Tiếng Vọng Yêu Thầm

Chương 12


trước sau


Như thể chưa bao giờ có giây phút yên tĩnh như vậy.
 
Thẩm Tứ đi ở phía trước, cô đi ở phía sau.
 
Thẩm Tứ là thiếu niên nhã nhặn lịch sự nhất, về cơ bản thì chưa từng có sắc mặt xấu bao giờ, cũng chưa từng có tình huống lạnh như băng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng vừa rồi lúc anh gọi cô tới văn phòng, sắc mặt cực kỳ xấu, trên gương mặt tuấn tú kia viết rõ ràng hai chữ "Không vui".
 
Bước chân của Thẩm Tứ khá nhanh, Diệp Thư Từ phải cố gắng bước nhanh mới có thể đuổi kịp anh.
 
Bóng lưng của thiếu niên mảnh khảnh rõ ràng, Diệp Thư Từ cẩn thận đi theo sau giẫm lên cái bóng của Thẩm Tứ mới khiến cho bóng của bọn họ chồng lên nhau.
 
Lúc đi vào văn phòng, lớp phó học tập Lâm Úy ôm một chồng vở đi ra, khuôn mặt của cô gái xinh đẹp như đào mận, mỉm cười chào hỏi Thẩm Tứ.
 
"Thầy chủ nhiệm chờ các cậu lâu lắm rồi, mau vào đi."
 
Thầy Trần gọi bọn họ đến là vì chuyện thi đua.
 
"Chắc các em cũng biết, trong những năm qua tỉnh chúng ta đều có truyền thống thi đua, năm ngoái Thẩm Tứ cũng có được thành tích rất tốt, nhưng dù sao đó cũng là lớp mười một, nếu như muốn đi các trường đại học top đầu cả nước thì phải cố gắng lấy mấy tờ giấy khen làm gốc."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thầy Trần nhìn về phía Thẩm Tứ: "Đương nhiên, thầy biết dù em có phát huy thế nào cũng đều có thể thi được thành tích rất tốt, chỉ là dưới tình huống sức học dư thừa, tham gia thi đua rèn luyện bản thân là một lựa chọn tốt."
 
Thẩm Tứ gật đầu.
 
Thầy Trần uống một ngụm nước: "Diệp Thư Từ, em cũng đi theo thầy ba năm rồi, em ấy à, ưu điểm là thành tích ổn định, tính nết ổn định, mỗi một bước đều rất chắc chắn, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chính là quá ổn định, thiếu một loại mạnh mẽ, vậy nên thầy nghĩ, em có muốn thêm một chút thử thách cho lớp mười hai không chút gợn sóng như nước đọng này hay không?"
 
Lời của thầy Trần gõ mạnh vào não của Diệp Thư Từ.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói thẳng ra là cô chưa từng cân nhắc đến chuyện thi đua.
 
Năm lớp mười là năm cô có thành tích rực rỡ nhất, nhưng học sinh lớp mười không có tư cách tham gia thi đua cấp tỉnh, sau đó đến lớp mười một lại bị thành tích của Thẩm Tứ đè chặt, cho dù cô có cố gắng đến mấy thì dường như cũng không thể nhìn thấy sắc trời.
 
Thành tích Hóa học của cô rất tốt, ở trình độ top ba của cả khối, cũng từng có được thành tích đứng đầu.
 
Thầy Trần kiến nghị cô tham gia thi đua Hóa học, còn Thẩm Tứ thì có lẽ là suất của môn Vật lý, thành tích Vật lý của Thẩm Tứ đứng đầu kiểu một mình một cõi, đã đạt đến trình độ đỉnh cao.
 
Tối nay, những học sinh khác đều đã tan học đi về, Diệp Thư Từ lại chưa đi.
 
Cô suy nghĩ rất lâu, lời của thầy Trần quanh quẩn ở trong đầu cô, hình như cô thật sự muốn cho bản thân một cơ hội.
 
Ngồi yên nửa tiếng, dường như trong lòng Diệp Thư Từ đã có đáp án.
 
Đóng cửa cẩn thận, rời khỏi phòng học.
 
Trên đường về nhà, cô nhận được tin nhắn do Trần Thanh Nhuận gửi tới.
 
Trần Thanh Nhuận: Nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn nói với cậu một tiếng xin lỗi, lúc tối cảm xúc có chút kích động, quá muốn chứng minh bản thân, có lẽ có chút quá đáng, thật ngại quá.
 
Diệp Thư Từ suy nghĩ một lát rồi trả lời: Không sao, cậu rất xuất sắc, chúng ta tiếp tục cùng nhau cố gắng.
 
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, Trần Thanh Nhuận không gửi tin nhắn tới nữa.
 
Người quan tâm đến vấn đề tình cảm của Diệp Thư Từ nhất không ai qua được Phương Du Nhiên.
 
Phương Du Nhiên tuổi tác không lớn nhưng cũng đã trải qua mấy mối tình, tự xưng là chuyên gia nhỏ trong vấn đề tình cảm, lúc thì đến lớp tìm Diệp Thư Từ, lúc thì quan tâm động tĩnh tình cảm của cô ở trên mạng.
 
Diệp Thư Từ kể lại chuyện xảy ra gần đây cho Diệp Du Nhiên nghe, không thêm mắm dặm muối, lại càng không có bất kỳ thành phần chủ quan nào, hoàn toàn dùng thân phận người ngoài bình tĩnh tự thuật lại.
 
Nhắc đến chuyện anh hùng cứu mỹ nhân ở trên đường tan học ngày đó, cả sự mập mờ qua lại giữa bọn lúc ăn cơm ở căng tin, lại đến sau đó, Trần Thanh Nhuận chặn cô ở đầu cầu thang và biểu cảm lạnh như băng của Thẩm Tứ.
 
Phương Du Nhiên "Á đù" mấy tiếng liên tục.
 
"Tớ cảm thấy hình như bạn cùng bàn của cậu thích cậu thật đó." Phương Du Nhiên sờ trán mình: "Bây giờ tớ cũng cảm thấy rất khó mà tin nổi, nhưng hình như đó là sự thật đấy!"
 
"Thật ra loại sinh vật như con trai rất đơn giản, phương thức thích một người rất thẳng thắn dễ hiểu."
 
"Bọn họ thích thì sẽ tới gần, không thích thì sẽ cách xa, đơn giản thô bạo." Phương Du Nhiên sờ cằm, réo lên hú hú không ngừng: "Tiểu Từ, tớ hâm mộ cậu quá đi."
 
Mặt của Diệp Thư Từ lập tức đỏ bừng, đỏ từ mang tai đến tận cổ.
 
Làn da của cô gái trong sáng như được ánh trăng gột rửa, hiện ra màu sắc trắng như sữa, sạch sẽ lại xinh đẹp, lúc đỏ lên lại tăng thêm một loại hờn dỗi của thiếu nữ.
 
"Tình cảm mập mờ thời cấp ba là tốt đẹp nhất." Phương Du Nhiên cười: "Tiểu Từ, đối phương còn là Thẩm Tứ nữa, tất cả các bạn nữ đều hâm mộ nhưng lại không có được."
 
Phương Du Nhiên đột nhiên im bặt, vội vàng che miệng lại.
 
Theo kinh nghiệm trước đây, Diệp Thư Từ không khó suy đoán ra, Thẩm Tứ trở về rồi.
 
Chắc là sắp vào lớp Thẩm Tứ mới trở về, tình huống như hôm nay thật sự không bình thường.
 
Lúc hơi thở nhàn nhạt quen thuộc ập tới, trong lòng Diệp Thư Từ bối rối không nói nên lời, tựa như bươm bướm đã chuẩn bị sẵn sàng dập lửa, nhưng giây phút chạm phải sự nóng bóng đó vẫn chạy trốn trong vô thức.
 
Không biết Thẩm Tứ có nghe thấy hay không.
 
Phương Du Nhiên bất chấp tất cả, chạy ra khỏi phòng học như một cơn gió, chỉ còn lại Diệp Thư Từ với vẻ mặt ngổn ngang.
 
Chu Tử Kỳ mở nắp một chai nước lạnh, ngang nhiên ngồi xuống: "Diệp Thư Từ, cậu và bạn cậu nói chuyện gì vậy?"
 

Diệp Thư Từ giả vờ bình tĩnh mở sách giáo khoa ra: "Không nói gì cả."
 
"Thật không?" Chu Tử Kỳ gãi đầu: "Hình như tôi nghe thấy tên của Thẩm Tứ, hai cậu đang nói về Thẩm Tứ à?"
 
Diệp Thư Từ đột nhiên ngẩng đầu lên.
 
Đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Tứ.
 
Thiếu niên mặc một chiếc áo phông màu đen, ánh mắt sạch sẽ thuần túy, lông mi hơi cụp xuống, ánh mắt xa cách mà dịu dàng.
 
Có lẽ là Chu Tử Kỳ nghe thấy các cô nói tới Thẩm Tứ, nhưng cụ thể lại không biết nói chuyện gì, trong lòng Diệp Thư Từ thả lỏng hơn một chút.
 
Cô khẽ "Ừ" một tiếng.
 
Chu Tử Kỳ tiếp tục hỏi: "Nói chuyện gì thế?"
 
"Cậu sẽ không tò mò đâu."
 
Không ngờ Thẩm Tứ lại ngước mắt lên, nhìn về phía cô như cười như không, giọng nói lười biếng thản nhiên: "Nếu như tôi tò mò thì sao?"
 
Diệp Thư Từ nuốt một ngụm nước bọt.
 
Từ góc độ của cô

có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm và lông mi dài của thiếu niên, nơi đáy mắt xuất hiện ý cười chế nhạo.
 
Tính cách của Thẩm Tứ luôn luôn lạnh nhạt, không nói nhiều, nhưng hôm nay lại có sự thăm dò.
 
Trái tim Diệp Thư Từ đập thình thịch, trong lòng nổi lên bong bóng ngọt ngào, cưỡng ép ngăn chặn sự hồi hộp trong lòng lại, cô cười nói: "Khen cậu đẹp trai có được không?"
 
"Diệp Thư Từ." Thẩm Tứ nghiêng đầu cười một tiếng: "Khen người ta thì phải khen trực tiếp."
 
Giọng nói của thiếu niên rất êm tai, nhả chữ rõ ràng, thánh thót trong trẻo tựa như ngọc va vào nhau.
 
Khi cụp mắt cười lại lộ ra một sự dịu dàng không tên.
 
Diệp Thư Từ chỉ cảm thấy lồng ngực như có pháo hoa nổ tung, bùm bùm không dứt, tất cả đều là hương vị ngọt ngào.
 
Thiếu nữ cong môi, lúm đồng tiền bên má xuất hiện: "Vậy sau này sẽ khen ở trước mặt nhé."
 
Cùng lúc đó, tiếng chuông vào học vang lên, các bạn học lục tục đi vào lớp, Chu Tử Kỳ và Khương Hiểu cũng quay lên tập trung làm bài tập.
 
Thẩm Tứ không tiếp tục nói nữa.
 
Diệp Thư Từ ỉu xìu nhìn bài thi đặt trên bàn, chỉ cảm thấy như vừa mơ một giấc mơ, có một lại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thư Từ vẫn rất muốn tham gia thi đua, muốn phấn đấu một phen chứ không phải là học bài ở trong phòng học trầm lắng như vậy.
 
Hôm nay sau khi tan học, cô về đến nhà, Đường Tiếu còn đang xem tivi ở phòng khách, Diệp Thanh Vân tăng ca vẫn chưa về.
 
Hai năm nay không biết có chuyện gì xảy ra, tần suất Diệp Thanh Vân tăng ca ở công ty càng ngày càng cao.
 
"Mẹ, con có chuyện muốn bàn bạc với mẹ."
 
Diệp Thư Từ bình tĩnh nói ra hết toàn bộ những lời mà thầy Trần nói với cô, không ngờ Đường Tiếu đã lập tức bỏ phiếu phản đối.
 
"Tiểu Từ, chuyện này con nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu như bây giờ con học lớp mười một, mẹ có thể mặc con chơi đùa, nhưng không thể thua được nữa, bây giờ đã lớp mười hai rồi, chúng ta không phải gia đình giàu có, đánh cược thua thì sẽ thua tất cả."
 
Diệp Thư Từ há miệng, cảm xúc bất đắc dĩ lan tràn dưới đáy lòng.
 
Chỉ là một cuộc thi nho nhỏ, có cần phải cân nhắc nhiều như vậy không?
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra Diệp Thư Từ yêu thích Vật lý hơn Hóa học, nhưng khổ nỗi Vật lý lại kém một đoạn, bây giờ ngay cả đi thi Hóa học mà Đường Tiếu cũng không đồng ý, càng đừng nói đến Vật lý.
 
"Mẹ, chỉ là thời gian tự học mỗi thứ bảy sẽ đi học thêm một tiết ôn thi, sẽ không chiếm dụng những thời gian khác, hơn nữa đến nghỉ đông là xong rồi."
 
Đường Tiếu cười nhạo một tiếng: "Con chắc chắn mình sẽ được giải như vậy sao, con nghĩ ai cũng có thể dựa vào đi thi để được tuyển thẳng chắc."
 
"Lớp con cũng không phải chỉ có một mình con tham gia."
 
Đường Tiếu ngắt lời cô: "Cái đứa đứng nhất lớp con tham gia thì tham gia, người ta là hạng nhất cơ mà, Tiểu Từ, chúng ta không so được với người ta."
 
Sau mấy lần tham dự họp phụ huynh, Đường Tiếu biết các thầy cô giáo khen Thẩm Tứ không dứt miệng, bà biết Thẩm Tứ là một sự tồn tại hạng nhất vượt bậc.
 
Diệp Thư Từ cắn môi, ánh đèn sáng ngời chiếu vào đáy mắt thiếu nữ, hiện ra một vẻ quật cường nhàn nhạt.
 
"Mẹ, đúng là con không xuất sắc bằng Thẩm Tứ, nhưng cũng không có nghĩa là con không giành được một khoảng trời thuộc về mình." Ánh mắt của cô chắc chắn: "Mẹ cũng không thể hoàn toàn phủ định con."
 
Cô bé đối diện trưởng thành rồi, không còn là đứa bé mẹ nói gì cũng mẹ nữa.
 
Đường Tiếu cảm thấy như có điều gì đó mà bà ấy không nắm bắt được, mày nhíu lại, giọng nói cũng cất cao hơn mấy phần: "Diệp Thư Từ, mẹ nói rồi đấy, mẹ không đồng ý."
 
Diệp Thư Từ vốn tưởng rằng chuyện này còn có thể bàn bạc, không ngờ Đường Tiếu lại dứt khoát như vậy, lại còn có dấu hiệu dùng uy nghiêm của người lớn để chèn ép cô, trái tim đập thình thịch, giọng điệu cũng có chút tức giận: "Mẹ, mẹ không thể hạn chế con."
 
"Chỉ bởi vì mẹ là mẹ của con, chỉ bởi vì mẹ đã vất vả nuôi con khôn lớn, không hề sinh thêm em gái, con xem đi, dì út của con học Hải Đại đấy, làm sao mẹ thua nổi chứ."
 
Không cần nói gì nữa, cũng chỉ như búa đập vào trên bông mà thôi, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót nặng nề.
 
Cô chưa bao giờ là công cụ để người lớn ganh đua so sánh.
 
Diệp Thư Từ không muốn tiếp tục lý luận nữa, quyết định dùng im lặng để kết thúc lần cãi nhau này, vừa đứng lên đã nghe thấy một tiếng xuýt xoa, Đường Tiếu bụm lấy cánh tay, mặt nhăn lại, đau đớn không thôi.
 
Dường như cô đã bỏ qua gì đó.
 
Bình thường Đường Tiếu rất chú ý đến ăn mặc, gần đây lại chỉ mặc áo tay dài rộng rãi, thỉnh thoảng lúc nhìn thấy Đường Tiếu nấu cơm, hình như động tác cũng không bình thường, như thể xảy ra vấn đề gì đó.
 
Nhưng cô lại một lòng một dạ đắm chìm trong tình cảm yêu thầm của mình, chưa từng quan tâm đến mẹ mình.
 
Đường Tiếu bị thương.
 
"Tiểu Từ, chuyện xảy ra từ tuần trước rồi, có một khách hàng cãi nhau với nhân viên của công ty mẹ, khách hàng trực tiếp cầm lấy dao, mẹ đi tới khuyên can nên bị thương nhẹ, mẹ không nói cho con biết là vì không muốn con lo lắng, qua một thời gian là khỏi thôi."
 
Diệp Thư Từ cau mày bôi thuốc cho Đường Tiếu, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
 
Do cô đang học lớp mười hai nên thật ra người nhà đã nhẫn nhịn rất nhiều, cân nhắc đủ đường cho cô, mỗi khi Đường Tiếu không bận là sẽ dày công chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho cô, ngay cả chuyện lớn như bị thương cũng không nói cho cô biết.
 
Tóc rối trên trán che đi cảm xúc, Diệp Thư Từ mím chặt bờ môi, chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay, giọng điệu của Đường Tiếu dịu xuống: "Sau này con sẽ biết, không phải mẹ ép con, mà tất cả đều là vì con."




 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện