Tiết Dương thầm nói không ổn, vội kéo Hiểu Tinh Trần sát đến vách tường trước. Không được sử dụng Giáng Tai, linh lực của hắn có lẽ cũng thế, vậy nên dùng cách gì?
Tiểu hồ ly vốn an tĩnh kia sau khi bị chọc giận, vô cùng khó chịu mà kêu lên một hồi, song nhân lúc Tiết Dương vừa lơ là một chút, đã nhanh chóng lao về phía hắn! Thật nhanh! Thế mà bám trên người hắn rồi?!
Y phục của Tiết Dương rách mất một mảng, máu từ vết thương bị thánh linh cào chảy ra không ngừng, toàn bộ đều là máu đen... Con vật kia sau đó cũng không làm thêm gì khác, lại quay về vị trí ban đầu nghỉ ngơi như chẳng xảy ra chuyện gì. Tiết Dương đặt tay lên trước ngực, khiến tay Hiểu Tinh Trần cũng bị kéo theo. Y hơi cắn răng, hỏi:
- Ngươi làm sao rồi?
Tiết Dương điểm lại mấy huyệt đạo gần vết thương, nhưng không tác dụng, máu vẫn liên tục chảy ra. Cuối cùng hắn cũng không quan tâm nữa, nói:
- Vết thương ngoài da thôi.
Biết hắn sẽ không nói thật, y càng cảm thấy quan hệ hai người không thân thiết đến mức hỏi thăm quan tâm lo lắng. Có điều... Hiểu Tinh Trần tỏ ý muốn ngồi xuống, Tiết Dương đành nghe theo. Vết thương đau hơn hắn tưởng.
Hiểu Tinh Trần sờ sờ ngực y phục, lấy ra một bình dược. Y đặt xuống bên cạnh, theo bản năng muốn cởi y phục Tiết Dương thoa thuốc. Nhưng tay vừa nâng lên chút, lại hạ xuống. Hắn lúc này đang tỉnh táo, có phải bất tỉnh nhân sự đâu! Hôm qua hắn bị thương không ít, tay còn bị buộc lại với y, hình như không tiện tự làm lắm. Chẳng lẽ hiện tại bảo Hiểu Tinh Trần nói Tiết Dương cởi y phục ra, để y giúp hắn? Nghe thật...
Khóe môi Tiết Dương nâng lên nụ cười ranh mãnh, cứ thế nhìn sắc mặt Hiểu Tinh Trần biến đổi từng chút. Ít ra hắn vẫn biết, y chưa tuyệt tình với hắn quá mức là được rồi. Sợi tơ không đứt, có lẽ là chuyện tốt...
Nghĩ một hồi, Hiểu Tinh Trần bất giác thở dài, không nói không rằng, nâng tay bị buộc với Tiết Dương, tìm đến trước ngực y phục hắn, muốn cởi ra. Tiết Dương bản tính lưu manh không đổi, thế nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt khó chịu, cười cợt:
- Hiểu Tinh Trần đạo chưởng, không phải ngươi thích ta chứ? Nếu không sao lại quan tâm ta như vậy? Hơn nữa...sợi tơ này còn chưa có đứt.
Động tác tay Hiểu Tinh Trần chợt cứng lại, đầu hơi ngẩng lên. Y thích hắn? Nằm mơ sao? Sợi tơ này chắc chắn có vấn đề.
- Thích ngươi? Ta chẳng qua muốn rời khỏi đây thôi.
Tiết Dương cũng không vì mấy câu kia mà suy nghĩ nhiều, nhưng sau đó liền gạt tay Hiểu Tinh Trần, khiến y hơi lảo đảo, cũng may chưa có ngã. Sức y hiện tại sao có thể so với hắn? Tiết Dương hừ lạnh, nói:
- Trùng hợp thật, ta cũng không thích ngươi. Còn có, đạo chưởng cũng không cần quan tâm thương thế của ta đâu.
Hiểu Tinh Trần vốn muốn nói gì đó, song lại thôi. Nghe câu đầu tiên của Tiết Dương, chẳng hiểu sao thấy trong lòng có chút không vui. Tiết Dương bỗng cười cười, thấy sắc mặt Hiểu Tinh Trần khác thường, liền châm chọc thêm:
- Ngươi khó chịu gì chứ? Ta không hứng thú dùng chung đồ với Tống Lam Tống đạo trưởng. Ha, thật là một đôi đạo lữ tình...
“ Bốp...” - Vốn còn chưa kịp nói hết câu, một bên mặt Tiết Dương chợt đau rát, khóe miệng rỉ máu. Hắn kinh ngạc thoáng chốc, lại cười hỏi:
- Sao nào? Bị ta nói trúng nên thẹn quá hóa giận?
Tay Hiểu Tinh Trần nắm chặt thành quyền, quát:
- Câm miệng! Ta và y, không phải như ngươi nói!
Tiết Dương đối với Hiểu Tinh Trần, thật sự nhẫn nhịn nhiều vô cùng. Tỉ như lúc này, hắn không tiếp tục quá đáng nữa. Hắn biết Hiểu Tinh Trần da mặt mỏng, sức khỏe y ở nơi này cũng không tốt lắm, nên không khiến y sinh khí thêm. Tiết Dương hừ một tiếng, xem như qua chuyện.