Nước mắt của Xa Ly Tử thấm đẫm quần áo của Hạ Chí. Anh không ngờ cô có thể khóc nhiều như thế, từ nhỏ đến lớn cô lúc nào cũng tươi tắn rạng rỡ, hiếm khi bộc lộ cảm xúc tiêu cực, chứ đừng nói tới việc khóc một cách yếu ớt như lúc này.
Trừ những lúc bị Phạm Nhiêu Nhiêu cầm chổi đuổi đánh, về cơ bản Xa Ly Tử chưa bao giờ khóc.
Cảm thấy tiếng khóc của người trong tay mình đang chậm lại. Hạ Chí nâng đầu cô lên, lấy ống tay áo lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Cơ thể Xa Ly Tử vẫn run lên từng cái, mắt mũi đỏ ửng, đáng thương vô cùng. Hạ Chí cảm thấy trong lòng mưa như trút nước.
"Chúng ta về thôi." Anh nhẹ nhàng nói.
"Ừm..." Xa Ly Tử gật đầu, lặng lẽ nhảy lên ghế sau của xe đạp rồi vươn tay nắm lấy lớp vải quanh eo anh.
Gió lạnh rít gào, còn lạnh hơn trước, lạnh từ trong ra ngoài. Xa Ly Tử co người ngồi sau lưng Hạ Chí, đội chiếc mũ lông rộng rãi, khi di chuyển chóp mũi của cô vô tình chạm vào lưng anh.
Hơi ấm đang ở rất gần trong tầm tay, như thể nó là một sự mê hoặc thầm lặng. Xa Ly Tử do dự đưa mặt lại gần.
Qua từng lớp vải làn da cô cảm nhận được tấm lưng ấm áp và cứng rắn bên dưới, trái tim run rẩy dường như đã tìm được chỗ dựa vững chắc.
Cô mệt mỏi nhắm mắt.
Hạ Chí cứng ngắc đạp xe về nhà, xe đạp chạy trên đường cứng lúc này giống như đang lăn qua một thế giới mềm mại phủ đầy bông gòn.
Anh thả chậm tốc độ, sợ sẽ làm phiền người phía sau, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, ánh đèn từ hàng nghìn ngôi nhà bên đường cũng không chiếu tới được gò má mềm mại của cô.
Nụ cười trên miệng Hạ Chí dần dần nở ra, càng lúc càng lớn, cuối cùng lộ ra hai hàng răng trắng. Khuôn mặt chàng thiếu niên trở nên rực rỡ, tỏa sáng trong bầu trời đêm.
Xa Ly Tử nhảy khỏi xe, nói nhỏ với Hạ Chí rồi quay người bước đi, bất ngờ thay người phía sau túm lấy chiếc mũ rồi kéo cô lại.
Cô dừng chân, nghe thấy giọng nói của người sau truyền đến.
"Ngủ một giấc sẽ không có việc gì."
"Ừm."
Cô ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy trong nhà đã sáng ngời, bầu trời bên ngoài đã tỏa nắng, có vẻ như thời tiết hôm nay rất đẹp.
Xa Ly Tử dắt xe ra ngoài đã thấy Hạ Chí chờ ở đó.
Cuối thu, cây cỏ hai bên đường vẫn tươi tốt nhưng cành lá đã úa vàng. Anh đang tựa vào xe đạp, sau lưng là bầu trời trong xanh, cành lá vàng co giãn tự do.
"Chào buổi sáng..." Xa Ly Tử đưa tay vẫy chào với anh, tay còn lại cầm tay lái. Hạ Chí cất điện thoại, ngồi lên xe.
"Chào buổi sáng." Anh nhẹ nhàng chào hỏi với cô, hai người sóng vai đi cùng nhau.
"Tâm trạng thế nào rồi?" Hạ Chí nghiêng đầu nhìn cô.
Xa Ly Tử nhướn mày. "Cũng không tệ lắm, ánh mặt trời hôm nay rất tuyệt..."
"Vậy là bông hoa hướng dương nay đã sống lại?" Hạ Chí thử hỏi, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng sâu.
"Ừ! Cô gái Xa Ly Tử tràn đầy sức sống đã trở lại thế giới rồi!"
Xa Ly Tử giơ nắm đấm tràn đầy khí lực, trên mặt tràn đầy khí thế. Tâm trạng Hạ Chí đột nhiên thoải mái hẳn, đưa tay xoa đầu cô.
"Đi thôi, nếu không sẽ muộn mất--"
"Hôm nay cậu sẽ đãi tớ bữa sáng chứ?" Xa Ly Tử vội vàng chạy theo hỏi.
"Được, cậu muốn ăn gì?" Hạ Chí gật đầu, dễ nói chuyện hơn cô tưởng.
Xa Ly Tử trả lời không chút do dự. "Mì thịt bò."
"Vậy chúng ta phải đi nhanh hơn nữa—"
"Tăng tốc!"
Cô gái giống như làn gió chỉ một lát đã phóng đi xa. Hạ Chí vội vàng bước lên xe đuổi kịp, lá rơi trên đường bị gió thổi tung, nhẹ nhàng bay bay rồi rơi cách đó không xa.
Một buổi sáng đẹp như mọi khi.
Hôm nay là thứ 6, buổi chiều sẽ có buổi tổng vệ sinh. Người lần trước phân Xa Ly Tử đổ rác hôm nay nghỉ, nay tới lượt Tô Hiểu Khinh sắp xếp.
Xa Ly Tử được phân công lau cửa sổ cùng một bạn nữ khác.
Hai người, một trong một ngoài, rất nhanh phần dưới cánh cửa sổ đã được lau sạch. Xa Ly Tử ngửa đầu nhìn bên trên, cô quay vào lớp kéo bàn lại gần.
Cô đặt một lớp giấy vụn rồi đứng lên, chiều cao vừa phải.
Cả hai đối mặt với nhau qua một tấm kính bận rộn lau chùi, khi cả hai mặt gần như được lau sạch cô gái kia nói. "Ly tử, tớ sẽ mở cửa sổ, cậu nhớ cẩn thận."
"Được." Xa Ly Tử gật đầu, đang định tránh xa một chút thì nghe phía dưới có người gọi tên mình, theo bản năng cô nghiêng đầu nhìn, chưa kịp thấy rõ là ai bên tai đã vang lên âm thanh kẽo kẹt, cạnh cửa sổ sắc nhọn đang tiến lại gần.
Trên trán đau nhói, chất lỏng nóng ẩm từ từ chảy xuống. Xa Ly Tử đau đớn kêu lên, cảm thấy tầm mắt mờ mịt.
Đầu óc Xa Ly Tử trở nên choáng váng, toàn thân đột nhiên yếu ớt hẳn, bầu không khí ồn ào vô cùng, giống như các bạn học đang vây quanh. Cô che trán chậm rãi ngồi xổm, mò mẫm tìm mép bàn chuẩn bị nhảy xuống.
Hứa Tự vừa chạy tới, nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng đưa tay ra đỡ. Tô Hiểu Khinh đứng sang một bên với vẻ mặt vô cùng lo lắng, tất cả học sinh xung quanh đang lo lắng, quan tâm, chăm sóc cô.
Xa Ly Tử siết chặt tay Hứa Tự, cô không có tí sức nào để nhảy xuống nữa, cơn choáng váng ập đến từng đợt. Cô bị đám người vây lại, đau đớn không thốt nên lời.
Khi mọi người chuẩn bị dìu cô xuống để đưa đến phòng y tế thì Hạ Chí, người đã dọn dẹp xong sân thể dục đang từ cầu thang đi lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tim anh như lỡ mất một nhịp, ngay lập tức lao đến đẩy đám người quanh cô ra.
"Xa Ly Tử? Tiếu Tiếu?" Anh run giọng gọi cô, nhưng không được đáp trả. Hạ Chí bị máu đỏ tươi trước mặt làm cho bối rối, anh trực tiếp ôm lấy bờ vai mảnh mai của Xa Ly Tử, duỗi tay bế người xuống khỏi bàn.
Anh gần như phóng thẳng về phía phòng y
tế.
Một nhóm bạn cùng lớp nhìn theo bóng lưng của anh, kinh ngạc qua đi lại càng lo lắng hơn. Một số người chạy theo anh, những người khác ngồi quan sát một lúc rồi tiếp tục dọn dẹp phần còn dang dở.
Trên mặt đất đọng lại một vũng máu nhỏ, tay Hứa Tự hơi đau vì cú đẩy của Hạ Chí. Cô ấy cắn chặt răng ngước mắt lên, Tô Hiểu Khinh đang xoa vai đau đớn.
Vừa rồi cô ấy cũng bị Hạ Chí đẩy ra, lúc đó hai người đứng gần Xa Ly Tử nhất.
Mắt hai người chạm nhau, họ đều nhìn thấy điều tương tự trong mắt đối phương.
Đó là ghen tị.
Và cả...mất mát.
Ánh mắt hai người dán vào nhau trong vài giây. Đột nhiên Hứa Tự mím môi cười, giọng điệu dễ nghe. "Cậu có thấy không?"
"Cái gì?" Tô Hiểu Khinh cau mày hỏi.
"Hạ Chí thích Xa Ly Tử..." Nụ cười của Hứa Tự không thay đổi, hai mắt thâm thúy giống như hai vòng xoáy nhỏ.
Độ cong khóe miệng không chê vào đâu được, nụ cười vừa phải, khuôn mặt xinh đẹp khiến Tô Hiểu Khinh bất giác rùng mình.
"Họ là hàng xóm lớn lên cùng nhau. Hạ Chí lo lắng khi thấy Xa Ly Tử bị thương là điều bình thường.".
"Thật sao?" Hứa Tự lại cười tủm tỉm, nhưng nụ cười không đến mắt, mơ hồ liếc nhìn Tô Hiểu Khinh một cái rồi đi về hướng phòng y tế.
Tô Hiểu Khinh do dự vài giây, nghiến răng nghiến lợi đi theo.
-
Xa Ly Tử thiếu chút nữa đã bất tỉnh ngay lúc Hạ Chí bế cô rời khỏi bàn, thế giới trở nên quay cuồng. Khi cô lần nữa lấy lại được ý thức thì đã ở trong vòng tay của anh.
Lồng ngực ấm áp áp vào má cô, hơi thở nặng nhọc của Hạ Chí phả lên đỉnh đầu, bước chân anh rất nhanh nhưng rất vững chắc. Xa Ly Tử gần như không mở mắt ra, nhưng có thể mơ hồ thấy rằng đây là con đường dẫn đến phòng y tế.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy lớp vải quanh eo anh, mệt mỏi nhắm mắt.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, cô được đặt trên chiếc giường trắng trong phòng y tế của trường, một nữ bác sĩ khoảng 40 tuổi đến kiểm tra vết thương cho cô. Sau đó, ánh sáng trắng chói lóa của đèn pin chiếu thẳng vào nhãn cầu của cô.
Xa Ly Tử không khỏi nhẹ nhàng rên rỉ.
"Chấn động nhẹ, trong thời gian này cần chú ý nghỉ ngơi, vết thương không sâu, tôi sẽ xử lí cho cô ấy." Bên tai truyền đến một giọng nói, cục bông lạnh lẽo xoa lên trán, mùi cồn bốc lên từ lỗ mũi của cô.
Khi vật lạnh lẽo kia chạm đến vết thương, Xa Ly Tử đau đến mức ứa nước mắt.
"Đau—" Cô cau mày rên rỉ, đột nhiên bàn tay bị giữ chặt, một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu.
"Đau thì nhéo tớ."
Môi của Xa Ly Tử đã bị cắn tới đau nhức, nghe vậy thì bóp chặt tay anh. Đang đau mà tìm được chỗ phát tiết dường như cơn đau cũng thuyên giảm phần nào.
Rửa vết thương bằng cồn giống như cực hình, máu bẩn bị lau đi từng chút một, vết thương lộ ra vẻ sạch sẽ ban đầu. Mấy bạn học đứng bên cạnh không nhìn nổi.
Chỉ có Hứa Tự nhìn đôi tay hai người nắm chặt, trong lòng lạnh lẽo.
Nơi mà anh vừa va phải dường như còn đau hơn.
Sau khi xử lý vết thương, bác sĩ dặn dò Xa Ly Tử nằm nghỉ một lúc rồi quay về. Tô Hiểu Khinh nhìn Hạ Chí đầy phức tạp, nhìn xung quanh rồi nói: "Vậy chúng ta về lớp trước đi, Hạ Chí... "
"Giúp tôi nói với chủ nhiệm một tiếng. Tôi ở đây với cô ấy. "Hạ Chí cuối cùng cũng rời khỏi khuôn mặt của Xa Ly Tử, nhìn Tô Hiểu Khinh rồi nói.
Tô Tiểu Khinh nhỏ giọng nói: "Được."
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn hai người. Xa Ly Tử nằm một hồi cảm thấy cơn đau đã giảm bớt một chút, thần trí dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Có một luồng nhiệt độ trong lòng bàn tay không thuộc về mình, Xa Ly Tử thấy rằng mình vẫn đang nắm chặt tay Hạ Chí, cô nhìn anh rồi nhẹ nhàng buông ra.
"Tớ có làm cậu đau không?" Lúc cô nói hoàn toàn không phải là giọng của chính mình, khàn khàn đến mức không thể nghe rõ, cô ho khan hai tiếng. Hạ Chí đi tới vòi nước bên cạnh rót cho cô một cốc nước ấm.
Ngay khi Xa Ly Tử định đứng dậy, một cơn choáng váng lại ập đến. Hạ Chí ngay lập tức đỡ lấy, đưa chiếc cốc trong tay lên môi cô.
Xa Ly Tử khẽ cúi đầu nhấp một ngụm.
"Còn đau không?" Hạ Chí nhìn chiếc gạc khổng lồ trên đầu, nhỏ giọng hỏi, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng.
"Đau đến nỗi nghi ngờ nhân sinh." Xa Ly Tử uống hai ngụm nước để hồi phục, lập tức trở lại giọng điệu bình thường. Hạ Chí Linh nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
"Để xem lần sau cậu còn dám lau cửa sổ không."
"Đâu phải tớ muốn, là Tô Hiểu Khinh sắp xếp." Xa Ly Tử bất mãn phản bác lại.
Hạ Chí vươn tay ấn đầu cô. "Được rồi, đừng nói nữa."
"Hả???"
"Khi yên tĩnh trông cậu dễ thương hơn."