Lúc tiên môn cứu viện tiến vào, liền bị một đám hung thi vây quanh, lao vào cắn xé. Cứ chém bọn chúng, bọn chúng lại tiến lên, mỗi lúc một hung ác hơn.
Tiết Dương ở khu nhà hoang, đem Thác Nhĩ Chân bị thi hóa chỉnh sửa qua. Nếu còn thời gian, hắn có thể làm tốt hơn nữa rồi.
Hai đợt tu sĩ đều không thấy trở ra, Tiết Dương không tin người chủ trì phía sau không chịu ra mặt. Kim Quang Dao chẳng biết có đến thật không, nhưng nghe hắn còn sống, sợ người kia là kẻ nóng lòng nhất. Hẳn nên đến, để còn ngăn hắn nói ra những lời ‘vớ vẩn'.
Vết thương của Tiết Dương lại trở nặng. Ai kêu phiền phức cứ liên tục đến tìm hắn chứ? Tiết Dương vỗ vỗ tay hai cái, Thác Nhĩ Chân từ dưới sàn liền bật dậy. Hắn cười nhạt.
- Tốt lắm. Tạm dùng được.
Đúng như Tiết Dương nghĩ, qua hai lần tu sĩ vào chẳng ai trở ra, chỉ thấy pháo hiệu bay đầy trời, liền tiếp tục có đoàn người khác vào.
Tiết Dương thử tính toán, không đến một khắc trận pháp kia liềm hủy, ác linh nếu bị diệt thì thôi. Nhưng bầy rắn tràn ra ngoài, thấy người là cắn cũng giúp hắn rảnh rỗi phần nào. Dù sao loại bột phấn dẫn dụ bọn chúng, hắn ném hết vào chỗ tu sĩ tiên môn, còn sợ con nào khác lạ đến gần mình sao?
Hiểu Tinh Trần bên kia nóng lòng, không thèm dò đường, trực tiếp vừa đi vừa chạy. Nếu không phải nguyên do vì y trước, Tống Lam không thích dính dáng tiên môn cũng chẳng nhờ người làm gì. Y vẫn cứ tự trách...
Nhìn dòng người bị hung thi cắn xé đến mức gào khóc thảm thiết, Tiết Dương cười đến hả hê. Chờ trận pháp mở, chẳng mấy ai còn sống sót, bầy rắn lại tràn ra, lúc đó hắn mới thật sự thấy thỏa mãn.
Tiết Dương điều khiển Thác Nhĩ Chân, để gã càn quét một vòng, chính mình lại khoanh tay xem kịch. Ác linh trong trận có thể không làm gì được Tống Lam, nhưng khiến gã phân tâm, thêm bầy rắn kia, hắn đâu sợ Tống Lam thật sự nguyên vẹn. Tu sĩ tiên môn lúc này như cá trên thớt, mặc hắn muốn chém muốn giết kiểu gì thì kiểu. Lâu rồi hắn không tàn sát bừa bãi thế. Ánh mắt càng lúc càng hưng phấn, càng vui vẻ vì máu tươi lan đầy mặt đất.
Trận pháp mở ra, thật sự chỉ lác đác vài người vội vã chạy khỏi. Tống Lam sắc mặt tái xanh, đúng là không giết được gã ngay, nhưng làm tâm loạn hao sức cũng chẳng vấn đề. Dù sao gã cũng là danh sĩ, bị mấy con rắn hay ác linh cắn chết dễ dàng làm sao được. Pháp trận khá rộng, rắn lại không phải chỉ quy về một chỗ trong đó. Tiết Dương cũng khá vừa lòng với kết quả rồi.
Hắn điểm chân mấy nhịp, Thác Nhĩ Chân từ trong dòng tu sĩ vừa rồi đã hướng về phía Tống Lam, hai bên liền dây dưa. Tống Lam quát:
- Tiết Dương, bàng môn tà đạo, ngươi đúng là chẳng làm chuyện gì tử tế!