Bệnh trầm cảm?
Cô gái như Đường Giai Nhiễm thoạt nhìn thật không giống như sẽ mắc bệnh trầm cảm.
"Cô ấy vì sao lại mắc bệnh này?" Diệp Niệm Ninh hỏi.
"Vì cậu chết đó, cô ấy là fan cực kỳ trung thành của cậu, là fan từ khi cậu mới debut đến lúc bị mọi người sỉ vả. Cô ấy vẫn luôn tìm người giúp cậu tẩy trắng, nhưng không ngờ, còn chưa tìm được thì cậu đã tạch rồi."
"Khụ, bất ngờ thật, anh đã chết rồi mà còn có thể thay đổi cuộc đời con gái nhà người ta luôn."
Diệp Niệm Ninh không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu còn chưa khởi động xe, cho nên bây giờ cậu vẫn đang ở ngoài cửa tiệm bánh ngọt, từ góc độ này nhìn qua cậu vừa lúc có thể trông thấy bóng dáng Hứa Quan Đương đang đón khách.
"Ừm, cho nên ngàn vạn lần cậu đừng chết."
"Vậy tôi thật sự chưa từng thấy Hứa Quan Đường ở nơi nào khác?" Diệp Niệm Ninh cau mày, sao cậu vẫn cứ cảm thấy giữa cậu và Hứa Quan Đường không chỉ đơn giản là quan hệ đàn anh đàn em như vậy.
88 kiểm ra ghi chép một lúc, rồi sau đó nói: "... Có lẽ từng thấy qua tấm ảnh trong ngăn kéo ở văn phòng của anh cậu."
Tấm ảnh trong ngăn kéo của anh?
Diệp Niệm Ninh nghĩ nghĩ, rồi sau đó tự cốc một cái nhẹ vào đầu.
Cậu nhớ rồi, Hứa Quan Đường hình như là bạn của anh cậu. Mấy năm trước cậu còn thấy anh ta trong bữa tiệc sinh nhật của anh hai. Chỉ là từ khi anh cậu đi trên con đường trở thành tổng tài bá đạo, thì những người anh em kia của anh ấy hình như cũng đã biến mất toàn bộ.
Nghe anh cậu nói, có người cắt đứt quan hệ, có người ra nước ngoài học, mà nhiều nhất là không muốn gặp lại. Cũng không biết, Hứa Quan Đường này là dạng tồn tại gì với anh cậu.
Tinh tinh!
Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại nhìn nhìn, là Tống Tử Khiêm gửi WeChat cho cậu, nhưng trước Tống Tử Khiêm là tin nhắn Thời Yến An đã gửi cho cậu, chẳng qua có lẽ cậu và 88 bàn chuyện quá nghiêm túc nên không nghe thấy.
( Thời Yến An ): Tôi không tức giận, chỉ là về sau đừng để tôi xuất hiện trong trò đại mạo hiểm của cậu.
Diệp Niệm Ninh nhấp nhấp môi, vừa nhìn cái này là biết cậu đã chọc giận Thời Yến An rồi. Haizzzz, thật cmn phiền, cái thứ nhiệm vụ gì mà, làm mối quan hệ bạn bè thân thiết thành ra như vậy.
( Niệm Niệm ): Xin lỗi, về sau tôi sẽ không như vậy nữa.
Rời khỏi giao diện chat với Thời Yến An, click vào thanh chat với Tống Tử Khiêm.
( Người đại diện Tống đại ): Cậu đến sở điện ảnh hả?
( Niệm Ninh ): Còn chưa đi, tôi mới đến tiệm bánh ngọt đặt bánh.
( Người đại diện Tống đại ): Vậy khi nào cậu đi vậy?
( Niệm Ninh ): Chắc 12 giờ hơn, đồ ngọt tôi đã nói với bọn họ là giao đến đoàn phim lúc hai giờ, chờ xong tôi còn phải đi đặt bữa chiều nữa.
( Người đại diện Tống đại ): Nếu không cậu cứ dứt khoát trễ chút đi, tối nay tôi sẽ đặt cho bọn họ bữa cơm.
( Niệm Ninh ): Sao vậy? Anh tìm tôi có việc gì à?
( Người đại diện Tống đại ): Cậu không biết à? Anh cậu tới thành phố H đó.
Diệp Niệm Ninh kinh ngạc mở to hai mắt, đáp lại: Không biết, để tôi hỏi anh tôi một chút.
"Tút tút tút..."
Điện thoại đại khái đổ chuông chừng mười mấy giây mới được kết nối, "Alo, có việc mau nói, có rắm mau thả, anh đang vội lên máy bay."
"Anh, anh tới thành phố H?"
"Chưa tới, không phải bây giờ anh còn đang chuẩn bị lên máy bay sao?"
"Này sao anh không nói cho em biết?"
"Không phải bây giờ em đã tự biết rồi sao?"
"Xí, đây vẫn là do Tống Tử Khiêm nói với em em mới biết được. Anh nói anh xem, có phải là thấy sắc quên nghĩa rồi hay không? Ngay cả anh ta còn biết hành trình của anh trước đứa em trai này nữa." Diệp Niệm Ninh bĩu môi bất mãn nói.
"Đừng nói lung tung, là trong lúc vô tình anh bàn chuyện cùng Tử Khiêm có nhắc tới."
"Hừ!"
Kỳ thật Diệp Niệm Ninh không tức giận tí xíu nào, chỉ muốn đùa một chút thôi, nhưng bây giờ cậu lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không thích hợp, từ khi nào mà anh cậu lại thân với Tống Tử Khiêm như thế?
Hơn nữa vì sao anh cậu nói chuyện với Tống Tử Khiêm mà ngay cả chuyện mình đi công tác ở đâu cũng nói luôn, trong khi đối với cậu thì một câu chào buổi sáng cũng không có? Anh làm anh trai tôi hơi lâu rồi đấy!!
"Em không có sắp xếp nào khác đấy chứ? Nếu không có thì em phải đến đây đón anh trước, 12 giờ anh đến sân bay Trung tâm."
"Oke!"
Cúp điện thoại Diệp Niệm Ninh mới gửi tin lại cho Tống Tử Khiêm: Vậy chờ tôi về rồi cùng đi đón anh tôi.
( Người đại diện Tống đại): 【OK.jpg】
Đã biết khi nào Diệp Thanh Lâm sẽ đến thành phố H, Diệp Niệm Ninh dứt khoát về khách sạn ngủ bù trước.
Vào lúc 11 giờ rưỡi, Tống Tử Khiêm gõ gõ cửa phòng Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh buông laptop ra, cầm một bịch poca vừa ăn vừa đi ra mở cửa.
"Đi thôi."