Vết thương trên người Tiết Dương dày đặc, phải thay thuốc liên tục. Hiểu Tinh Trần đem thau nước ra ngoài, lân la nấu cháo sắc thuốc, lúc quay vào dường như hắn đã ngủ. Y gọi mấy lần, hắn đều không đáp, chỉ có nhịp thở đều đều. Hiểu Tinh Trần mệt mỏi lầm bầm:
- Ngươi giận ta như vậy... Cháo không ăn thì thôi, đến thuốc cũng không thèm uống.
Tiết Dương không dễ thỏa hiệp, chẳng qua hôm nay vì vết thương, hắn mới chưa rời khỏi ngay. Nhân lúc linh lực hắn chưa hồi phục toàn bộ, chờ qua mấy ngày tìm cách đưa hắn rời đi.
Hiểu Tinh Trần biết, có những chuyện, không phải chỉ giải thích là được. Chỉ cần y còn bên cạnh Tiết Dương, Tống Lam và A Tinh vẫn sẽ tìm y. Hai người họ đã mặc định những tộc nhân kia là Tiết Dương giết, lại càng thêm muốn diệt trừ hắn hơn... Giờ có nói, cũng chỉ cho rằng y vì tình cảm che mờ sự thật thôi. Nếu không thể giải thích, chi bằng không giải thích.
Cổ nhân hay nói:“ Một lần chết tâm sẽ đổi lại vạn phần nhẫn tâm...”, huống gì người chết tâm là Tiết Dương, bản tính vốn tàn nhẫn... Hiểu Tinh Trần không biết sau này hắn sẽ thế nào với y nữa... Nhưng chung quy là y lừa dối hắn trước, hậu quả cũng chỉ có thể tự mình gánh lấy... Y không cách nào thoát khỏi, cũng không cách nào rời đi nữa...
Hiểu Tinh Trần ngồi bên mép giường, khẽ nâng tay Tiết Dương áp lên gò má y, chua xót thì thầm:
- Tiết Dương, ngươi nhớ trước kia ta từng nói gì không? Ta nói cả đời này sẽ theo ngươi, không xa không rời... Hiện tại cũng vậy, Hiểu Tinh Trần vĩnh viễn không li khai Tiết Dương.
“ Dù cho thiên hạ ai cũng chán ghét ngươi, ta vẫn sẽ bên cạnh ngươi... Lời thiên hạ nói, ta không nghe... Chuyện thiên hạ thấy, ta không nhìn... Như vậy đối với ta, ngươi mãi mãi là thiếu niên hay cười hay nói thuở sơ ngộ...”
Nếu Hiểu Tinh Trần có nước mắt thì tốt rồi, như vậy hắn sẽ nhìn thấy, y đau lòng thế nào... Sẽ nhìn thấy, lời y lúc này là chân tâm không phải giả ý... Nhưng Hiểu Tinh Trần không có nước mắt, chỉ có máu, có huyết lệ mà thôi...
Tiết Dương mặc kệ vết thương của mình, nằm sấp không được, nằm ngửa chẳng xong, nghiêng người càng không thể. Nhưng hắn không sợ đau, rút tay ra xoay người vào góc vách tường. Hiểu Tinh Trần nắm lấy chỉ toàn không khí.
Sắc mặt y phiếm phiếm hồng, hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi à? Ăn chút cháo rồi uống thuốc.
Tiết Dương nhíu mày, không hề ngó qua xem. Cứ như vừa rồi hắn chỉ mơ ngủ trở mình thôi vậy. Hiểu Tinh Trần đành đặt chén cháo hơi hơi ấm vừa nâng lên xuống, nói:
- Vậy...ta ra ngoài trước. Ngươi nhớ ăn