Trời còn chưa sáng, hiện vẫn đang là canh năm, Tiết Dương hơi ngả người ngồi dựa vào thành giường, tay khẽ vuốt tóc Hiểu Tinh Trần ngủ say bên cạnh. Y bộ dáng mệt mỏi, thần sắc nhợt nhạt, cả người toàn vết hồng mai, môi mỏng mím chặt.
Tiết Dương trầm ngâm, định đứng dậy tìm y phục, song lại từ bỏ ý định. Sợ động tĩnh kia làm y thức giấc... Hắn không biết chuyện trước đó hắn làm là đúng hay sai, chính hắn cũng chẳng ngờ người như Hiểu Tinh Trần lại cam chịu mặc hắn “sỉ nhục” như thế...
Nhã gian chẳng chút ánh sáng, mi tâm Tiết Dương nhíu chặt, nặng nề thở dài một hơi. Hắn tự nhận da mặt hắn dày, cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, nhưng đối với chuyện Hiểu Tinh khi tỉnh lại chắc chắn càng thêm chán ghét hắn, vẫn là sinh ra khúc mắc...
Thanh sạch cả đời Hiểu Tinh Trần bị hắn ép buộc hủy đi, y nhất định sẽ nghĩ đến những chuyện không hay. Dù sao hiện tại, Hiểu Tinh Trần hẳn là vì Tống Lam và A Tinh mà sống đi?! Bị Tiết Dương hết lần này đến lần khác mỉa mai châm chọc, song lại bỉ ổi không biết liêm sỉ yêu cầu quá phận, y sao có thể chấp nhận...
Từng tận mắt nhìn thấy Hiểu Tinh Trần vung kiếm tự vẫn ngay trước mặt mà chẳng thể cản lại, đối với Tiết Dương là chuyện ám ảnh nhất, cũng là cả đời khó quên nhất... Vì vậy hắn sợ, hắn sợ lần nữa lại nhìn thấy Hiểu Tinh Trần toàn thân lạnh cứng, nằm yên bất động, hơi thở chẳng còn... Vậy nhưng với tính cách của hắn, không biết biểu đạt tình cảm của bản thân, không biết ôn nhu nhẹ nhàng, cũng chẳng có cách nào dỗ dành người hắn thương, làm sao có thể khiến y vui vẻ mà cam tâm tình nguyện bên cạnh hắn...? Trừ ép buộc, hắn thật sự không biết làm gì hơn nữa...
Tiết Dương hắn khẩu thị tâm phi, hắn mỉa mai châm chọc y, hắn bừa bãi tự thêm thắt quan hệ của y với người khác, nhưng hắn lại là người đau lòng nhất... Chỉ là, người khác không thấy hắn khóc, không thấy hắn buồn, không thấy tâm hắn đang rỉ máu, không thấy hắn ghen, nên vĩnh viễn đều cho rằng hắn vô tâm vô phế, hắn đối với y, chút tình cảm cũng không có, chứ đừng nghĩ đến “tình sâu như biển”... Tóc Hiểu Tinh Trần dài mượt, mùi hương thanh dịu tự nhiên thoang thoảng, Tiết Dương nhẹ nâng lên một ít, hôn xuống. Hắn lầm bầm, ánh mắt tối tăm kia dường như lóe qua chút tia mơ hồ sợ hãi như trẻ con mất đi thứ mà nó yêu thích nhất...
“ Hiểu Tinh Trần... Sau này đừng bỏ ta lại một mình nữa... Ta sợ mất ngươi...”
Hiểu Tinh Trần vốn đang ngủ say, có lẽ không nghe được lời hắn nói đâu... Nhưng vì y không nghe thấy, nên hắn mới đủ dũng khí nói nhiều chuyện sau đó như thế... Mới nghiêm túc nói về tình cảm của hắn như thế... Thân thể Hiểu Tinh Trần chợt có động tĩnh, tiếng Tiết Dương lẩm bẩm cũng im bặt. Y trở mình, tay vô thức vắt qua người hắn, đầu dựa sát phần eo Tiết Dương, tiếp tục say giấc... Nếu thời gian cứ dừng mãi lúc này thì thật tốt... Giữa hai người, sẽ chỉ có ấm áp và bình yên thôi...
Sáng sớm, Minh tộc bên ngoài đã điểm chuông ầm ĩ. Bình thường ở hoa các sẽ không nghe thấy, nhưng sảnh đường này lại nghe đến vô cùng rõ ràng. Hiểu Tinh Trần hơi cử động ngón tay, sờ sờ xung quanh xem Tiết Dương còn ở lại không, nhưng chẳng có ai cả. Toàn thân đều cảm thấy đau nhức, khí huyết dường như chẳng thông, khắp người mới được lau rửa qua loa, phía sau vẫn cảm thấy dính dính... Hiểu Tinh Trần