Sáng sớm, nắng vừa lọt qua ô cửa giấy, Tiết Dương đã tỉnh. Hiểu Tinh Trần có lẽ vì mệt, vẫn còn ngủ say. Hắn không dám cựa người, sợ đánh thức y. Nhưng nhìn tình trạng hiện tại, lại muốn làm ít chuyện xấu.
Tay Tiết Dương từ eo Hiểu Tinh Trần, dần di chuyển xuống dưới, bóp nhẹ hai cánh mông y... Hắn còn chưa kịp làm gì thêm, Hiểu Tinh Trần liền giật mình tỉnh lại. Tiết Dương không hề chột dạ, chỉ dừng chút lại tiếp tục, miệng vô tử hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi à?
- ...
Hiểu Tinh Trần cảm giác thân thể không đúng, liền nâng người ngồi dậy. Vì nằm trên người Tiết Dương cả đêm, nên nhất thời không phát giác khác lạ, chính y ngồi trên bụng hắn. Y nhéo nhéo cánh tay Tiết Dương, giọng vẫn còn ngái ngủ:
- Ngươi sáng sớm lại làm loạn!
Vì ngồi dậy nên những thứ hôm qua lưu lại bên trong liền chảy ra.
Hiểu Tinh Trần:“...”
Dính dính nhớp nhớp...
Tiết Dương cười cười, cũng không thấy đau tay, lại sờ soạng xoa xoa người Hiểu Tinh Trần mấy cái, mới ngồi dậy. Hiểu Tinh Trần ý thức được, nhanh chóng leo xuống, ngồi trên giường.
Hắn nói:
- Ngươi nghỉ ngơi tiếp đi. Ta chuẩn bị nước.
Hiểu Tinh Trần cả đêm mệt mỏi, sáng ra còn bị Tiết Dương làm loạn một hồi, tâm phiền sinh khí. Song nghĩ đến cả đêm nằm trên người hắn, khiến hắn cũng không dám động người, liền cho qua.
Lau rửa giúp Hiểu Tinh Trần xong, Tiết Dương đem y phục mặc vào cho y, rồi đội nón voan ra ngoài.
Như lời tiểu nhị nói, cách hai con phố đúng là náo nhiệt hơn chút. Nhiều tiệm may cùng mấy tiệm bán đồ ăn, trang sức hơn. Hiểu Tinh Trần cảm giác cơ thể vẫn còn đau nhức, đi đứng hơi kì quái, nên tốc độ chậm chạp. Tiết Dương cũng không vội, đeo hai bội kiếm sau lưng, một tay nắm tay y dắt đi, một tay cầm ít đồ linh tinh mới mua.
Tiết Dương hơi vén nón voan lên, nhìn cho rõ xung quanh. Hắn liếc mắt, thấy một người cách đó không xa đang ôm mấy xấp vải, liền lại gần chút. Tiết Dương hơi vận linh lực, chẳng một ai phát giác, rồi lại thu tay.
“ Aaa...”
Giọng nữ nhân hoảng sợ hét lên, Hiểu Tinh Trần còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã thấy Tiết Dương chạy qua đó. Hắn rút kiếm, đỡ ngang lưng vị cô nương sắp ngã. Mấy xấp vải chưa kịp rơi xuống đất, lúc này đã ở trên tay hắn.
Chờ vị cô nương kia đứng vững, Tiết Dương mới thu kiếm lại, đeo trở về. Hiểu Tinh Trần đi đến, quan tâm hỏi:
- Sao thế?
Tiết Dương cười nói:
- Không có gì. Thấy vị cô nương này sắp ngã, ta tiện tay đỡ.
Hiểu Tinh Trần chợt khó hiểu... Hắn mà thích lo chuyện bao đồng đến thế? Hắn mà có lòng tốt đến thế?!
Cô nương kia nhận lại mấy xấp vải, lau mồ hôi, song nhanh chóng cảm tạ rời đi. Vừa rồi không hiểu sao, nàng cảm thấy chân bị thứ gì đó kéo mạnh một cái... Cũng may vải không sao, vẫn còn làm y phục được.
Đầu phố còn náo nhiệt chút, cuối phố lại cũng thưa vắng ít người. Tiết Dương liền dắt Hiểu Tinh Trần xuống. Hơn nữa gần đó cũng có tiệm bán gạo.
Hiểu Tinh Trần ngồi bên ngoài bệ đá trước cửa tiệm, Tiết Dương vào trong thương lượng. Biết thừa hắn muốn ép giá người ta... Gạo cũng ép giá, thật không biết nên nói sao.
Qua một hồi, Tiết Dương đi ra, đỡ Hiểu Tinh Trần vào trong, đưa y túi bạc, nói:
- Ngươi chờ chủ tiệm đong gạo, ta qua bên kia một lát.
- Được.
Tiết Dương nhìn bảng hiệu tiệm may, hơi gật đầu đi vào.
Thời điểm Hiểu