“Chẳng biết tại sao, tâm tình của ta đột nhiên có điểm không thoải mái, Hứa huynh đài chớ nên hiểu lầm, không phải bởi vì ngươi đâu, mà là ta nhớ đến một ít chuyện cũ, ta phát hiện thì ra rất nhiều hàng xóm láng giềng đều từng coi thường ta.
Chẳng qua hiện giờ bởi vì Hứa huynh trượng nghĩa, nhà của ta cuối cùng cũng có môn thần rồi.
Mấy người đã từng coi thường ta, coi thường Thông tuệ Thập tứ thiếu chúng ta, từ nay về sau sẽ không với cao đến chúng ta được…”Thanh niên gầy yếu đi ở phía trước, mang theo Hứa Hằng kết bạn với hơn mười người bạn tốt của hắn, nhưng dọc theo đường đi lại lải nhải không ngừng.
Hứa Hằng cơ bản xác định suy đoán của mình, chỉ cần những thứ quỷ dị này có môn thần, trí tuệ hình như có đề cao.
Vị đại tướng quân Chu Cách kia, từ khi mua nữ môn thần từ chỗ Hứa Hằng thì không còn mang con ngựa gỗ xích đu kia ra khỏi cửa nữa, trên lưng hắn đeo bọc vải, nói muốn đi tìm chiến mã chân chính thuộc về hắn, tốt nhất vẫn là ngựa đại dương.
Hứa Hằng không hiểu mã, thế nhưng có thể đọc hiểu tấm lòng nóng bỏng kia, cuối cùng mắt chứa đầy nhiệt lệ nhận lấy tất cả giấy vàng trong nhà hắn, nói lời từ biệt với hắn.
Thanh niên gầy yếu cũng không có phòng bị gì với Hứa Hằng, mang theo Hứa Hằng đến trong nhà mười hai vị đại thiếu khác làm quen.
Hứa Hằng không hoảng sợ, hắn tin tưởng đám người kia có thể trở thành bạn, cũng kết bái thành Thông tuệ Thập tứ thiếu, chắc chắn đều là đại thông minh không phân biệt cao thấp, dù sao vật họp theo loài mà.
Nhưng sau khi thanh niên gầy yếu đề nghị, làm cho Hứa Hằng gia nhập vào đại gia đình bọn họ, đổi thành “Thông tuệ Thập ngũ thiếu”.
Hứa Hằng rơi vào trầm mặc, hắn cảm thấy cái từ “Vật họp theo loài” này không đủ nghiêm cẩn.
Thanh niên gầy yếu còn bày tỏ, chỉ cần Hứa Hằng gia nhập vào bọn họ, hắn nguyện ý chắp tay nhường ra vị trí lão lục.
Hứa Hằng rơi lệ tại chỗ, xấu hổ đến che mặt chạy trối chết.
Điều này cũng làm cho hơn mười vị đại thiếu tán thưởng nhân phẩm của hắn không ngớt -- “Hứa huynh là không chút giả dối, tự biết còn không xứng gia nhập chúng ta, quả quyết cự tuyệt cám dỗ lớn như vậy, bọn ta bội phục.
”Hứa Hằng một đường chạy vội, leo tường tiến vào một nhà không người, vừa lục tung vừa nghiêm túc kiểm điểm bản thân, rốt cuộc mình biểu hiện không đúng tại điểm nào, làm cho hơn mười vị đại thiếu thưởng thức hắn như vậy.
Một đêm này, Hứa Hằng bề bộn nhiều việc.
Hắn sưu tầm từng nhà dọc theo phố, thắng lợi trở về, không chỉ bán mười bốn môn thần mà còn tiện tay miễn phí tặng môn thần còn lại cho mấy đại thiếu xếp hạng chót.
Con phố lớn gần bị hắn cướp sạch không còn, thu hoạch hơn ba