Tiết học vật lý của cô Vương.
Trùng hợp thay, trước tiết này là là một tiết ghép nhiều lớp vào học. Bình thường, hầu hết học sinh đều sẽ ra gánh hàng bán đồ ăn vặt mua vài thứ để ăn hoặc đi dạo một vòng quanh sân thể dục.
Tuy hiện giờ cả lớp đang phải đối mặt với áp lực lên lớp nhưng thầy Trần vẫn thường xuyên nhấn mạnh học tập phải kết hợp lao động và vui chơi, liên tục chủ động dẫn các học sinh trong lớp đi chơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Song cô Vương lại rất nghiêm khắc. Trong tiết học của cô ta, chỉ cần ngáp một cái là sẽ bị phê bình nặng nề ngay.
Trong lớp, cả đám học sinh nằm sấp xuống bàn. Tất cả mọi người đều ngủ bù, chuẩn bị nghe cô ta chỉ trích nặng lời.
Cô Vương vừa bước vào phòng học đã bắt đầu quở mắng.
“Các em xem lại thái độ học tập mất tập trung của mình đi, sớm muộn gì các em cũng thấy hối hận cho xem. Chờ đến giờ này năm sau, khi các em nhìn những người khác đỗ vào trường mình mơ ước, còn các em chỉ có thể vào một ngôi trường dở tệ, các em chỉ biết hối hận thôi.”
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi rồi nhắm mắt lại. Ai nấy đều tỏ ra không thể hiểu được.
Nói thẳng thì đây là trạng thái tốt nhất của họ rồi. Dù sao đây cũng là giai đoạn học sinh cấp ba chạy nước rút. Buổi sáng có vô số tiết học mãi chẳng xong, tối đến có bài kiểm tra làm mãi không hết. Ai còn sức để tỏ ra hăng hái phấn khởi như học sinh trung học chứ?
“Cô chưa kịp chữa bài thi lần này. Bây giờ cô sẽ phát ngẫu nhiên, mọi người nhận được bài nào thì chữa bài đó, chấm điểm theo đáp án viết trên bảng nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người vẫn tỏ ra không mấy sôi nổi như cũ. Khương Hiểu xoay người, kề tai nói nhỏ với Diệp Thư Từ.
“Chính cô ấy cũng chẳng có trách nhiệm, đến cả bài kiểm tra còn chưa chữa, thế mà lại đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với bọn mình. Sao cô ấy dám làm thế nhỉ?”
Là người từng bị trách mắng không tiếc lời, Khương Hiểu vẫn luôn không có ấn tượng tốt về cô Vương. Diệp Thư Từ đành phải hùa theo lời cô ấy: “Đúng đấy.”
Sau khi nói xong lời này, theo bản năng, cô liếc cậu thiếu niên ở bên cạnh.
Mặt Thẩm Tứ vẫn đẹp trai, mắt vẫn đen như mực như thế. Lúc này, anh đang cúi đầu xem bài kiểm tra, có lẽ không để ý cô vừa nói gì.
Diệp Thư Từ nhận được bài kiểm tra của một bạn nữ không quá thân với cô trong lớp. Cô Vương sử dụng máy chiếu trình chiếu đáp án trên bảng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thư Từ chữa lại mấy câu theo đáp án.
“Diệp Thư Từ.” Trần Thanh Nhuận nhỏ giọng gọi tên cô.
Cô ngước mắt nhìn qua: “Sao thế?”
“Tớ không muốn chữa bài này lắm, cậu đổi với tớ được không?”
Diệp Thư Từ vội vàng đưa bài kiểm tra trong tay mà không hề nghĩ ngợi: “Được chứ.”
Sau khi nhận được, Diệp Thư Từ mới chú ý bài kiểm tra mà Trần Thanh Nhuận đưa lại là bài của Thẩm Tứ. Chỉ vừa liếc qua một cái là cô đã nhận ra chữ của anh ngay.
Chữ của Thẩm Tứ không quá to, trông vừa ngay ngắn vừa cứng cỏi, từng nét chữ đều cứng cáp rõ ràng, vừa nhìn đã biết anh từng dốc sức luyện chữ.
Lúc này, cô Vương trợn mắt nhìn bọn họ. Nếu không phải vì có ấn tượng khá tốt về Trần Thanh Nhuận và Diệp Thư Từ thì có lẽ lúc này, cô ta đã bắt đầu khơi mào đại chiến nước bọt rồi.
Ánh mắt của cô Vương cũng khiến Diệp Thư Từ phải dằn sự tò mò trong lòng xuống.
Ánh nắng sáng ngời, gương mặt điển trai sạch sẽ của Thẩm Tứ trông sắc nét lạ thường. Diệp Thư Từ thật sự không thể tưởng tượng được, sao lại có người không muốn sửa bài cho Thẩm Tứ vậy nhỉ?
Bài làm của anh đúng gần hết, dò đáp án một lượt là cho ra kết quả điểm tuyệt đối ngay, đơn giản biết bao.
Giữa trưa, Diệp Thư Từ và Khương Hiểu đến canteen ăn cơm, cô bèn nhắc đến việc này.
“Tớ biết lý do rồi.”
Diệp Thư Từ mím môi: “Bọn họ từng có mâu thuẫn gì đó.”
Khương Hiểu chậm rãi nói: “Cậu có còn nhớ cuộc thi vật lý toàn quốc năm lớp mười một không? Cuối cùng, Thẩm Tứ đoạt giải ấy.”
“Vật lý cũng là môn học mà Trần Thanh Nhuận thích nhất. Năm đó, trường chúng ta chỉ được chọn một đại diện tham gia thi thôi. Nghe đồn là nhà trường đã tổ chức thi nội bộ mấy vòng, cuối cùng thực tế là điểm của Trần Thanh Nhuận và Thẩm Tứ ngang nhau nhưng thầy cô vẫn cứ khăng khăng để Thẩm Tứ lên sân khấu.”
“Cậu nói xem gặp phải chuyện như vậy, làm gì có ai không tức giận chứ?”
Diệp Thư Từ vẫn thấy là lạ thế nào: “Nhưng mà cuối cùng Thẩm Tứ đã dành được vinh quang về cho trường mình mà?”
Khương Hiểu nhún vai: “Trần Thanh Nhuận không nghĩ thế. Cậu ấy sẽ cảm thấy nếu cậu ấy là người lên sân khấu thì có lẽ cậu ấy cũng sẽ dành được giải như Thẩm Tứ.”
Diệp Thư Từ gật đầu, xét theo góc độ nào đó thì cô cũng có thể thấu hiểu phần nào suy nghĩ của Trần Thanh Nhuận. Nhưng cô lại tự động gạt bỏ suy nghĩ đó, chỉ vì thiếu niên cô thích là ánh sáng. Ánh sáng không cần chiếu sáng tất cả mọi người, nhưng tất cả mọi người đều khát khao có được ánh sáng.
Buổi chiều, lúc tan học, khi tất cả học sinh đều cất sách vào cặp thì lớp phó phụ trách môn vật lý chạy nhanh như gió vào trong lớp, ôm một xấp tài liệu siêu dày trong tay.
“Cả lớp chờ chút đã, phát tài liệu này xong rồi tan học.”
Chu Tử Kỳ và mấy cậu nam sinh phía sau muốn nhanh nhanh về nhà chơi game, thở dài: “Thưa ngài lớp phó phụ trách môn học, ngày mai rồi phát được không? Còn có gì quan trọng đâu, dù sao cô Vương cũng đã giao hết bài tập cho chúng ta rồi.”
Lớp phó phụ trách môn vật lý mặc kệ Chu Tử Kỳ, hiên ngang đóng cửa lại rồi phát từng tờ tài liệu cho mỗi bạn học sinh.
“Đây là các ví dụ vật lý mà cô Vương viết tay tổng hợp lại cho chúng ta. Đây đều là những ví dụ mà học sinh mười một thường hay làm sai nhất, cô đã viết hết từ cách phân tích đề đến những chỗ dễ làm sai ra rồi. Mấy hôm nay, cô Vương toàn phải thức đêm để soạn tài liệu này đấy.”
“Cô Vương nói là nhanh nhất thì ba ngày nữa, cô ấy sẽ tổng hợp xong những câu hỏi hay có trong đề thi và những câu dễ làm sai ra nữa.”
Khi nhận tập tài liệu này, Diệp Thư Từ hơi sững người.
Thì ra giáo viên vật lý không có thời gian rảnh chữa bài kiểm tra là vì bận tổng hợp tài liệu này.
Không chỉ tổng hợp tài liệu, cô giáo còn biết đám học sinh này lười biếng, tự bỏ tiền túi in và sắp xếp lại tài liệu.
Cô nhìn sơ qua, tập tài liệu này rất hữu ích với cô, càng chẳng cần bàn đến với những học sinh thành tích bình thường, không phân rõ được các loại đề.
Công sức bỏ ra để soạn tài liệu như thế này nhiều hơn công sức bỏ ra để chữa đề nhiều.
Lâm Tuyết Nguyên – nữ sinh ngồi hàng cuối – lạnh lùng xùy một tiếng: “Diệt Tuyệt sư thái tưởng làm vậy là có thể mua được lòng người à? Chẳng phải chỉ là một tập tài liệu nát thôi ư? Sách tham khảo còn tặng kèm đấy, ai thèm chứ?”
Dù trường học tốt đến mấy, lớp học giỏi đến cỡ nào thì kiểu gì cũng có mấy học sinh chết sống không chịu học, Lâm Tuyết Nguyên là một ví dụ điển hình. Vì lên lớp không nghe giảng, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ, cô ấy bị cô Vương mắng té tát một trận. Có lẽ bởi vậy mà cô ấy đã thầm ghi hận trong lòng.
Không hiểu sao, hình ảnh cô Vương đeo kính đen, mặt không cảm xúc tỉ mỉ làm việc chợt hiện lên trong đầu Diệp Thư Từ.
Chợt nhớ đến cuộc trò chuyện của mình và Khương Hiểu lúc sáng, cảm giác áy náy cuồn cuộn trào lên như thủy triều.
“Vẫn chưa về à?”
Giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Tứ vang lên.
Diệp Thư Từ cắn môi, ngước mắt nhìn Thẩm Tứ. Bên môi thiếu niên là nụ cười nhẹ, ánh nắng trên đỉnh đầu càng tôn lên nét dịu dàng trên mặt anh.
“Đi ngay đây.”
Cô vội vàng đeo cặp sách lên lưng, chạy trối chết.
Diệp Thư Từ phát hiện, Thẩm Tứ không có mặt trong tiết tự