Mấy người Minh tộc sau đó bị đuổi ra ngoài hết, Tiết Dương im lặng, cầm tay Hiểu Tinh Trần, khẽ áp lên má hắn... Tay y lúc này lạnh như vậy... Hiểu Tinh Trần không chút động tĩnh, chỉ có hơi thở vẫn còn hỗn loạn. Mấy ngày nay hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, linh lực lại chẳng đâu đến đâu, y không bệnh mới lạ. Cũng chẳng biết có thật sự như y sư nói, huyết linh không hại đến sức khỏe Hiểu Tinh Trần không.
Dưới gầm giường có tiếng động nhỏ, Tiết Dương cau mày:
- Chui ra đây.
Tiểu hồ ly chậm chậm chui ra, sợ Tiết Dương tóm đuôi nó, nhảy tót lên giường, bám lấy vai áo Hiểu Tinh Trần. Hắn cũng chỉ hừ lạnh, không xách nó ném đi nữa. Con bạch hồ này có linh tính là thật... Hơn nữa hình như bản lĩnh cũng lớn lắm? Nếu không sao giúp Hiểu Tinh Trần tìm được Tiết Dương đúng lúc thế. Sớm không đến, muộn không đến, lúc hắn làm chuyện xấu lại đến. Nó đôi với Tiết Dương khác với lần đầu gặp, trước thì hung dữ cào hắn bị thương, sau lại sợ hãi muốn tránh đi. Nhưng chung quy đối Hiểu Tinh Trần vẫn luôn yêu thích.
Bạch hồ kêu nhẹ mấy tiếng, vươn cái chân ngắn ngắn chỉ chỉ lên đầu Hiểu Tinh Trần, ánh mắt vô tội nhìn về phía Tiết Dương. Hắn không hiểu ý, khó chịu hỏi:
- Lại chuyện gì?
Nó vẫn như cũ, chỉ chỉ lên đầu Hiểu Tinh Trần. Mãi đến khi Tiết Dương thấy đau đầu muốn ném nó đi, móng vuốt bạch hồ đặt sát trán y, như muốn hạ xuống. Hắn trực tiếp gạt vật nhỏ kia xuống. Lúc lướt qua trán y, lại bị hơi nóng chợt phả lên làm giật mình. Hiểu Tinh Trần hình như phát sốt rồi! Nhưng sao tay y vẫn lạnh băng thế kia?! Tiết Dương lúc này mới vội đi gọi y sư đến tiếp.
Lão y sư vừa bắt mạch cho Hiểu Tinh Trần xong, hơi lắc đầu với Tiết Dương, ra vẻ thần thần bí bí mà thở dài. Hắn trừng mắt:
- Ngươi thần thần bí bí cái gì? Y đến cùng làm sao?
Lão y sư lại thở dài lần nữa. Đương lúc nhìn thấy Tiết Dương muốn nổi điên đánh người, lão vội thu lại vẻ mặt như kiểu “người không thể cứu chữa nữa”, nói:
- Y bị nhiễm phong hàn. Hơn nữa, chuyện phòng the... Sức khỏe y không tốt lắm, vẫn là hạn chế. Còn có, sau này làm xong tẩy rửa cẩn thận sạch sẽ chút... Ta...đi kê thuốc.
Lão nói xong, sức già còn nhanh hơn trai trẻ, mới đó liền không thấy đâu nữa. Thiếu niên vẫn luôn theo sau sư phụ, sợ ở lại chịu trận thay, cũng co giò chạy mất. Tính ra mỗi năm một vị Tộc Quân, sống nhiều năm thế rồi, chưa từng sợ vị Tộc Quân nào như Tiết Dương...
Các đời Tộc Quân trước, sau khi có người thay thế, đều được sắp xếp lui về phía Nam sống, đến khi chết cũng táng tại đó. Phía Nam tộc phong cảnh hữu tình, vốn thích hợp ẩn cư vô cùng. Trước khi Tộc Quân mới cùng phu nhân hắn thành thân, vị phu nhân kia đều được đưa đến phía Nam trước ba ngày. Song Tộc Quân phải qua rước y về. Đã thành tục truyền từ đời tổ tiên, không thể tùy tiện thay đổi. Dù sao phu thê trước khi thành thân cũng không nên gặp mặt.
Tiết Dương cúi người, bế Hiểu Tinh Trần đang nằm im trên giường dậy, nghe lời y sư mang y đến ôn tuyền tẩy rửa trước... Hiện tại hẳn trong tâm y chỉ có hắn, nhưng cũng chẳng biết có nên giúp y hồi linh lực không nữa... Ngộ nhỡ linh lực y hồi phục, tác dụng của Đồng Tâm huyết thay đổi, hắn lại không thể làm gì khác được.
Uống hết hai chén thuốc, qua giờ vãn thiện, Hiểu Tinh Trần mới từ từ tỉnh lại, hơi