm 2013, Diệp Thư Từ đang học cấp ba.
Từ năm mười tám tuổi Diệp Thư Từ đã bắt đầu có một bí mật thuộc về riêng mình, lặng lẽ ấp ủ từ năm lớp mười một. Hạt giống nhỏ cô lén lút ươm mầm trong lòng mình, giờ đây đã phát triển thành một cây non.
“Tiểu Từ, cậu nghe nói gì chưa? Đổi giáo viên vật lý rồi.”
Giữa tiết học, Diệp Thư Từ đang nằm bò trên bàn nhắm mắt ngủ, bạn cùng bàn Khương Hiểu là một người nói to, suýt chút nữa khiến cô thủng màng nhĩ.
Cô dụi mắt, hơi tò mò lên tiếng: “Sao giờ lại đôi giáo viên?”
Thật ra việc đổi giáo viên là chuyện thường tròn đời học sinh của mỗi người, nhưng giờ bọn họ đã học lớp 12 rồi, thích ứng với phong cách dạy học mới đúng là không phải một cách hay.
Khương Hiểu lấy một chiếc gương ra, nhanh nhẹn sửa sang lại mái tóc rồi chậm rãi uống một ngụm nước: “Tớ cũng không rõ, việc đổi giáo viên quan trọng như vậy mà thầy Trần không hề báo trước với bọn mình, vừa nãy tớ vào văn phòng nộp giấy tờ, nghe giáo viên khác nói chuyện mới biết.”
Hai người còn chưa nói chuyện xong, chuông vào lớp đã vang lên.
Tiếng chuông kéo dài hai mươi giây, chuông còn chưa dứt giáo viên vật lý mới đã bước vào. Một người khoảng trên dưới ba mươi tuổi, không trang điểm, trông có vẻ không thích làm điệu lắm. Giáo viên này mặc một chiếc nâu dài đến mắt cá chân, đeo một đôi giày cao gót vừa phải, che chắn chân kín mít, mặt không cảm xúc, lạnh lùng, nghiêm khắc.
Khương Hiểu nuốt nước bột, nhỏ giọng nói: “Sao càng đổi càng thụt lùi vậy.”
Nói thật, mọi người cũng không thích giáo viên vật lý trước đây, có chút thời gian cũng chiếm mất, mười phút tự do giữa giờ cũng không cho bọn họ, bình thường giao rất nhiều bài tập, chỉ cần làm sai một chút thôi cũng sẽ bị phạt.
Cô Vương dùng hai phút để giới thiệu bản thân, nói qua một lượt về lý lịch vẻ vang của mình, trên mặt còn hiện lên vẻ tự hào. Tất nhiên, cô ta cũng không giấu nổi mà lộ ra một chút kiêu ngạo, cô ta nâng giọng: “Có lẽ các em chưa từng nghe về tôi, bởi vì trước đây tôi được điều chuyển đến khu trường học ở ngoại thành và dạy ở đó mấy năm, lần này tôi chủ động xin được điều chuyển về đây.”
Có học sinh mạnh dạn hỏi: “Tại sao ạ?”
Cô Vương hừ lạnh một tiếng nhưng không lảng tránh câu hỏi này: “Năng lực chung của học sinh vùng ngoại ô kém hơn các em nhiều, tôi thích những học sinh thông minh hơn.”
Trường trung học số 1 của thành phố Tô có tổng cộng hai phân hiệu, lần lượt là phân hiệu chính và vùng ngoại ô. Cùng một nhóm lãnh đạo quản lý nhưng điểm tuyển sinh lại khác nhau, điểm sàn của trường ở ngoại ô đó phải thấp hơn phân hiệu chính khoảng năm mươi điểm.
“Tôi biết trước đó các em đã theo học vật lý với thầy Tôn ba năm rồi, có thể đã quen với phong cách dạy học trước đây, mới tiếp xúc với tôi chắc chắn các em sẽ không quen.” Cô Vương nhướn mày cười: “Nhưng, tôi sẽ không thay đổi phong cách của mình để phù hợp với các em mà các em phải thích ứng với tôi.”
Lời nói của cô Vương có hơi tự cao, Diệp Thư Từ chẳng có cảm giác gì nhưng một cô gái lớn lên trong sự chiều chuộng của cả nhà như Khương Hiểu lại đang bĩu môi.
“Trong tiết của tôi, không được phép đến muộn, không được phép quên sách, không được phép nói chuyện, thì thầm to nhỏ trong giờ học, ngủ trên lớp thì lại càng không được phép!” Cô Vương gỗ bàn, còn chưa dứt lời…
Bỗng nhiên có người gõ cửa, một giọng nam trong trẻo, dễ nghe vang lên: “Báo cáo.”
Đã tháng chín rồi mà cảm giác nóng bức vẫn chưa dứt, chiếc điều hòa kiểu cũ chuyển động trong không gian chật hẹp, tính cách của giáo viên mới ngang ngược, cố chấp, cảm giác áp bức, nặng nề trong phòng học bỗng nhiên tăng lên.
Khi giọng nói êm tai của chàng trai truyền tới như có một cơn gió mát thổi qua tai Diệp Thư Từ, quấy nhiễu nhịp tim bình ổn của cô.
Thẩm Tứ đứng ở cửa, ngón tay thon dài cầm một tập tài liệu.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của chàng trai, mái tóc đen bị ánh nắng chiếu hơi ngả vàng, quầng sáng mờ ảo hắt trên người anh khiến người ta sinh ra một loại ảo giác không chân thực, giống như đang nằm mơ vậy.
Thẩm Tứ mặc đồng phục sạch sẽ thoải mái, chiếc cúc áo trên cùng không cài nên cổ áo hơi mở ra, để lộ xương quai xanh tinh xảo, vóc người gầy gò nhưng lại tràn ngập ý chí và sức sống trong độ tuổi này.
Cái đẹp của Thẩm Tứ không nằm ở vẻ bề ngoài tầm thường ấy, vẻ đẹp của anh nằm ở khí chất và sức mạnh trong từng động tác.
Nhìn một cái là không thể quên, khiến cuộc sống tương lai phải rung động rất nhiều năm về sau.
Nhưng Thẩm Tứ đẹp trai như vậy mà cô Vương chỉ nhìn anh một cái, đối xử với anh không khác gì các học sinh khác: “Bạn học này, sao em lại đến muộn?”
Thẩm Tứ luôn luôn mang dáng vẻ không vội vàng, không hoảng loạn, anh mấp máy môi, đưa tài liệu trong tay qua, chậm rãi nói: “Thưa cô, nghỉ giữa giờ em…”
Tính cách của cô Vương cũng vội vàng, căn bản không thèm đợi Thẩm Tứ nói xong đã nổi giận, nói: “Các em, có phải tôi vừa nói, quy định đầu tiên trong giờ của tôi là không được đến muộn không. Các em đã lớp 12 rồi, còn có chuyện gì quan trọng đến mức phải vào học muộn chứ?”
“Em không cần nghĩ lí do nữa.” Cô Vương lườm một cái, chỉ về phía góc đầu lớp: “Bạn học này, xét thấy em phạm lỗi lần đầu, phạt em đứng một tiết!”
Thẩm Tứ vẫn không có biểu cảm gì như cũ nhưng các bạn học đã bắt đầu vỡ trận, thi nhau bùng nổ.
Khương Hiểu bóp tay Diệp Thư Từ: “Trời ạ, là do thứ hạng của Thẩm Tứ không đủ cao hả? Vậy mà cô Vương không nhận ra Thẩm Tứ, ngay cả một học sinh xuất sắc như Thẩm Tứ cũng muốn phạt, có ác quá không vậy.”
Thấy lớp càng ngày mất trật tự, sắc mặt cô Vương dần trở nên khó coi, Diệp Thư Từ cười: “Có tin nói thêm câu nữa là sẽ phạt luôn cả chúng ta không.”
Cô Vương: “Mọi người có ý kiến gì thì giơ tay phát biểu, còn mất trật tự thì hôm nay không phải học nữa. Dù sao thì tiết sau cũng là của chủ nhiệm lớp các em, tôi dạy luôn cũng được.”
Mọi người vội vàng im lặng.
Cô Vương cầm sách vật lý lên, phát hiện Thẩm Tứ vẫn đứng yên: “Sao?”
“Hôm nay em đi…”
Cô Vương hừ lạnh: “Vẫn muốn giải thích à? Vậy tôi nói lại quy định một lần nữa nhé, không được phép đến muộn, đến muộn sẽ bị phạt đứng.