Vì sao không thể nói?
Vì Xa Ly Tử sợ Hạ Chí sẽ đánh chết mình.
Khi còn nhỏ, mọi người đều thích chơi trò hoàng tử, công chúa và thê thiếp của hoàng đế. Khi đó Xa Ly Tử là trùm của nhóm, tất nhiên sẽ đóng vai hoàng đế.
Xa Ly Tử nhớ lúc đó có một đám trẻ nhỏ đang ở ngoài sân. Cô xé vỏ bọc ghế sô pha ở nhà, đắp lên người tấm vải dài màu vàng tươi, vẫy tay ra hiệu một cách oai phong lẫm liệt.
Mọi người đều tranh giành để được làm phi tử của cô, thậm chí có hai cô gái nhỏ còn tranh giành ngôi vị hoàng hậu.
Xa Ly Tử đau đầu muốn chết, dư quang liếc nhìn Hạ Chí im lặng bên cạnh.
Vào mùa hè, ánh mặt trời tươi sáng, cành đa tươi tốt, ánh sáng bị cắt thành từng đốm nhỏ rơi trên mặt đất. Hạ Chí đang đứng dưới tán cây lớn, môi đỏ răng trắng, áo sơ mi sạch sẽ, một vài tia nắng vàng rải rác trên cơ thể anh.
Như một hoàng tử nhỏ lấp lánh.
Trái tim của Xa Ly Tử rung động, bàn tay cô chỉ thẳng vào anh, giọng nói rất rõ ràng. "Tớ muốn cậu ta làm hoàng hậu!"
Tất cả bọn trẻ đều quay đầu nhìn người dưới gốc cây đa. Hạ Chí hiển nhiên là sợ hãi, khẽ hé môi, dùng đôi mắt đen và ẩm ướt nhìn chằm chằm cô.
Xa Ly Tử nói xong lập tức chạy tới, đứng trước mặt anh, sau đó nắm lấy tay Hạ Chí đi đến giữa đám người, giơ tay lên cao. "Hoàng hậu của ta!"
Giọng nói của cô vừa thốt ra, lập tức cúi người hôn lên khuôn mặt thanh tú của Hạ Chí, theo đó là một tiếng chụt vang vọng. Hạ Chí đứng ngẩn người ở đó.
"Buổi lễ kết thúc!" Giọng nói tràn đầy năng lượng của Xa Ly Tử vang lên bên tai, khuôn mặt Hạ Chí đỏ bừng, bên tai nhuộm đầy ráng đỏ.
Anh nuốt nước bọt đưa mắt sang bên phải, dừng trên khuôn mặt bầu bĩnh và đáng yêu ấy, tiếp theo là bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau.
Thình thịch, không hiểu sao tim đập có chút kỳ lạ.
Sau đó, trong một thời gian dài Xa Ly Tử luôn gọi Hạ Chí là ái phi. Lúc ấy anh rất nghe lời, cũng không phản kháng, cứ cam chịu như vậy.
Như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Xa Ly Tử lúc này mới nhớ lại, nếu cả lớp biết chuyện này thì chắc chắn Hạ Chí sẽ dùng dao chặt đứt mối quan hệ nhiều năm của hai người.
Cô không khỏi rùng mình khi nhớ lại những gì mình đã làm trong lúc vội vàng.
Sau khi tan học, Hạ Chí đứng dậy đi ra ngoài. Xa Ly Tử nhanh chóng đứng dậy đi theo anh.
"Hạ Chí Hạ Chí—" Thời gian nghỉ giải lao là 10 phút, nhưng trên hành lang không có quá nhiều người. Hầu hết họ đang nằm ngủ trong lớp hoặc xem lại bài. Xa Ly Tử đuổi theo nắm lấy tay áo của Hạ Chí.
"Làm gì đấy?" Anh lạnh lùng nói.
"Vừa rồi là tớ sai..." Xa Ly Tử vẫn luôn mềm mỏng, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, nhỏ giọng thừa nhận lỗi lầm của mình.
"Sai ở đâu?" Hạ Chí sốt ruột hỏi.
"Không nên để lộ chuyện xấu hổ của cậu." Cô ngoan ngoãn nói.
"Ừ." Hạ Chí hài lòng gật đầu, tiến lên vài bước, giống như nghĩ tới điều gì, anh dừng chân hỏi cô.
"Tớ nói này Xa Ly Tử, sao tự nhiên cậu lại hôn tớ?"
"Đây, đây không phải là một cách chào hỏi sao, hehe." Xa Ly Tử xấu hổ đứng đó, ước gì có một cỗ máy xuyên thời gian đến tát cho cái đứa não tàn kia hai cái.
"Phải không?" "Hạ Chí nhếch khóe miệng khi nghe được lời này, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Anh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
"Tớ còn tưởng vì cậu mê sắc đẹp của tớ."
Mặt Xa Ly Tử đỏ lên. Tình cảnh này có thể so với lần chảy máu trước đây.
Cô há to mồm, sững sờ không nói nên lời.
Khuôn mặt của Hạ Chí rất đẹp, nhìn thấy cô như thế cả khóe mắt hơi cong lên, bên trong sáng ngời như có chút ánh sáng chiếu vào.
Xa Ly Tử chỉ ngây người nhìn anh xoay đi, sau đó bóng lưng anh từ từ biến mất ở cầu thang.
Một cơn gió lạnh thổi qua. Đột nhiên, Xa Ly Tử véo vào mặt mình.
"A — đau!" Cô đau đến ứa nước mắt, lại vươn tay xoa xoa, qua một thời gian ngắn phần lớn cảm giác kỳ lạ trong lòng cô đều biến mất. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm.
Tên kia lại lên cơn động kinh.
Xa Ly Tử nghĩ.
Bị thương cũng có cái hay.
Chưa kể tới việc có xe đưa đón mỗi ngày, về nhà còn được hưởng đãi ngộ hiếm có. Phạm Nhiêu Nhiêu trở nên dịu dàng hơn, ngay cả tiền tiêu vặt cũng nhiều hơn bình thường.
Phạm Nhiêu Nhiêu không quên dặn cô ở trường nhớ chú ý ăn uống.
Cuối cùng Xa Ly Tử cũng có cơ hội ăn hai phần thịt trong một bữa.
Ở nhà ăn, Xa Ly Tử vừa ăn đùi gà vừa ăn xương sườn, thỏa mãn đến rơi cả nước mắt.
Giữa chừng, Xa Ly Tử lo lắng nhìn cải thảo luộc và cà chua trứng trên đĩa của Hoa Tự. "Tự Tự, cứ ăn như vậy có khi nào cậu sẽ ngất xỉu vì đói không?"
Hoa Tự liếc nhìn cô, cười nói. "Ăn như thế này mới bình thường với một cô gái."
"A!" Xa Ly Tử chợt nhận ra rồi kêu lên, chỉ vào cô ấy run rẩy nói: "Thảo nào, cậu gầy và mảnh mai như vậy—"
Cô bóp chặt hai má đầy thịt của mình, tức giận nói: "Tớ thì tròn tròn."
"Cậu không béo." Hứa Tự nghiêm túc giải thích: "Mặt mày hơi mập một chút, nhưng thân hình thì rõ ràng là mảnh mai."
Mặc dù có khuôn mặt bầu bĩnh nhưng nhìn chung Xa Ly Tử không béo. Cô thấp, nhưng eo thon, chân thẳng và rất cân đối, ngay cả khi cô mặc bộ đồng phục rộng rãi vẫn cho ta cảm giác nhỏ nhắn và tinh tế.
Chỉ nhìn thoáng qua, ấn tượng
đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy khuôn mặt đó là cô không hề gầy. Xét cho cùng chỉ những người hơi mập nhìn chung mới có đôi má bầu bĩnh và tròn trịa.
Xa Ly Tử đặt đôi đũa trên tay xuống, bóp hai nắm thịt trên mặt rồi thở dài thườn thượt.
"Đời này, có lẽ tớ không thể giảm cân..."
Hứa Tự bất lực lắc đầu.
Trong khoảng thời gian này Xa Ly Tử được coi là quốc bảo trong lớp, không ai dám động vào, không ai dám mắng, chỉ cần khiêu khích một chút cô lập tức che đầu gào thét.
Quá hoảng sợ, người khởi xướng liền chạy tới hỏi han ân cần.
Chiêu này lần nào cũng đúng. Xa Ly Tử rất đắc ý, mỗi ngày sai Hạ Chí giúp mình múc nước đổ rác, bị từ chối thì sẽ che đầu kêu thảm. Biết rằng hầu hết cô đều đang giả vờ, nhưng Hạ Chí không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời cô.
Hôm nay về nhà, cô lại bắt đầu làm trò.
"Hạ Chí Hạ Chí, tớ đau đầu..." Xa Ly Tử ngồi ở ghế sau, tay ôm chặt lớp vải quanh eo Hạ Chí, dụi trán vào lưng anh, đau đớn lẩm bẩm.
"Muốn gì?" Hạ Chí hỏi theo thói quen, khoảng thời gian này đã trở thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần cô kêu đau đầu nhất định sẽ có yêu cầu.
"Hát cho tớ nghe một bài!" Hai mắt Xa Ly Tử tràn đầy hưng phấn, nghĩ đến cậu nhóc đỏ mặt đứng trên bục giảng hồi đó, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.
"Hát bài ốc sên và chim vàng anh!!! Được không được không."
Lúc nhỏ Hạ Chí không chỉ xinh đẹp, dễ thương mà còn có một giọng hát rất hay. Cô nhớ hồi lớp 3, trong tiết kiểm tra âm nhạc giáo viên đã gọi trúng anh.
Lúc đó Hạ Chí vẫn còn nhút nhát và hướng nội, ngay khi đứng trên bục giảng anh đã luống cuống tay chân vô số lần, hít thở sâu vài cái rồi run rẩy cất tiếng hát.
Anh hát bài ốc sên và chim vàng anh, giọng hát dễ thương và dịu dàng rất phù hợp với khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của anh lúc ấy, đáng yêu muốn chết.
Ngay khi anh bước xuống, Xa Ly Tử không kìm lòng nổi đưa tay bóp mặt anh hai cái.
Hạ Chí xấu hổ đến mức sắp khóc tới nơi, đôi mắt đen nhánh bắt đầu mờ sương. Xa Ly Tử lấy ra một cây kẹo mút, dỗ dành hồi lâu mới an ủi được anh.
Lúc đó anh mới đáng yêu làm sao, đâu như bây giờ—
Giọng nói lạnh lùng lập tức vang lên, dứt khoát không chút do dự. "Không."
Xa Ly Tử nhìn trời thở dài.
Sau đó, cô khẽ khóc.
"Này, đau đầu quá...Tớ rất muốn nghe người khác hát..." Ngừng vài giây, cô thấy Hạ Chí không đáp lại, khịt mũi nói tiếp: "Quên đi, đau chết tớ cũng được, dù sao cũng không ai quan tâm, không ai đau lòng— "
"Được. "Hạ Chí ngắt lời cô.
"Tớ sẽ hát cho cậu nghe."
Anh ho hai lần, rồi nhẹ nhàng hát.
"Trước a cửa a một cây nho.."
"Non a non a mới lên mầm xanh."
"Ốc sên đội chiếc vỏ nặng nặng ah, từng bước từng bước bò lên."
Giọng hát mượt mà, trong trẻo có một không hai, như suối trong vắt trên núi, không chút tạp chất.
Giọng nói lạnh lùng ngày thường giờ đã được giai điệu ca khúc thay đổi trở nên dịu dàng hơn, một sự kết hợp thật dễ nghe.
Xa Ly Tử hơi nheo mắt, khẽ rung chân vì hài lòng.
- Nhờ tính khí thích lật nhà dỡ ngói từ nhỏ nên thể chất của Xa Ly Tử rất tốt, hiếm khi bị ốm, lần này vết thương cũng nhanh chóng lành lại.
Vào ngày vảy bong ra, trừ Xa Ly Tử ra thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn trán của cô, đánh giá một lúc họ mới phát ra lời cảm thán. "May mắn thay, không có vết sẹo rõ ràng."
Vùng da mới mọc lên có màu hồng, mịn, rõ ràng là khác hẳn với màu da bên cạnh, may mà chỉ để lại một vết nhẹ, ước chừng sau một thời gian sẽ giống màu da ban đầu, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra cô từng bị thương.
Đó là lý do mà Xa Ly Tử nên hạnh phúc, quả thật cô thực sự đã hạnh phúc trong một khoảng thời gian.
Nhưng không mất nhiều thời gian để cô nhận thấy thái độ của những người xung quanh đã thay đổi.
Không ai nhường cô, cũng không còn những lời hỏi thăm ân cần trước kia, thậm chí có người còn cố ý đánh vào trán cô.
Nói là để kiểm tra xem có di chứng không!
Xa Ly Tử rất tức giận.
Cuộc sống đang trở lại bình thường, nhưng kể từ lần chấn thương này cô mơ hồ nhận thấy bầu không khí có chút khác thường so với lần trước.
Chuyện đầu tiên chính là sự biến mất đầy khó hiểu của quyển vở bài tập về nhà.