Diệp Niệm Ninh là một trạch nam trăm phần trăm, lúc nghỉ ngơi hầu như đều là cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, tất nhiên nguyên do rất lớn ở đây là sợ bị fans nhận ra.
Lần tới nước A này, không cần phải lo lắng bị người khác nhận ra, Diệp Niệm Ninh dưới sự dẫn dắt của Trần Ngư Nhi có thể xem như an ổn mà cảm thụ đất nước cùng con người ở nước A một phen.
Nhưng thời gian vui đùa thật sự luôn trôi qua rất mau. Hai ngày sau, Tống Tử Khiêm đến nước A, Kiều Dư Phồn xử lý xong chuyện công ty, Diệp Niệm Ninh cũng phải thu tâm tình chơi đùa lại mà nghiêm túc chuẩn bị công việc.
Ra khách sạn, Diệp Niệm Ninh theo bản năng ngẩng đầu nhìn, trời xanh trong lành vạn dặm không mây, tựa như ngọc bích trong suốt.
Cậu nhăn mũi lại, từ lúc rời giường là mắt phải cậu vẫn luôn giật giật. Trực giác nói cho cậu biết, có lẽ hôm nay quay sẽ không được thuận lợi lắm.
Đến studio, Diệp Niệm Ninh trước tiên chào hỏi tất cả ekip quay chụp, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Tống Tử Khiêm chào hỏi vài câu với đạo diễn, xong thì chạy đến phòng hóa trang trang điểm và thay quần áo.
"Chào cậu, xin hỏi... A... Cậu tên là gì?" Chuyên viên trang điểm là người nước ngoài tóc vàng, anh ta vừa cẩn thận trang điểm cho Diệp Niệm Ninh vừa dùng tiếng Trung không được lưu loát hỏi.
Diệp Niệm Ninh lễ phép cười, trả lời chuyên viên trang điểm: "Tôi tên là Diệp Niệm Ninh."
Chuyên viên trang điểm gật gật đầu, vẫn là câu chữ tiếng Trung sứt sẹo như cũ, "Tôi sẽ nhớ kỹ, tên tôi là Joshua, cậu cũng có thể gọi tên tiếng Trung Joshua của tôi."
"Được, Joshua."
"Cậu...skin rất good!" Joshua nói xong còn tặng cho Diệp Niệm Ninh ngón tay cái. Lần đầu tiên được người nước ngoài khen làn da rất tốt không hiểu sao Diệp Niệm Ninh có hơi xấu hổ, cậu cũng khen lại: "Anh lớn lên cũng rất tuấn tú."
Joshua kinh hỉ nhìn Diệp Niệm Ninh, "Really?"
"Yes."
Trong lúc cùng Joshua câu được câu không nói chuyện phiếm, quá trình trang điểm trôi qua rất nhanh.
Thay xong bộ quần áo đã được chuẩn bị từ trước, bước ra khỏi phòng hóa trang. Đập vào ánh mắt của mọi người trước hết chính là một đôi giày nam định chế, lại hướng tầm mắt lên trên, chỉ thấy cậu mặc trên người một bộ vest 2 hàng khuy, bên trong bộ vest là một cái áo sơ mi cao cổ màu trắng, không đeo cà vạt, ở dưới là quần tây làm cho đôi chân cậu có vẻ càng thêm thon dài.
* Vest 2 hàng khuy:
Có lẽ là do đã thấy bộ dạng Diệp Niệm Ninh mặc đồ phong cách tự do thoải mái quá nhiều, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Niệm Ninh mặc tây trang, ngay cả người gần như mỗi ngày đều thấy Diệp Niệm Ninh là Trần Ngư Nhi cũng nhịn không được mà tim đập nhanh hơn.
"Niệm Niệm, anh thế này đúng là đẹp trai quá đi!" Trần Ngư Nhi nhịn xuống xúc động phạm tội mê trai, khen cậu.
Diệp Niệm Ninh tán thành gật gật đầu, "Ừm hừ, anh em chính là thịnh thế mỹ nhan."
"Được rồi thịnh thế mỹ nhan, bắt đầu quay thôi." Tống Tử Khiêm đưa bình nước cho Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh vặn nắp bình ra uống một ngụm, sau đó lại nhét vào trong ngực Tống Tử Khiêm.
Theo một câu chuẩn bị của đạo diễn, tất cả mọi người lập tức thu lại thái độ chơi đùa, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn thanh niên đứng trước máy quay phim.
Trên người thanh niên là vẻ đẹp pha lẫn sự thành thục của đàn ông trưởng thành và sự non nớt của thiếu niên, ngây ngô cùng ổn trọng đan xen giữa hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau, loại khí chất này khó có thể hình dung, nhưng trước sau vẫn rực rỡ loá mắt.
Tay cậu cầm lọ nước hoa của Rừng sương mù ngồi trên ghế đẩu cao màu trắng, đôi mắt đẹp hơi hơi cong lên, rất sáng ngời cũng rất ấm áp, giọng nói trong trẻo êm tai đọc chín từ quảng cáo đã thuộc lòng từ lâu, "Hãy sống cuộc đời mà bạn muốn, đừng để bản thân phải hối tiếc."
"Cắt! Rất tốt!"
Đạo diễn hô to một tiếng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay, Diệp Niệm Ninh đặt lọ nước hoa trên bàn, duỗi người, đi đến phòng thay đồ thay quần áo của mình, hôm nay quay xem như đã kết thúc.
"Anh Dư Phồn, anh tới đây làm gì vậy?" Giọng nói nũng nịu truyền vào tai mọi người, Diệp Niệm Ninh tùy ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Kiều Dư Phồn dẫn theo một em gái đi tới trước mặt cậu.
Cậu khó hiểu nhìn Kiều Dư Phồn, mà Kiều Dư Phồn làm như rất phiền cô gái bên cạnh hắn, nói với cô ta bằng giọng điệu không tốt: "Cô và Niệm Ninh trò chuyện trước một chút đi, tôi đến xem hiệu quả quay."
Chờ Kiều Dư Phồn đi rồi, cô gái đó lập tức thu lại bộ dáng ngọt ngào kia, đeo kính râm lên, cao lãnh nói với Diệp Niệm Ninh: "Chào cậu, tôi tên là Khương Vi Ân, là vợ chưa cưới của anh Dư Phồn."
Diệp Niệm Ninh nghe thấy lời này sửng sốt một hồi, rồi sau đó không thể tin được mà nhìn Khương Vi Ân, "Cô là vợ chưa cưới của anh ta? Vậy sao anh ta còn muốn tìm anh tôi quay lại?"
"Tìm