Trong màn sương mù kéo dài, Thẩm Tứ đứng nơi bóng tối lờ mờ với đôi lông mày rậm, chậm rãi tiến về phía bọn họ.
Cô gái mặt tròn lúc đó mới nhận thức được sự xuất hiện của Thẩm Tứ, cùng với cô gái tóc vàng tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, hai người lập tức bừng tỉnh và hoảng sợ.
Bọn họ biết rất rõ, chị cả của mình không thể theo đuổi được Thẩm Tứ, chỉ là bọn họ không đành lòng bỏ cuộc. Vì vậy sau khi trả thù xong Trần Hiểu Chi, họ lại quay ra trả thù Diệp Thư Từ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng Diệp Thư Từ mới là kẻ ra vẻ ngây thơ vô số tội nhất.
Chỉ vì Diệp Thư Từ có dính líu với chuyện này một chút nên họ không thể không kéo cô xuống nước.
Tiết Vị Nhiên vốn bình tâm như núi, nhưng khi nhìn thấy bước chân của Thẩm Tứ càng lúc càng mạnh hơn, lưng cô ta thẳng lên ngay: “Tiêu Sắc, chúng ta phải làm sao đây?”
Cô gái mặt tròn cũng có vẻ bối rối: “Tôi cũng không biết, tôi thấy Thẩm Tứ hình như rất tức giận.’’
Cả hai người đều lo lắng song cũng nới lỏng sự kìm hãm đối với Diệp Thư Từ.
Diệp Thư Từ cuối cùng đã lấy lại được sự tự do của mình.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Tứ, trái tim bất giác đập mạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thư Từ không bao giờ quên được, khi Lư Tân cố tình trêu trọc Phương Du Nhiên, Thẩm Tứ cũng bước đến như vậy, giống như một vị thần giáng xuống để mang ánh sáng đến cho thế giới.
Thẩm Tứ là anh hùng của cô ấy, Diệp Thư Từ cô cùng vui mừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Sắc với nụ cười khô khan, chủ động đỡ súng cho Tiết Vị Nhiên: “Thẩm Tứ, chuyện này không liên quan gì đến chị Nhiên, chúng tớ chỉ muốn nói chuyện với Diệp Thư Từ, không có ý gì khác.”
Thẩm Tứ mặc áo phông màu đen, quần dài thể thao, giày vải đế bằng, trang phục không có gì nổi bật, mặc nó vào anh giống như một tấm áp phích đang đi bộ vậy.
Diệp Thư Từ thậm chí còn ngưỡng mộ chính mình, ngay lúc này mà cô vẫn còn tâm trí ngắm vẻ đẹp của Thẩm Tứ.
Có lẽ từ trong thâm tâm, cô không nghĩ mấy cô gái này có thể làm gì mình.
Thời tiết vẫn chưa khá hơn, đường phố vắng lặng, gió chiều đầu thu mát mẻ, khiến đầu óc của Diệp Thư Từ tỉnh táo hơn.
“Nếu cậu không tin tớ hãy hỏi Diệp Thư Từ, chúng tớ đã làm gì với cậu ấy chưa?”
Tiêu Sắc tuyệt vọng với Diệp Thư Từ trong nháy mắt.
Diệp Thư Từ hoàn toàn không để ý đến điều đó, cô nhìn đi chỗ khác, Thẩm Tứ nhẹ nhàng chế nhạo: “Làm gì có ai bóp cổ người khác khi đang nói chuyện?”
Bảy giờ hơn, những ngọn đèn vàng lờ mờ lần lượt bật lên, Diệp Thư Từ nhìn những bóng người dưới chân mình, cảm xúc vô bờ bến chợt bùng lên.
Thực ra hôm nay không phải là một ngày vui vẻ, cô ấy không thích dính dáng đến quá nhiều người, đặc biệt là đám người Tiết Vị Nhiên, là những người không cùng thế giới với cô ấy.
Nhưng Thẩm Tứ đã xuất hiện.
Giao điểm giữa cô và Thẩm Tứ là ngoại trừ những màn chào hỏi không mấy thiện cảm ở trường học, thì còn có thêm một chút trải nghiệm giống nhau.
Đây không phải là mối quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước sao?
Tiêu Sắc tiếp tục mỉm cười xin lỗi: “Tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng tớ đã hiểu lầm Diệp Thư Từ, tớ thay chị Nhiên xin lỗi.”
Tiết Vị Nhiên vẫn mím môi, thái độ của chị cả, không chịu cúi đầu, mấy ngày nay nhiệt độ đã giảm gần mười độ, nhưng cô ấy vẫn mặc chiếc áo phông ngắn hở eo, sự quyến rũ của hoa hồng đen là độc nhất vô nhị.
Thẩm Tứ không thèm nhìn Tiết Vị Nhiên, đôi mắt đen trầm lặng, anh đi đến bên Diệp Thư Từ, mím môi, định nói cái gì đó.
Tiết Vị Nhiên từ nãy giờ vẫn giữ thái độ kiêu ngạo không thay đổi, cuối cùng cũng nhíu mày, cô ta bước đến bên cạnh Thẩm Tứ, môi mấp máy, lần đầu tiên Diệp Thư Từ thấy được vẻ mặt buồn bã đó của cô ta.
“Thẩm Tứ, chúng ta nói chuyện được không?”
Bầu trời tràn ngập ánh trăng, hơi gió lạnh thổi qua, thổi đến mức cổ của Diệp Thư Từ cảm thấy hơi lạnh.
Trái tim cũng lạnh.
Cô nghĩ rằng Thẩm Tứ sẽ nói điều gì đó với cô, nhưng bị Tiết Vị Nhiên giành trước, càng tệ hơn là Thẩm Tứ đã đồng ý rồi.
Thẩm Tứ không thích cô, anh còn có thể nói gì với cô đây?
Diệp Thư Từ không nghĩ mãi không thôi, Tiết Vị Nhiên xinh đẹp như vậy, nếu thực sự có một lời tỏ tình chân thành, khiến Thẩm Tứ rung động thì phải làm sao?
Cô đi qua con đường vắng vẻ rợp bóng cây, đi dọc theo con đường một cách chậm rãi, bóng cây đu đưa cùng bóng người chung đôi, chỉ có một vầng trăng khuyết trên bầu trời.
“Diệp Thư Từ.”
Khi giọng nói mà trái tim cô khao khát được nghe vang lên, Diệp Thư Từ vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.
“Thẩm Tứ, sao cậu lại tới đây?” Cô nhướng mày, trái tim từng bị thiêu rụi nhanh chóng được hồi sinh.
Tình đơn phương chết tiệt.
Thẩm Tứ một bên vai đeo cặp sách, chàng trai có đôi mày rậm, tuấn tú, nụ cười nhàn nhạt như