Thú hoang trong khu rừng này khá nhiều, hôm nay lại ít đi bất thường. Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần từ sớm đã tách khỏi ba người đi theo. Hắn săn từ sáng đến gần chiều muộn, đã gần qua giờ Thân, trừ hai con chồn nhỏ bị bắt sống cùng một con nai ra, thật chẳng còn thấy loài nào khác chạy ra. Không lẽ do hai người đi sai chỗ?
Tiết Dương nhíu mày, khó hiểu vô cùng:
- Đạo trưởng, sao ta cảm thấy, nơi này bất thường quá mức?
Càng đi sâu vào rừng, lẽ ra thú hoang càng nhiều mới phải. Sao lại có chuyện không được mấy mống? Hiểu Tinh Trần cũng nhận ra, nhưng không lí giải được, đành lắc đầu:
- Ta cũng không rõ. Vẫn nên quay...
“ A... Rắn ở đâu nhiều như vậy?!!”
Y còn chưa dứt lời nói hắn quay về, phía trước đã truyền đến thanh âm mấy nhóm người nhao nhao kêu gào sợ hãi. Hiểu Tinh Trần biến sắc, không chờ y mở miệng, Tiết Dương đã phi ngựa về phía đó.
Có điều qua được một đoạn ngắn, cây cối càng rậm rạp, dường như lấp kín hết lối đi, hai người xuống ngựa, một trước một sau gấp gáp hướng phía phát ra âm thanh. Mà đám Minh tộc đó, càng ngày càng kêu la thảm thiết. Nếu không phải số lượng quá nhiều, bọn chúng chẳng lí nào sợ hãi đến mất bình tĩnh như vậy.
Chờ lúc tận mắt chứng kiến cảnh trước mắt, Tiết Dương cũng giật mình. Từng đàn từng đàn rắn đủ loại màu sắc lúc nhúc bò trườn lên nhau, đám người dù đốt lửa tạo thành vòng xung quanh, cũng không khiến bọn chúng sợ hãi bò đi. Có mấy kẻ ngất ngã giữa bầy rắn, da thịt đã chuyển tím tái, bọt mép sùi ra, con ngươi trợn ngược. Trên người bọn chúng, từ tay chân đến cổ, đều bị bầy rắn quấn chặt. Một số con rắn nhỏ còn chui vào lỗ tai, hoặc trườn vào trong y phục.
Tiết Dương không thất thần lâu, buông tay Hiểu Tinh Trần, tự mình rút kiếm. Y nghe từng tiếng động trên mặt đất, biết số lượng bầy rắn không nhỏ. Thấy hắn có động tĩnh, mới theo sau hành động.
Bên trong đám Minh tộc có hai y sư, thấy Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đều muốn chém chết đàn rắn, vội nói:
- Tộc Quân, đây đều là rắn mang kịch độc! Đừng để bất cứ thứ gì của nó dính lên người!
Một kiếm Tiết Dương chém xuống, xác rắn phân nửa đứt đôi, văng khắp xung quanh. Lăn đến vị trí Minh tộc nhân đang đứng, bọn chúng bị dọa đến tim cũng muốn ngừng đập. Có điều, hình như càng chém, rắn ở đâu đến càng nhiều. Bất đắc dĩ, Hiểu Tinh Trần lên tiếng:
- Ta với hắn cản bầy rắn, các ngươi tìm cơ hội rời đi trước!
Ở lại càng thêm vướng víu, cũng không giúp được gì. Một kiếm của Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đồng thời hạ, bầy rắn tạm lui ra, tạo thành một lối nhỏ. Đám người theo lối kia run rẩy chạy khỏi.