Sân khấu biểu diễn lớn như vậy dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu có vẻ phá lệ loá mắt. Diệp Niệm Ninh không nhanh không chậm đi đến giữa sân khấu, nhìn lướt qua đám người rộn ràng náo nhiệt phía dưới, nói câu tự giới thiệu, "Chào mọi người, tôi là Diệp Niệm Ninh."
Vừa dứt lời, người xem dưới sân khấu liền bắt đầu la hét cuồng loạn, lâu lâu còn có người kích động kêu: "Niệm Niệm em yêu anh!"
Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, nhếch môi cười, đặt ngón trỏ ở trên môi mình, "Xuỵt! Tôi sắp bắt đầu hát rồi."
Theo đó giọng của người xem tại hiện trường dần dần nhỏ lại, Diệp Niệm Ninh quay đầu lại làm một thủ thế OK với dàn nhạc, hai giây sau, âm thanh nhạc đệm vang lên, cậu nhắm mắt lại, dùng chính tiếng hát độc nhất vô nhị của mình bắt đầu cất tiếng hát bài《 Tứ Dư 》.
《 Tứ Dư 》 này là bài hát cậu viết cho các fan, xem như một loại cảm ơn với bọn họ, chỉ là theo thời gian về sau bài hát càng ngày càng nổi, bài hát này dần dần biến hóa thành ca khúc cần để tỏ tình, nếu không phải bởi vì bài hát này là cậu viết, có lẽ cậu sẽ cho rằng đây quả thật là bản tình ca đơn thuần.
"oh~
Người yêu ơi, xin em hãy bỏ lại nỗi buồn phiền nho nhỏ kia
Ánh trăng lên cao rồi, em ngủ ngon nhé
Đừng thức khuya, thế gian đáng giá, em cũng đáng giá
Tôi không cho em được sự dịu dàng nhưng tôi sẽ cho hết những gì mình có,
Hy vọng em có được tình yêu, mang theo thành kính, gìn giữ ôn nhu, dũng cảm theo đuổi những vì sao.
......"
Sau khi hát xong bài này, cậu đến hậu trường định tìm Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi để cùng nhau về khách sạn, kết quả không ngờ cậu lại gặp Đường Giai Nhiễm trước.
"Thầy Diệp, thầy hát hay quá!《 Tứ Dư 》 là bài hát tặng cho người thầy thích sao?" Đường Giai Nhiễm đưa microphone tới bên miệng Diệp Niệm Ninh, phía sau cô còn có cameraman đi theo, Diệp Niệm Ninh cau mày, lui về sau hai bước sau đó mới nhận lấy microphone.
"Không phải, 《 Tứ Dư 》 là bài hát tôi tặng cho các fans của tôi, bài hát này xem như một lời cảm ơn của tôi dành cho các bạn ấy. Nói cho cùng nếu không có fans của tôi, cũng sẽ không có tôi hôm nay." Diệp Niệm Ninh lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, đem tất cả cảm xúc vừa rồi đều che giấu ở trong lòng.
"Từ khi thầy debut cho đến nay đã được bốn năm, ngoại trừ năm thứ hai có tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ thì chưa từng có bất kỳ tin tức nào về buổi biểu diễn khác. Tiện đây tôi có thể hỏi một chút, khi nào thì thầy sẽ tổ chức buổi biểu diễn tiếp theo?"
"Có thể sang năm đi, tôi cũng không chắc lắm."
"Được, vậy đến vấn đề tiếp theo, xin hỏi thầy có suy nghĩ gì về việc thầy hát mở màn và áp trục cho đại nhạc hội?"
"Vô cùng cảm ơn ban tổ chức đã tín nhiệm tôi, cũng rất cảm ơn các vị tiền bối đã cho tôi cơ hội."
"Có rất nhiều cư dân mạng bình luận nói bài hát《 Yếu Mệnh 》này rất buồn, xin hỏi gần đây thầy trải qua chuyện gì không vui sao?"
"Không có, chuyện này tôi có giải thích trên Weibo rồi. Hơn nữa cô xem hiện tại tôi muốn gì có nấy, có giống dáng vẻ như trải qua chuyện gì đau khổ không?" Diệp Niệm Ninh cười hỏi ngược lại.
"Ừm đúng vậy." Đường Giai Nhiễm cười cười, sau đó cúi đầu chào Diệp Niệm Ninh, và nói: "Cảm ơn thầy Diệp đã phối hợp, chúc thầy Diệp tới thành phố H chơi thật vui vẻ!"
Diệp Niệm Ninh khiêm tốn đỡ Đường Giai Nhiễm một cái, cũng nói với cô: "Đương nhiên rồi, cô tiếp tục cố gắng nhé."
Sau khi nói xong cậu liền vội vàng rời khỏi hậu trường. Vừa nãy thiếu chút nữa Đường Giai Nhiễm đã đập microphone vào miệng cậu, may mắn cậu kịp thời lùi hai bước, bằng không miệng đã gặp họa rồi.
"Bíp bíp!"
Tiếng còi xe vang lên, Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu thì thấy, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt cậu, mà ngồi ở ghế lái phụ là Tống Tử Khiêm.
"Lên xe, chúng ta đi ăn thịt nướng!" Tống Tử Khiêm nhàn nhạt nói với cậu.
Diệp Niệm Ninh vội vàng kéo cửa ghế sau ra ngồi xuống, "Vừa rồi hai người đi đâu? Tôi mới tìm nửa ngày cũng không thấy, còn bị Đường Giai Nhiễm giữ lại phỏng vấn."
"Khi anh vừa kết thúc em với Tống ca ra đường lớn đón xe liền, nơi mà đại nhạc hội chọn lần này, tới giờ này rồi sẽ không gọi được chiếc xe nào đâu." Trần Ngư Nhi nói.
"Cậu nói Đường Giai Nhiễm kia là ai?" Tống Tử Khiêm quay đầu lại nhìn Diệp Niệm Ninh hỏi.
"Là cô gái mặc áo hai dây chân còn xăm hình đó."
"Là cô ta?" Tống Tử Khiêm cau mày, cô gái mặc áo hai dây ở hậu trường có mấy người, nhưng xăm hình trên chân thì có một người như vậy, "Tôi đã thấy cô ta,