Dựa theo lịch sử ghi lại, trước khi tiết khí hỗn loạn, khắp các nơi trên thế giới này trồng vô số thực vật, gạo và gạo nếp vân vân đều rất thông thường, dân chúng tầm thường cũng có thể làm ăn như món chính hằng ngày.
Nhưng hiện tại, sau khi tiết khí hỗn loạn, rất nhiều thực vật đều ngừng sinh trưởng, nhao nhao diệt tuyệt.
Các loại món chính từ gạo, dù chưa diệt tuyệt nhưng cũng hi hữu hiếm thấy, có giá trị không nhỏ.
Bởi vì mầm móng lúa nước chỉ được nắm giữ trong tay rất ít người, đồng thời cái giá để trồng trọt rất cao, cần phải có vài Tiết lệnh sư khống chế tiết khí, dần dần khống chế lúa nước sinh trưởng đến thành thục, cuối cùng thu gặt.
Lúc Hứa Hằng còn bé, điều kiện gia đình coi như ưu việt, thu nhập của ba mẹ đều tương đối cao, cho nên một năm thỉnh thoảng có thể ăn được mấy bữa cơm tẻ thơm ngát, có năng lực công hiệu cường thân kiện thể.
Hơn nữa vào ngày sinh nhật mỗi năm của hắn và sư tỷ, mẹ còn có thể mua bột mì làm thành bánh mì bánh gato.
Cho nên nhiều lần trong giấc mơ, Hứa Hằng luôn có thể mơ tới mình ở trong nhà ăn bánh mì, ăn một lần chính là hơn mười cân, phải nói là ngon vô cùng.
Nhưng trong thực tế, từ sau khi ba mẹ gặp chuyện không may, Hứa Hằng cơ bản là không ăn cơm tẻ nữa, bởi vì quá mắc, hơn nữa thành phố Đại Dung căn bản là không mua được.
Chỉ có sư tỷ thỉnh thoảng trở về từ thành thị trung tâm khu vực châu Thiên Hạt, mới có thể mang cho hắn một chút.
Cho nên bây giờ, Chu Á Nam nói với hắn Tiết lệnh sư Tiểu hàn trong phu quét đường muốn dùng 200 gam gạo nếp để trao đổi với hắn hai tờ giấy vàng, Hứa Hằng vẫn rất kinh ngạc.
Hắn có nghĩ tờ giấy vàng này thuộc về hàng có giá trị, nhưng không ngờ được nó lại đáng tiền như vậy, tương đương với một tờ là có thể đổi 100 gam gạo nếp rồi.
“Ta nhớ được 100 gam gạo nếp không sai biệt lắm tầm hai triệu, đắt hơn gạo rất nhiều, chỉ là giá trị của giấy vàng sẽ hơi cao hơn chút, gặp phải hội đấu giá, giá cả của riêng một tờ có thể sẽ đến hai triệu năm trăm ngàn, bây giờ ngươi đổi với hắn thì nhất định sẽ thua thiệt một chút, nhưng ta kiến nghị ngươi đi đổi.
” Chu Á Nam nói.
“Vì sao? Theo như ngươi tính, nếu như ta đổi với hắn thì chẳng phải là lỗ một triệu?” Hứa Hằng ngạc nhiên nói.
“Ngươi là rơi tiền vòa trong mắt đúng không? Ta chỉ so sánh đơn giản cho ngươi hiểu thôi.
Nếu ngươi cầm năm trăm triệu ra bên ngoài thật, không có mười ngày nửa tháng đều không nhất định có thể mua được 200 gam gạo nếp, mấu chốt là tình trạng cơ thể của ngươi, còn định kéo dài tiếp à?”Chu Á Nam trợn trắng mắt, tiếp tục nói: “Tình huống hàn khí phản phệ của ngươi