Tiết Tử Hiên

Chương 24: Một hồi mưu sát (2)


trước sau

Hai người rời đi, Chu Doãn Thịnh cầm ra di động, mở ghi âm cùng video trong thẻ nhớ kiểm tra thực hư, hắn vạn vạn không ngờ Tiết Tịnh Y lại điên cuồng như thế, còn kéo Tiết Lý Đan Ny xuống nước. Không, này thực ra cũng không kỳ quái, bọn họ vốn là có cùng mục đích. Cho nên sớm muộn có thể trăm sông đổ về một biển. Có bọn họ liên thủ hợp tác, kế hoạch mưu sát này hẳn là có thể thực thi hoàn mỹ.

Bất quá thật đáng tiếc, bọn họ đối mặt không phải người bình thường, mà là Chu Doãn Thịnh, hắn đứng ở cổng, nhìn chiếc xe Tiết Lý Đan Ny chạy xa, trên mặt lộ ra nụ cười băng lãnh.

Mà tinh thần lực của hắn cũng không nhàn rỗi, đang hăng hái công phá mấy tầng phòng ngự cuối cùng của Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện. Thi đấu qua đi, hệ thống vẫn bận rộn giải toán làm sao bẻ thẳng vận mệnh chệch đường ray. Trên màn hình thường xuyên xuất hiện đủ loại mã lung tung, rậm rạp dày đặc xuất hiện, lại liên tiếp biến mất. Tựa hồ biểu thị nó đang tại từng chút từng chút bị phá vỡ.

Đột nhiên, trong đầu truyền đến một tiếng “răng rắc” rất nhỏ, nếu không cẩn thận lưu ý, rất có khả năng bỏ qua. Chu Doãn Thịnh ngẩn ra một giây, sau đó thấp giọng cười.

Hắn một bàn tay bóp trán, một bàn tay chống khung cửa, càng cười càng lớn tiếng, cười cho đến khi chảy nước mắt. Ai cũng không nhìn thấy, trí não trên cổ tay hắn đang cấp bách lóe sáng, liên lục chớp nhảy mấy trăm cái rồi đột nhiên lụi tắt. Hệ thống không có hao hết năng lượng, nhưng rất đáng tiếc, tinh thần lực của túc chủ lại công phá phòng ngự của nps trước một bước, chiếm cứ địa vị chủ khống.

Chu Doãn Thịnh nhanh chóng xóa bỏ trình tự vận tác Chủ Thần cài vào Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện, dùng ý chí của mình chiếm cứ hậu trường thao tác. Bắt đầu từ giờ phút này, vô luận là Thần Thể hay là linh hồn. Đều đã tự do.

“Không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy. Rốt cuộc là vị đại thần nào trước đó xử lý Chủ Thần? Bằng không ta sẽ không thắng được thoải mái như vậy.” Hắn vỗ về trí não một lần nữa sáng lên, thì thào tự nói.

Nhưng mà dù hắn có thế nào cũng không thể ngờ được, vị đại thần khiến hắn ngưỡng vọng kia, chính là mình ở tương lai.

“Thứ này rất hữu dùng, có thể sử dụng như trí não, nghiền nát thật sự đáng tiếc.” Vốn định hủy diệt Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện cuối cùng hắn sửa lại chủ ý, lưu nó lại, biên soạn một bộ trình tự vận tác khác, còn đặt tên gọi 007.

Dùng tinh thần lực cài vào trình tự mới, mở 007 ra, hắn lười biếng duỗi eo, lẩm bẩm:“Xem ra, đã đến thời điểm rời Tiết gia.”

Ngồi chờ chết không phải phong cách của Chu Doãn Thịnh, hắn vẫn giám thị mọi người Tiết gia, biết nhất cử nhất động của bọn họ, bao gồm bọn họ thu mua ai, lại chấp hành kế hoạch mưu sát như thế nào, sau khi ký tên văn kiện, hắn vốn không tính toán lưu lại Tiết gia, vì thế lên lầu thu thập đồ đạc.

Hành lý của hắn hất ít, mấy món quần áo, mấy tấm giấy chứng nhận, một tấm thẻ ngân hàng, thu hết chỉ cần một cái ba lô không lớn không nhỏ liền có thể mang đi toàn bộ. Tiền trong thẻ là hắn kiếm được từ bán mấy phần mềm nhỏ, còn có tiền thưởng thi đấu, về phần cái thẻ Tiết Tử Hiên cho hắn, bị hắn đoan đoan chính chính đặt trên bàn. Thứ gì thuộc về Tiết gia hắn đều không lấy.

Đến Đế Đô có hơn một năm, mắt thấy còn có mấy tháng liền tròn mười tám tuổi, hắn quả thật có hơi cảm khái. Nguyên tưởng rằng đây là chuyến hành trình tuyệt vọng, nào ngờ lại tràn ngập sung sướng cùng hi vọng. Đúng vậy. Hắn không thể không thừa nhận. Ban sơ lãnh đãi đã qua, Tiết Tử Hiên cho hắn ấm áp chưa bao giờ có. Lưu lại bên cạnh y, hắn cuối cùng sẽ bất tri bất giác quên bọn họ gặp nhau là có ý đồ khó lường thế nào.

Nếu không có Tiết Tịnh Y cùng Tiết Lý Đan Ny mang đến thư hiệp nghị, chỉ sợ hắn sẽ vẫn ở bên cạnh y, làm như cái gì cũng không biết. Nhưng điều đó có thể sao? Hiển nhiên là không thể, tất cả ác nhân đều sẽ kết ra ác quả, sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt ngày này.

Đương nhiên, Tiết Tử Hiên cũng tất yếu đối mặt, y cho rằng triệt để cách ly mình cùng người Tiết gia là có thể giải quyết hết thảy, ý nghĩ như vậy thật sự rất ngây thơ. Người một khi nảy sinh ác niệm, tâm hồn bị hủ thực không thể nào còn có thể bảo trì hoàn chỉnh. Nó sẽ liên tục thối rữa, thẳng đến rữa nát mới thôi.

Chăm chú tắm rửa một cái, thay bộ thường phục đã mặc vào ngày đến Tiết gia kia, Chu Doãn Thịnh chậm rãi đi xuống tầng ba, đẩy cửa phòng đàn Tiết Tử Hiên bố trí cho hắn. Mấy ngày nay, hắn cao lên không ít, khi vươn tay vuốt ve văn tự khắc trên nắp đàn, ống tay áo rõ ràng ngắn một đoạn. Nhưng vì người đẹp, tự nhiên mặc cái gì cũng dễ nhìn, hắn mặc như vậy ngược lại có hương vị bất cần đời.

Cầm điện thoại đặt trên giá, mở chức năng quay phim, hắn một mặt chậm rãi ấn phím đàn, đạn tấu âm phù không thành giai điệu, một mặt từ từ mở miệng: “Ta phải đi.”

Đầu ngón tay nhảy nhót dần dần nhanh hơn, âm phù không thành giai điệu kia cũng hội tụ thành một đoạn nhạc ngắn ngủi mà lại trào dâng, hắn ngân nga nói: “Các ngươi bao giờ cũng nói ta khi đàn không thể đầu nhập cảm tình, các ngươi biết nguyên nhân sao?”

Dùng lực ấn phím đàn, đàn ra một chuỗi âm cao làm người ta sởn tóc gáy, hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Bởi vì từ lúc bắt đầu ta đã biết, các ngươi tìm ta trở về, vì là cái gì. Khúc [ Sát thủ trong gió ] này tặng cho mọi người trong Tiết gia, cảm tạ các ngươi đã chiếu cố ta.”

Giai điệu nguy hiểm lại ngắn ngủi biến thành những âm trầm mạnh mẽ, thiếu niên hung hăng ấn xuống âm phù cuối cùng, lúc này mới nâng lên khuôn mặt kết đầy hàn sương: “Bản nhạc này thế nào? Cảm tình đầu nhập vào có đúng chỗ?” Hắn châm chọc cười cười, cầm lấy di động, đi trở về phòng ngủ của mình, đem máy ghi hình nhắm ngay giá sách xếp tràn đầy đương đương.

Đầu ngón tay trắng nõn vạch qua một quyển lại một quyển sách tiếng nước ngoài, có tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nga …… Mười mấy loại ngôn ngữ bất đồng làm người ta hoa mắt hỗn loạn. Hắn rút ra một quyển, lật ra một tờ trong đó, lưu loát đọc diễn cảm, đọc xong lại nở nụ cười: “Tiết a di, bất ngờ không? Không nghĩ tới một đứa quê mùa đến từ nông thôn thế nhưng sẽ biết ngoại ngữ đi? Ta cả ngày ôm mấy cuốn này này xem, các ngươi thế nhưng cũng không phát hiện, chỉ có thể trách các ngươi không đủ quan tâm ta. Bất quá, điều này cũng không có gì đáng trách, ai sẽ đi quan tâm một lọ chứa? Một người chết rất nhanh sẽ được hạ táng? Nếu như là ta, ta cũng sẽ không. Hiện tại, có có cảm thấy trực tiếp đưa thư hiệp nghị hiến tặng khí quan bằng tiếng Anh cho ta kí tên là hành động phi thường ngu xuẩn?”

Đôi mắt đào hoa sáng ngời hơi hơi cong lên, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị cũng hiện ra vài phần khả ái: “Yên tâm, ta sẽ không cười ngươi, bởi vì trên thế giới thật không có mấy ai thông minh như ta.”

Hắn dựng di động đứng lên, đặt trên bàn đối diện mình, bắt đầu thu thập mấy quyển sách cơ khí trên giá sách, tiếp tục nói: “Từ ngày đầu tiên bước vào Tiết gia, ta liền biết các ngươi đang ôm chủ ý gì, khi ta nhìn các ngươi làm bộ làm tịch trước mặt ta, các ngươi có ta ghê tởm đến thế nào không? Lúc ấy ta liền thề, nhất định phải khiến các ngươi trả một cái giá thật đắt!”

Hắn quay đầu lại, biểu tình lạnh lẽo, bỗng nhiên lại vẫy tay mỉm cười, càng trở nên có vẻ âm tình bất định: “Được rồi, không nói nhiều lời, bao nhiêu nhân vật phản diện chính là bởi vì nói quá nhiều, cuối cùng bị nhân vật chính tuyệt địa phản kích, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội này. Đương nhiên, ta cũng không phải nhân vật phản diện, là người bị hại, mà các ngươi là tội phạm mưu sát.”

Bỏ mấy quyển sách cơ khí chưa đọc xong vào ba lô, hắn bỗng dưng than thở: “Tiết Tử Hiên, anh từng nói yêu ta, thế nhưng rất xin lỗi. Tình yêu này bắt nguồn từ mưu sát, ta không dám nhận. Ta muốn biết, đối mặt với thân nhân cùng ta, anh sẽ chọn như thế nào?”

Hắn đến gần máy ghi hình, thấp giọng nói một câu “Bye bye”, sau đó tắt di động.

Thu thập xong, hắn nói với quản gia muốn đến công ty tìm ca ca, quản gia cũng không hoài nghi, bảo hắn đừng tự mình lái xe, gọi tài xế đưa. Tài xế mới nhận chức đang đi vòng quanh chiếc siêu xe hắn đã cải trang, sắc mặt cổ quái.

“Ngươi đang làm cái gì?” Chu Doãn Thịnh nhướn cao một bên lông mi.

“Hoàng thiếu. Chiếc xe này của ngài thật ngầu, ta chưa thấy qua chiếc xe nào như thế này.” Tài xế là quân nhân xuất ngũ, tuổi khoảng ba mươi, mày rậm mắt to, diện mạo ngay thẳng, bối cảnh cũng rất sạch sẽ.

Nhưng Chu Doãn Thịnh lại biết, Tiết Thụy đã sớm thu mua gã, đợi thư hiệp nghị hiến tặng khí quan được hội Chữ Thập Đỏ xác nhận và chính thức có hiệu lực, gã sẽ phụ trách động tay chân trong xe, chế tạo một hồi tai nạn giao thông.

“Hôm nay cho ngươi một cơ hội lái thử một lần, thế nào?” Hắn đi qua, ném ba lô vào ghế sau, cười nói, “Đưa ta đi công ty tìm ca ca. Gần đây công an giao thông làm chặt quá, ta không có giấy phép lái xe.”

Văn kiện hiến tặng vừa ký tên, vẫn chưa có đủ hiệu ứng pháp luật, cho nên tài xế cũng không động tay chân. Vừa rồi thật chỉ là nhìn một cái, cảm giác xe tốt như vậy đụng hỏng thì có hơi đáng tiếc. Có thể trước khi bị đụng hỏng lái vài vòng đã nghiền, hắn đương nhiên cầu mà không được, lập tức liền chui vào.

“Ngươi trong bộ đội là lái xe sao?” Chu Doãn Thịnh giống như lơ đãng hỏi.

“Đúng vậy, bộ đội chúng ta cũng có xe tốt, nhưng đụng nóc cũng chỉ là Hummer, không thể so với loại siêu xe khái niệm này của ngài. Nhìn xem, vừa giẫm chân ga liền lao lên, quá ngầu!” Tài xế khởi động động cơ, chớp mắt liền chạy ra biệt thự.

Chu Doãn Thịnh cười không nói, tới nội thành, bảo tài xế tại dừng lại ven đường: “Ta đi mua bình nước. Ngươi uống gì?”

“Ta không cần. Cám ơn Hoàng thiếu.” Tài xế khách khí vẫy tay.

Chu Doãn Thịnh tiến vào một siêu thị nhỏ, lấy ra PSP trong ba lô, tùy tiện đùa nghịch mấy nút. Cùng lúc đó, tài xế ngồi trên ghế điều khiển cảm giác dây an toàn đột nhiên siết chặt tay lái tự động chuyển chuyển, động cơ cũng phát ra tiếng nổ vang vận sức chờ phát động, như là có một đôi tay vô hình đang thao túng chiếc xe này.

“Sao thế này?” Tài xế hoảng thần, một mặt xoay vô lăng tắp vào bãi đậu xe, một mặt đi tháo dây an toàn, nhưng hết thảy hành động đều là phí công, dây an toàn càng siết càng chặt, vô lăng cũng tự động biến hóa đến vị trí đi thẳng, siêu xe màu đỏ nổ vang hai tiếng, tựa như thiểm điện lao ra ngoài.

Những người xung quanh bị tiếng động cơ rền vang làm hoảng sợ, vội vàng quay đầu, đã thấy một thiếu niên mặc trang phục vận động màu trắng từ trong tiệm chạy ra, lại là giơ chân lại là tức giận mắng, phảng phất thập phần tức giận vì xe mình bị trộm mất. Bên cạnh có mấy cái người trẻ tuổi vây lại đây, lắc lư di động, tựa hồ tại nhắc nhở hắn báo cảnh sát.

Siêu xe màu đỏ siêu lấy tốc độ 160km/h chạy tán loạn trong nội thành, mỗi khi khẩn yếu quan đầu sẽ tự động tránh đi chướng ngại phía trước, lại không hề giảm tốc, cũng không dừng đèn xanh đèn đỏ.

Liên tiếp xông qua mấy ngã tư đều không thể chặn lại, cảnh sát giao thông không thể không dùng vô tuyến điện thông tri đồng nghiệp toàn thành phố vây chặn chiếc siêu xe màu đỏ đó. Có thể mua được loại xe sang này, phần lớn là nhân sĩ thượng tầng Đế Đô, gần đây lãnh đạo mới lên, quản lý tập tục xã hội cực kỳ nghiêm khắc, tại thời điểm này lại đua xe lung tung, không khác gì gây án, cho dù trong nhà có quyền có thế hơn nữa, chỉ sợ cũng không áp được.

Có thể thuận lợi ngăn lại cũng thôi, phạt tiền, giam xe, giam giấy phép lái xe là có thể xong việc, nếu gây ra sự cố giao thông nghiêm trọng, trách nhiệm này ai cũng gánh không nổi, cũng không dám gánh.

Cảnh sát giao thông đang chuẩn bị bóp chết nguy hiểm từ trong nôi, đầu kia quả thực xảy ra chuyện. Chiếc siêu xe du đãng quanh nội thành rất nhiều vòng đụng lên một chiếc xe Benz, đầu xe
bẹp dúm, ca-bin vặn vẹo, tài xế kẹt ở bên trong không biết sống chết.

Chủ xe Benz cũng đầu rơi máu chảy ghé vào túi khí an toàn, mặc cho ai gọi đều không phản ứng. Xe cứu thương vội chạy đến, cảnh sát giao thông liên hợp đội cứu hỏa, mất hơn một giờ mới cưa được cửa xe của hai chiếc xe vặn vẹo biến hình, mang người bị thương ra ngoài.

Quần chúng vây xem đứng cách đó không xa chỉ trỏ, còn có rất nhiều người cầm di động quay video, sau đó phát lên mạng. Đầu năm nay tai nạn giao thông cũng không hiếm thấy, nhưng hiếm thấy là hai chiếc xe gặp chuyện không may đều là xe sang, giá trị ít nhất năm trăm vạn.

Kia chiếc bị đụng là loại đã được gia cố kính chống đạn, bán giá hơn sáu trăm vạn, chiếc siêu xe kia càng miễn bàn, trên thị trường căn bản là có không bán, còn phải định chế, nói ít cũng muốn bảy tám trăm vạn.

Tính toán như vậy, hôm nay trận tai nạn giao thông này va chạm liền đâm ra hơn một ngàn vạn, ai nha má ơi! Người hiểu chuyện nhiệt huyết sôi trào, dùng giọng điệu hận đến bóp cổ tay viết một điều tiêu đề phát đến trên mạng, lập tức gợi ra vô số cư dân mạng chú ý. Bọn họ căm thù đến tận xương tủy chiếc siêu xe màu đỏ chạy tốc độ cao trong khu vực nội thành, liên tiếp yêu cầu cảnh sát giao thông nghiêm tra đến cùng.

Chuyện này nháo lớn, muốn che lấp cũng là phí công, cảnh sát giao thông lập tức điều tra thân phận hai vị chủ xe.

Khi tài xế cùng chủ xe Benz được đưa đến bệnh viện, Chu Doãn Thịnh đã mua xong vé máy bay đi Anh, ngồi trong phòng chờ bay chơi trò chơi. Chính hắn làm mấy cái giấy chứng nhận, đủ để lấy giả đánh tráo, mặc cho ai cũng không tra ra hướng đi của hắn.

Màn hình led cự đại vắt ngang đại sảnh đang truyền phát tin tức tai nạn giao thông, có phóng viên phỏng vấn quần chúng đi ngang qua, mọi người nhất trí hô hào quan phương công khai kết quả điều tra, đừng bởi vì người gây tai nạn là quyền quý mà quên mất công chính, lập tức liền có lãnh đạo cục giao thông đứng ra tỏ vẻ sẽ tra rõ, đưa tới một mảnh tán dương.

Nhìn đến đây, Chu Doãn Thịnh nghiền ngẫm cười. Rời đi đồng thời đạp Tiết gia vào địa ngục, đây mới là phong cách hành sự của hắn. Không cần nghĩ cũng biết hắn làm sao có thể lặng yên không một tiếng động, xám xịt rời đi?

Nhưng mà hắn cũng sẽ không lấy tính mạng kẻ vô tội ra đùa. Sau khi biết được toàn bộ kế hoạch của Tiết Tịnh Y, hắn liền lên kế hoạch trận tai nạn giao thông này, mà chủ chiếc xe Benz kia, rất trùng hợp, chính là kẻ đã đụng chết cha mẹ hắn.

Trải qua điều tra, hắn dần dần tra được chân tương năm đó, chủ xe Benz say rượu lái xe, đâm ngã xe đạp của Hoàng phụ Hoàng mẫu. Hai người nằm trên mặt đất chưa biết sống chết, chủ xe kia đi xuống nhìn qua, dò xét hơi thở, sau đó quay lại lái xe nghiền qua một lần, lại nghiền một lần, cho đến khi triệt để nghiền chết người, lúc này mới không chút hoang mang rời khỏi hiện trường.

Hoàn nguyên phần video theo dõi bị nhân viên trong cục giao thông tiêu hủy, ánh mắt Chu Doãn Thịnh đều đỏ, hận ý phô thiên cái địa ùa lên trong lòng.

Hắn đương nhiên biết vì sao chủ xe Benz làm như vậy, bởi vì đụng người bị thường cần đền bù tiền trị liệu kếch xù, nếu thương tích quá nặng ảnh hưởng đến cuộc sống sau này thì càng phải chu cấp cả đời, nhưng đụng chết người, một cái mạng chỉ cần bồi thường hai mươi vạn, cộng lại cũng bất quá bốn mươi vạn mà thôi.

Chu Doãn Thịnh tra được chủ xe là một tổng giám đốc xí nghiệp xuyên quốc gia, gia tài ít nhất trên trăm triệu, địa vị không chênh lệch với Tiết Thụy là bao. Phí trị liệu cho hai người, gã hoàn toàn có năng lực thừa nhận. Thế nhưng gã lại lựa chọn mưu sát, chỉ vì gã nói sợ phiền toái.

Sợ phiền toái? Vì ba chữ vô cùng đơn giản này, cướp đi sinh mệnh của cha mẹ Chu Doãn Thịnh đời này. Chủ xe Benz chủ cuối cùng ngay cả bốn mươi vạn cũng không muốn chi ra, tìm mấy tên lưu manh uy hiếp người Hoàng gia, lại chỉ tốn bảy vạn đồng liền dẹp yên mọi chuyện.

Cũng không biết mấy năm nay đêm khuya mộng hồi, gã có gặp ác mộng hay không. Đại khái là không, bởi vì gã cũng là loại người như Tiết Thụy, căn bản không xem người khác là con người.

Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh cười lạnh một tiếng, không sai, hắn không quyền không thế, không thể khiến đối phương thân bại danh liệt, nhưng dùng cùng loại phương pháp cướp mạng nhỏ của gã lại không khó. Từ sau khi tra được thân phận chủ xe, hắn vẫn giám thị gã, biết gã lúc nào sẽ ở nơi nào, hôm nay khống chế xe ở chuyển một vòng lớn trong nội thành, chính là đợi khoảnh khắc hai xe gặp nhau.

Màn hình led còn đang phát video tai nạn giao thông, có thể thấy khi qua đèn xanh đèn đỏ, siêu xe chẳng những không giảm tốc, còn đạp mạnh chân ga, giống như viên đạn bắn ra ngoài, hung hăng đụng vào xe Benz.

Hành khách chờ bay phát ra tiếng kinh hô, đều nói siêu xe là cố ý. Chu Doãn Thịnh âm thầm gật đầu, nghe được loa phát thanh thông tri hành khách đi Anh đến cửa số 13 đăng ký, liền đứng lên, theo dòng người chậm rãi đi vào.

Tiết Tử Hiên cứ luôn cảm giác tâm hoảng ý loạn, đang họp đến một nửa, trợ lý đặc biệt của hắn bỗng nhiên vào phòng họp, đưa một phần văn kiện cho hắn. Trợ lý đặc biệt này chuyên môn phụ trách giám thị người Tiết gia, phát hiện khác thường sẽ lập tức thông báo.

Chỉ nhìn hai trang, Tiết Tử Hiên sắc mặt đại biến, âm thanh lạnh lùng nói: “Hội nghị tạm ngừng, ta có chuyện quan trọng cần xử lý.”

Mọi người nhìn theo bóng lưng Tiết Tử Hiên, trên mặt mang theo biểu tình kính sợ. Đừng nhìn boss trước kia là nghệ thuật gia, nhưng trên người lại không hề có một tia ôn hòa ưu nhã của nghệ thuật gia, ngược lại lãnh khốc đến cực điểm.

Trừ đối mặt với vị con nuôi Tiết gia kia, người ngoài chưa từng thấy hắn cười qua, phảng phất chỉ có khi ở bên cạnh đối phương, hắn mới là một người bình thường sinh động có vui có buồn, rời khỏi đối phương liền không có tâm, không có tình, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng. Làm việc dưới trướng một vị boss như vậy, thực ra rất dọa người.

Hiện tại, Tiết Tử Hiên đang lộ ra biểu tình phẫn nộ hiếm thấy, gương mặt vặn vẹo hỏi.“Phần văn kiện này từ chỗ nào đến?”

“Trộm được từ trong máy tính của luật sư riêng của Tiết tổng. Tôi phát hiện hai người gần đây liên hệ quá mức thường xuyên, liền lưu tâm, sau này luật sư kia đi Hội Chữ Thập Đỏ mấy chuyến, cố vấn chuyện hiến tặng khí quan, tôi liền thuê người hack máy tính hắn, không nghĩ tới sẽ thấy phần văn kiện này.” Trợ lý đặc biệt chính là thám tử tư mà Tiết Tử Hiên đời trước thường xuyên hợp tác. Hắn từ chỗ người này mua được rất nhiều ảnh chụp của Tiểu Di, đối với năng lực y tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ.

Nhìn ngày trên văn kiện, sắc mặt Tiết Tử Hiên hơi hoãn lại, vẫy tay nói: “Ta biết, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm.” Văn kiện hôm qua mới định ra, bọn họ hẳn là còn chưa kịp để Tiểu Di ký tên, cho nên sẽ không động thủ.

Trợ lý đặc biệt đang chuẩn bị đi, lại quay lại, thấp giọng nói: “Tôi còn phát hiện vị luật sư nyà cùng tài xế nhà ngài từng có tiếp xúc, cho nên thuận tiện tra xét tình huống kinh tế của tài xế, phát hiện hắn đang mặc nợ lên đến mấy trăm vạn.”

Tiết Tử Hiên màu mắt ám trầm, cắn răng nói, “Lúc trước thuê người không phải cậu nói hắn không có vấn đề?”

Trợ lý rất hổ thẹn, cúi đầu nói: “Món nợ kia là treo trên danh nghĩa em trai hắn, tôi không chú ý. Tóm lại là tôi sơ sót, tôi sẽ trọng điểm giám thị hắn.”

“Ân, ta sẽ cho người làm vườn nghỉ việc, hôm nay cậu liền đến nhà ta thế thân chức vị này.” Dừng một chút, Tiết Tử Hiên thận trọng bổ sung, “Đừng để Tiểu Di nhìn ra, em ấy sẽ kinh hoảng.”

Trợ lý thấp giọng đồng ý, vội vàng đi ra ngoài, hai người cũng không có nghĩ đến Tiết Thụy sẽ sốt ruột như vậy, vừa nghĩ xong văn kiện liền khẩn cấp khiến thiếu niên ký tên.

Bị nhi tử bức đến tuyệt cảnh, gã nghĩ, có lẽ Hoàng Di chết có thể khiến nhi tử không gượng dậy nổi, có thể khiến hắn minh bạch cho dù có đấu như thế nào, hắn cũng không phải đối thủ của cha mình. Huống hồ Hoàng Di chết còn có thể thuận tiện cứu nữ nhi, cớ sao mà không làm? Hắn tìm thiếu niên trở về, chẳng phải chính là vì trái tim kia sao?

Bệnh viện Nhân Dân, đèn đỏ phòng giải phẫu vẫn còn sáng, hai người bị thương đều đang được cấp cứu, tình huống cũng không lạc quan.

“Sếp, điều tra ra, chủ chiếc xe Maybach tên là Hồ Đông, tổng giám đốc tập đoàn Đông Nhuận, chủ chiếc Lamborghini egoista kia là Hoàng Di, con nuôi của Tiết Thụy, tổng giám đốc tập đoàn Tiết thị.” Một cảnh sát giao thông trẻ tuổi chạy đến trước phòng giải phẫu, đưa một xấp tư liệu trong tay cho đội trưởng chờ bên ngoài, tiếp tục nói, “Thế nhưng người lái xe cũng không phải hắn, mà là tài xế Tiết gia thuê, tên là Triệu Dần.”

Tai nạn giao thông lần này, chiếc siêu xe màu đỏ hoàn toàn chịu trách nhiệm, đội trưởng nguyên tưởng rằng dám chạy 160km/h trong nội thành phải là quyền quý hoặc là hoàn khố nhị đại, nào dự đoán được chỉ là một tài xế nho nhỏ.

“Ầy, tôi nói, Triệu Dần này thật mẹ nó đủ lớn mật, đây là thấy xe của chủ quá tốt, vụng trộm lái ra cho đã nghiền? Khó trách chạy nhanh như vậy, tay tiện a! Nếu hắn chết thì là tốt nhất, không chết phải bị lột xuống một tầng da!” Đội trưởng tức giận rủa thầm.

“Lột da cái gì a, không chết cũng là tàn phế.” Cảnh sát giao thông trẻ tuổi nâng hai chiếc di động đã vỡ nát trong túi vật chứng, nói, “Điện thoại bị nát thành như vậy, khởi động máy cũng không được, bằng không đã sớm liên hệ người nhà. Sếp à, sếp gọi điện hay là em gọi điện? Em sợ nhất loại thời khắc này, thiêỵ không biết làm sao mở miệng.”

“Đương nhiên là cậu gọi! Nói chuyện đàng hoàng, chú ý trấn an cảm xúc người nhà, làm cho bọn họ mau chóng chạy tới.” Đội trưởng có chút khó chịu, đi đến thang lầu hút thuốc, gặp phó thủ chuẩn bị quay số điện thoại, lại nhắc nhở nói,“Đừng quên thông tri Hoàng Di cùng Tiết Thụy, bọn họ là chủ chiếc xe gây chuyện cùng người giám hộ của chủ xe, cũng muốn gánh trách nhiệm.”

“Sẽ không quên.” Cảnh sát trẻ tuổi cầm di động đi đến chỗ yên lặng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện