Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chẳng qua chỉ mất hai, ba phút.
Diệp Thư Từ nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, đồng ý sẽ khuyên Khương Hiểu giúp Chu Tử Kỳ.
Trái lại rất dễ khuyên, có vẻ như Khương Hiểu không giận thật, cô ấy chỉ cố ý xị mặt cảnh cáo Chu Tử Kỳ thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng rõ ràng Diệp Thư Từ đang chán nản, không vui.
Tiết tự học buổi tối thứ ba, Diệp Thư Từ làm xong bài tập, lấy một quyển sổ có mã khóa ra, trong đó có rất nhiều trang đã viết chi chít chữ.
Cô mở một trang mới tinh ra, viết một dòng chữ.
5.9.2013
Cảm giác thầm yêu anh giống như sốt cao một trận.
…
Diệp Thư Từ nhớ cực kỳ rõ ràng, Thẩm Tứ quay về trường học đã là thứ hai tuần sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả một ngày thứ sáu anh không đến lớp, thứ bảy cũng không đến tự học.
Hôm thứ bảy, Diệp Thư Từ không quan tâm đến việc sẽ bị mẹ Đường Tiếu mắng, cố ý kẹp một chiếc kẹp tóc kim cương giả.
Khuôn mặt Diệp Thư Từ thuộc dạng đoan trang, hào phóng, ngũ quan tinh xảo, rất xinh đẹp nhưng cũng thiếu đi vài phần ngây thơ, đáng yêu. Chiếc kẹp tóc này là quà sinh nhật một người chị tặng cho cô, giá khá đắt, cô đã từng kẹp lên cho Khương Hiểu nhìn thử, Khương Hiểu nói cô kẹp lên trông rất đáng yêu, rất trẻ trung.
Giai đoạn lớp 12 này không phù hợp để làm đẹp quá lố, Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân cực kỳ chú trọng đến việc học của cô nên chỉ cần cô làm gì không đúng là sẽ bị mắng một trận ngay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng uổng công Diệp Thư Từ đeo cả một ngày, vì Thẩm Tứ không đến.
Cô gái yêu thầm luôn có đủ các loại suy nghĩ.
Cô vốn không phải một người chú ý đến chi tiết nhưng từ khi có người mà mình thích, cô luôn cảm thấy đôi giày trắng của mình không trắng, có phải cổ áo đồng phục chưa bẻ không? Liệu sau tai đã rửa sạch chưa?
Cô từng cực kỳ tự hào về làn da trắng không tỳ vết của mình, giờ đây lại cảm thấy lông mày của bản thân không đủ tinh xảo nên đã lén lút sửa lại, khó khăn lắm mới sửa ra được một hình dáng đẹp mắt thì lại cảm thấy mũi chưa đủ cao.
Nhưng hầu như ai cũng khen mũi cô.
Trong lúc vô tình, Diệp Thư Từ nghe thấy Chu Tử Kỳ kể tại sao Thẩm Tứ không đến trường. Hình như là vì trong nhà có việc gấp gì đó, gọi anh về nhà. Có điều dường như cũng không gấp lắm, vì Chu Tử Kỳ kể với giọng điệu trêu đùa.
Hôm thứ hai trời đổ mưa, không tổ chức chào cờ được.
Trời mưa tắc đường, đến cả chiếc xe đạp điện nhỏ của Diệp Thư Từ cũng không được tha. Vội vã chạy đến trường, chuông chuẩn bị vào học đã vang lên. Cô vội vàng cởi áo mưa, chạy nhanh lên lầu.
Diệp Thư Từ gần như không nhìn đường, sợ thầy Trần bắt được mình nên động tác cực kỳ vội.
Nhưng.
Bên cạnh vị trí quen thuộc, sáng sủa sạch sẽ, chàng trai lười biếng nằm trên bàn, tóc cắt ngắn hơn một chút, chiếc cổ thon dài, xương bả vai hơi nhô lên, đó là sức sống của tuổi trẻ.
Muộn rồi, muộn mất rồi.
Tóc cô hơi rối, tay áo cũng chưa sửa sang lại, ngay cả khóa váy đồng phục cũng lệch sang một bên vì chạy.
Trong phòng học rất ồn ào, lớp trưởng và tổ trưởng đang thu bài tập, giáo viên tiếng anh phụ trách giờ đọc sách buổi sáng vẫn chưa đến.
Diệp Thư Từ hít thở sâu một hơi, đang chuẩn bị vuốt lại mái tóc thì Thẩm Tứ đã nghe thấy động tĩnh của cô, ngồi dậy.
Lông mi của chàng trai rất dày, cong như vành trăng khuyết.
Cảm giác tự ti như ánh trăng ngày mười sáu, nhiều thêm một chút nữa thôi sẽ tràn ra ngoài.
Nhưng Diệp Thư Từ vẫn vuốt lại mái tóc rối của mình dưới ánh mắt như chú ý như không của Thẩm Tứ, cho dù hành động này có xấu hổ đến đâu thì cũng tốt hơn là để rối.
Không phải trước đây Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ chưa từng gặp nhau, mặc dù không được coi là thân quen nhưng dù sao cũng đã học cùng nhau hai năm, nhìn thấy nhau thì cũng phải chào hỏi đôi câu.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hai người họ trở thành bạn cùng bàn.
Hơn nữa, đối diện với người mình thích, có tự tin đến đâu đi nữa thì cũng sẽ chột dạ.
Diệp Thư Từ vô tình nhìn vào mắt Thẩm Tứ.
Ánh nắng chói mắt ập tới, phủ lên đỉnh đầu chàng trai một tầng màu vàng óng. Chàng trai tuấn tú như một chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích.
“Diệp Thư Từ.” Thẩm Tứ cụp mắt, khẽ cong môi đánh giá, chào cô.
Giọng nói dịu dàng của chàng trai bay một vòng trong đầu cô, làm dấy lên một gợn sóng nhẹ nhàng, nụ cười của Diệp Thư Từ hơi cứng lại: “Thẩm Tứ.”
Sau đó Thẩm Tứ không nói thêm gì nữa, anh sắp xếp lại sách trong ngăn bàn, nộp bài tập xong bèn lấy sách tiếng Anh ra.
Diệp Thư Từ ngây người nộp bài tập, nhịp thở vẫn hơi gấp.
Bình thường cô cũng là một người nhanh nhẹn, hôm nay bị làm sao vậy, cái gì cũng chưa chuẩn bị xong.
Rõ ràng đêm qua đã mất ngủ chỉ vì nghĩ xem nếu hôm nay Thẩm Tứ tới trường bản thân sẽ phải chào hỏi thế nào. Nhưng khi Thẩm Tứ tới thật, cô bỗng thấy chùn bước như bị một cơn mưa bất chợt kéo đến.
Đúng là một lần bắt chuyện thất bại.
Diệp Thư Từ đau lòng phát hiện ra mình không đem sách tiếng Anh.
Cô thầm thở dài, cố nhịn xúc động muốn bóp chết bản thân.
Các bạn khác đã bắt đầu đọc sách buổi sáng, Diệp Thư Từ cũng ngại xem cùng một quyển với Thẩm Tứ nên lấy vở bài tập ra, tìm một vài bài văn tiêu biểu trong đó để đọc. Như vậy lát nữa giáo viên đến cũng sẽ không mắng cô.
Diệp Thư Từ lén lút liếc mắt đánh giá Thẩm Tứ, chàng trai đang cúi đầu đọc sách tiếng Anh, lưỡi hơi cong lên, trước giờ anh phát âm rất tiêu chuẩn, êm tai.
Cô cũng bắt đầu đọc sách.
Chưa đến một phút sau, bàn tay xương khớp rõ ràng của anh giơ qua, kèm theo đó là quyển sách tiếng Anh. Sách của