Tới trước cửa nhà mình, Diệp Niệm Ninh đặt vali ở ngoài, sau đó cùng Thời Yến An đến nhà anh đón Kẹo Sữa.
Kẹo Sữa vốn dĩ đang nằm bò ra ngủ vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ngồi dậy. Khi nhìn thấy Diệp Niệm Ninh, đôi mắt nó sáng lên, vội vàng sải từng bước nhỏ vui sướng chạy đến trước mặt Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh mỉm cười sờ sờ đầu của nó, nói với Thời Yến An: "Yến An, cảm ơn anh đã chăm sóc Kẹo Sữa và còn đón tôi về nữa."
Thời Yến An nghe Diệp Niệm Ninh gọi anh là Yến An, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ý cười muốn ngăn cũng ngăn không được, "Không có gì, sau này cậu ra nước ngoài thì cũng có thể giao Kẹo Sữa lại cho tôi."
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Chuyến này tôi phải ra nước ngoài chừng một tháng lận, nên không thể làm phiền anh được. Tôi gửi Kẹo Sữa cho anh trai tôi hoặc là nhà chú hai tôi là được rồi."
"Chúng ta bây giờ hẳn là bạn bè mà phải không? Nếu đã là bạn bè thì nói chi chuyện làm phiền hay không làm phiền. Với lại Kẹo Sữa ở nhà tôi rất ngoan, tôi đi làm nó còn có thể làm bạn chơi với Bơ. Hai đứa nó có bạn có bè, tốt biết bao!"
"A... Vậy thì, để tôi nghĩ lại đã."
"Được." Thời Yến An không nói đến chuyện này nữa, ngược lại nói tới chuyện khác, "Niệm Niệm, khi nào chúng ta đi xem phim?"
"Ngày mai đi, anh có rảnh không?"
"Có rảnh có rảnh, chúng ta đi ban ngày hay là buổi tối?"
"Buổi tối đi, ban ngày tôi định ngủ nướng."
"Được rồi, vậy tôi sẽ giúp cậu dọn đồ của Kẹo Sữa về nhà trước, một mình cậu cũng dọn không hết ngần này đâu."
"Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Sáng sớm, giọt sương óng ánh, một tia nắng xuyên qua tấm màn chiếu vào trong ô cửa sổ, soi rọi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông giữa giường.
Thời Yến An ngồi dậy vươn vai, nhìn đồng hồ. Đã 7 giờ rưỡi, còn có nửa tiếng là đến giờ đi làm rồi. Vì thế động tác của anh nhanh hơn, nhanh chóng rửa mặt thay xong quần áo rồi ra khỏi nhà.
Vốn dĩ hôm nay anh làm ca chiều, nhưng vì không để chậm trễ thời gian xem phim cùng Diệp Niệm Ninh, anh đã đổi ca với đồng nghiệp.
"Cậu ấy chắc là còn đang ngủ nhỉ." Thời Yến An vừa uống sữa đậu nành vừa lẩm bẩm đôi câu.
Đúng như lời Thời Yến An đoán, Diệp Niệm Ninh lúc này còn đang say giấc nồng trên giường, bất kể Kẹo Sữa có lôi kéo và kêu gào như thế nào cũng không chịu tỉnh.
Một giấc này cậu ngủ thẳng cẳng tới 3 giờ chiều, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ giấc. Nếu không phải bởi vì Kẹo Sữa cứ luôn nhao nhao kêu gào, chắc có lẽ cậu sẽ ngủ đến giờ hẹn gặp Thời Yến An luôn.
"Dậy thôi dậy thôi! Ngày mai là xuất ngoại rồi, vừa lúc có thể đi xem phim thả lỏng một chút."
Diệp Niệm Ninh tự mình lẩm bẩm, sau đó rời giường rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ rồi dọn phân cho Kẹo Sữa, cho nó ăn uống xong thì thay quần áo xuống lầu.
Chậm rì rì ăn hết bữa sáng, ừm... Với cậu mà nói thì là bữa sáng, còn đối với người khác mà nói thì chính là bữa trưa vô cùng muộn màng.
Chuông điện thoại vang lên, cậu liếc nhìn tên người gọi, là Tống Tử Khiêm gọi tới.
"Alo, Tử Khiêm."
"Thời gian đã được ấn định rồi, chuyến bay nước A 10 giờ sáng mai. Hai ngày đầu cậu có thể đi đây đi đó dạo chơi, vì tổng giám đốc của Rừng Sương Mù mới đổi, nội bộ bên trong của họ còn chút tranh chấp cần giải quyết. Khoảng ba bốn ngày sau là có thể bắt đầu quay."
Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng ừm một tiếng.
Đổi tổng giám đốc, chắc là đổi thành Kiều Dư Phồn đi, trong lòng cậu tùy ý nghĩ như vậy.
"Tôi phải ở bên này xử lý công tác kế tiếp, ngày mai cậu và Ngư Nhi đi trước đi, tầm 6 ngày sau tôi sẽ đến. Địa chỉ khách sạn với một số việc vặt vãnh khác tôi đã bàn giao cho Ngư Nhi rồi, cậu chỉ cần giữ gìn phong độ và sức hấp dẫn của mình là được."
Diệp Niệm Ninh buồn cười cười lên tiếng, "Câu cuối cùng của anh đúng là hợp ý tôi ghê á."
"Vậy sao? Được rồi không nói nữa, tôi bên đây còn có việc, hôm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, đi chơi vui vẻ, đừng làm lỡ chuyến bay ngày mai là được."
"Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh vừa tản bộ trên phố vừa tự hỏi 7749 vấn đề.
Tỷ như tại sao Tống Tử Khiêm kiếp này có vẻ không giống Tống Tử Khiêm kiếp trước lắm?
Lúc mới bắt đầu cậu không hề muốn Tống Tử Khiêm làm người đại diện của mình chính là do tác phong nâng nổi một người rồi ném đi của Tống Tử Khiêm, nhưng mà sau khi ở chung lâu ngày cùng Tống Tử Khiêm cậu đã lâm vào hoang mang sâu sắc, người như Tống Tử Khiêm tại sao lại làm ra loại chuyện như vậy?
Tuy rằng mỗi lần chấm dứt hợp đồng đều chấm dứt trong hoà bình, thậm chí còn