Đèn gần cạn dầu, ánh lửa lắt lay, Hiểu Tinh Trần lặng thinh một chỗ, không có bất cứ cử động gì. Cười sao? Ôn nhu sao? Trải qua những chuyện đó, y không thể nữa rồi... Chính tay mình giết chết những thôn dân vô tội, y không vui vẻ được nữa... Tiết Dương vẫn thường xuyên chọc cười Hiểu Tinh Trần, nhưng y không nâng khóe miệng dù chỉ một chút. Đối với y, tội nghiệt y gây ra quá lớn, mãi mãi không thể vãn hồi. Chỉ có thể dùng kiếp này, tận lực bảo hộ những thôn dân đó, để bọn họ mãi mãi không gặp phải tai ương do y mang đến...
Đối với Tiết Dương mà nói, Hiểu Tinh Trần đẹp nhất, có lẽ là lúc cười. Hắn muốn nhìn thấy y vui vẻ với hắn, cười vì những câu hắn nói, nhưng hắn không làm được. Rõ ràng y dễ cười như thế, vì sao hắn đã nói hết lời, dùng hết trò, y vẫn không vui? Chẳng lẽ do hắn quá nhạt nhẽo hay sao? Nhưng kiếp trước không như thế...
Hiểu Tinh Trần mấp máy môi, muốn nói lại do dự. Nói với hắn, vì người trước mặt là hắn, nên y không thể nở nụ cười sao? Hay nói với hắn, nụ cười của y, ôn nhu của y, cũng không thể dành cho hắn nữa...?
Giờ Tý vừa đến, bên ngoài mây mờ che trăng sáng, Hiểu Tinh Trần chậm rãi đứng dậy, cầm lấy Sương Hoa, từ từ ra ngoài. Y không quay đầu lại, chỉ khẽ nói:
- Đi thôi.
Lộ phủ không một ai ngủ ngon giấc. Đều mơ cùng một giấc mơ, mơ về một nữ nhân giá y rực rỡ, nở nụ cười duyên dáng. Nhưng nụ cười ấy vừa dừng, huyết lệ từ khóe mắt đã chảy ra. Tóc đen như mực, hóa thành một màu tuyết trắng...
Kết giới được bố trí khá dày, Hiểu Tinh Trần nghe theo dị động của Sương Hoa, đi về hướng của oán linh. Dù nghe nói oán linh ở trong biệt viện của Lộ Phục, nhưng nơi đó không ai được ra vào. Hơn nữa, hiện tại oán niệm lại ở gần phía chính viện Lộ phủ hơn. Hình như đó là nơi Lộ lão gia ở...
Tiết Dương nhàn nhã theo bên cạnh, đi qua ngã rẽ vào biệt viện Lộ Phục, đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi thôi, hỏi:
- Đạo trưởng, ngươi không cảm thấy, Lộ phủ này cố tình giấu diếm sự tình sao?
Hiểu Tinh Trần gật đầu:
- Có cảm thấy.
Tiết Dương cũng không kinh ngạc với câu trả lời. Chuyện rõ như ban ngày, ai ai cũng biết. Nhưng nhờ người ta giúp, lại không nói hết ngọn ngành, hơn nữa cấm đoán nọ kia, cũng thật biết gây phiền phức thêm. Cứ thế này, có khi cả đời không trừ được oán linh thì kêu ai chứ. Sớm muộn oán linh đó cũng tìm cách giết hết toàn bộ bọn họ.
- Vậy vì sao ngươi còn giúp?
Hiểu Tinh Trần không dừng bước. Một góc trăng sáng lộ ra, mây đen thưa đi. Y phẩy nhẹ ống tay, nói:
- Có lẽ là rảnh rỗi.
Đối với câu trả