Hai mắt Hứa Hằng sáng ngời, nhớ tới bà lão treo trên cửa nhà Tư Đồ gia, cùng với mọi người đi chúc mừng.
Có vẻ như môn thần đối với quỷ dị bên trong này là một việc đại hỉ.
“Có nói ngươi cũng không hiểu, đừng hỏi, ngươi ở đây đừng cử động gì cả chờ ta trở lại, ta đi tìm xem có quỷ dị lạc đàn nào không, nói không chừng còn có thể bắt được một cái giúp ngươi mời vị môn thần này đi.
”Chu Á Nam nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi, chỉ để lại cho Hứa Hằng một bóng lưng.
“Đội trưởng Chu, chờ đã, ta hỏi một vấn đề.
” Hứa Hằng vội mở miệng hô.
Chu Á Nam vì giúp hắn, lại muốn một mình đi hẻm nhỏ bắt quỷ dị! Nhỡ đâu người phụ nữ này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy chẳng phải lỗi lầm của mình lớn lắm sao?“Tiết lệnh Tiểu hàn Dựng Khí tầng sáu có thể giải quyết môn thần này không?” Hứa Hằng thử dò xét hỏi.
“Không đối phó được.
”Chu Á Nam trực tiếp không quay đầu lại đáp lời, nhanh chóng rời đi.
Nàng còn tưởng rằng Hứa Hằng muốn nói lời gì cảm động chứ, kết quả lại hỏi cái vấn đề điên khùng.
Tiểu lão đệ biết cái gì, tiết lệnh Tiểu hàn Dựng Khí tầng sáu làm sao có thể giải quyết được môn thần này?Trừ phi cộng thêm tiết lệnh Tiểu thử mãn khí cảnh của lão nương! “Haizz, xem ra là ta sơ suất quá.
”Hứa Hằng nhìn theo nàng đi xa, âm thầm thở dài.
Còn tưởng rằng có thể giải quyết được môn thần này chứ, không nghĩ tới mình lại thực sự không giải quyết được gì cả.
Có điều xem bộ dạng vân đạm phong khinh của Chu Á Nam, chắc có lẽ là có lòng tin ứng phó được với loại ô nhiễm tiết khí này, sẽ không có nguy hiểm gì đi.
“Vừa rồi quên hỏi nàng sư tỷ đi đâu! Quên đi, chờ nàng trở lại rồi hỏi.
”Hứa Hằng dựa lưng vào tường, trực tiếp ngồi trên đất.
Không có cách nào, ông lão trên người nặng hơn, đã đến mức không gánh được rồi.
“Két!”Lúc này, một chiếc cửa gỗ bên tường đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Tiếng cửa gỗ ma sát vang lên trong bóng đêm yên tĩnh không một bóng người, có vẻ phá lệ chói tai và khiếp người.
Hứa Hằng nhất thời tê hết cả người.
Sao cái nhà này vẫn có người ở nhà thế?Hắn quay đầu nhìn lại, cửa gỗ của gia đình này đã hoàn toàn bị đẩy ra.
Một thanh niên gầy yếu đi ra cửa, cái đầu cứng ngắc chậm rãi chuyển động qua đây, cặp mắt hơi có vẻ đờ đẫn đối diện thẳng với Hứa Hằng.
Hứa Hằng chợt cắn răng muốn đứng lên từ dưới đất, lại phát hiện ông lão trên đầu dường như nặng hơn, thế mà lại đè ép hắn xuống mặt đất.
Con mẹ nó!Hứa Hằng thầm mắng một tiếng.
Thanh niên gầy yếu đứng ở cửa vẫn đờ đẫn nhìn Hứa Hằng, sau đó vẻ mặt lộ ra một tia nghi hoặc, ánh mắt chậm rãi dời lên trên, nhìn xác khô ông lão trên đỉnh dầu hắn.
Hứa Hằng sửng sốt, đột nhiên con mắt đảo một vòng, trên mặt toát ra nụ cười nhiệt tình, lộ ra hàm răng chỉnh tề đều tăm tắp: “Đồng hương,