Thời Yến An quay về thủ đô, nhưng vì sự sắp xếp của chương trình, nên Diệp Niệm Ninh phải đợi sau lần bình xét thứ hạng lần hai mới về thủ đô được.
Bình thường Diệp Niệm Ninh không phải tham gia huấn luyện thực tập sinh thì cũng là ở khách sạn chơi trò chơi với bốn vị giám khảo, trải qua mấy ngày ở chung, cậu cũng gần như thật sự hiểu được tính cách của bọn họ.
Ngoài mặt Hứa Độ nhìn thì nho nhã lễ độ, thực ra lại rất thú vị, cực kỳ ngây thơ.
Tính cách của hai cô gái Đường Giai Nhiễm và Tô Luyến Hân có hơi giống nhau, đều khá vô tư, lúc chơi bời còn hăng hái hơn bất kì ai.
Còn Tưởng Hành Xuyên chính là điển hình của dạng người ngoài lạnh trong nóng, tuy trên phương diện vũ đạo cực kì nghiêm túc, nhưng đối với những chuyện khác lại có vẻ hơi ngốc, loại khiến cho người khác cảm thấy hắn ngốc bẩm sinh ấy.
Buổi bình xét thứ hạng lần hai tiến hành đúng hẹn, Diệp Niệm Ninh dẫn đầu đi đến phòng họp, sau đó vừa ăn bánh mì trong tay vừa vươn tay vẫy vẫy với nhóm nhân viên công tác, xem như chào hỏi.
"Ơ, Diệp PD, cậu đến đầu tiên à?"
Nghe thấy âm thanh này, Diệp Niệm Ninh không cần ngẩng đầu cũng biết người tới là Hứa Độ.
Diệp Niệm Ninh giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Anh ăn sáng chưa?"
"Nếu tôi nói chưa ăn, cậu sẽ chia cho tôi một nửa phần bánh mì trong tay à?" Hứa Độ ngồi xuống bên cạnh, một tay chống cằm, buồn cười nhìn cậu.
"Không." Diệp Niệm Ninh thẳng thừng từ chối.
Hứa Độ hừ một tiếng, làm vẻ mặt "Tôi biết ngay là sẽ như vậy mà".
Không quá vài phút sau, Tưởng Hành Xuyên, Tô Luyến Hân với Đường Giai Nhiễm cũng tới phòng họp.
Nhân viên công tác thấy mọi người đều đã đến đông đủ, lập tức đưa năm con dấu và một chồng lớn các tấm card tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh tiện tay mở vài tấm card, bên trong chỉ in tên các thực tập sinh.
"Tiếp theo là thời gian đánh giá thứ hạng cho 100 thực tập sinh.
Xin năm vị giám khảo hãy chú ý quan sát màn hình, đưa ra đánh giá cấp bậc hợp lý, đánh giá của các vị đối với thực tập sinh vô cùng quan trọng, xin hãy suy xét cẩn thận."
Lời của phó đạo diễn vừa dứt, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh Khương Khuynh đang biểu diễn ca khúc chủ đề.
Tuy Diệp Niệm Ninh không tiếp xúc nhiều với Khương Khuynh, nhưng cậu biết rõ thực lực của cậu ta.
Lần này Khương Khuynh biểu diễn ca khúc chủ đề cực kỳ hoàn mỹ, ngay cả Tưởng Hành Xuyên cũng khen ngợi vũ đạo của cậu ta, vì vậy năm người đều đồng ý cho Khương Khuynh hạng A.
Tiếp theo lại lục tục có rất nhiều thực tập sinh, người khiến Diệp Niệm Ninh đau đầu nhất cuối cùng cũng lên sân khấu.
Người này không phải Lâm Mục, mà là Thời Ngọc Duy.
May rằng tuy lần này động tác vũ đạo của Thời Ngọc Duy không chuẩn, nhưng ít ra cũng nhảy xong được hết bài.
Ca hát bình thường, nhưng không lạc nhịp, không quên từ, so với đợt đánh giá cấp bậc đầu tiên quả thật là tiến bộ không ít.
Cũng xem như không phụ lòng cậu ngày nào cũng đến chỉ dạy riêng Thời Ngọc Duy.
.
truyện tiên hiệp hay
"Diệp PD, cậu thấy nên cho hạng gì thì mới phù hợp?" Hứa Độ không có ý tốt hỏi.
Diệp Niệm Ninh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Hạng D đi, mọi người thấy thế nào? Về tổng thể thì cậu ta so với lúc trước hát không được nhảy không xong đã khá hơn nhiều rồi."
"Ừ, có thể." Tô Luyến Tích là người đầu tiên tán thành.
"Anh thấy thế nào? Thầy Hứa." Diệp Niệm Ninh nhìn về phía Hứa Độ, mỉm cười hỏi.
"Diệp PD đã nói đến vậy rồi, dù sao cũng phải chừa mặt mũi, vậy cho hạng D đi."
Diệp Niệm Ninh cạn lời trợn trắng mắt, cầm lấy con dấu ấn một chữ D to đùng trên tấm card của Thời Ngọc Duy.
Ngày sau Thời Ngọc Duy chính là Lâm Mục, Lâm Mục ca hát đúng là không tồi, nhưng vũ đạo còn kém, nên hắn vẫn tiếp tục ở hạng C.
Biểu hiện của nhóm thực tập sinh sau đó khiến bọn họ có hơi thất vọng, vũ đạo tốt thì hát kém, hát tốt thì vũ đạo kém, có sai sót là dứt khoát dừng lại, không nhảy cũng không hát nữa, đến mức cả năm người đều bực bội.
"Lần này thầy Hứa cứ mắng chửi thoải mái đi, tôi không làm người xấu nữa đâu." Sau khi kết thúc đợt đánh giá, Diệp Niệm Ninh cầm lấy một chồng card lớn chuẩn bị đi vào hậu trường.
"Tôi mắng, vậy còn cậu làm gì?" Hứa Độ nhìn Diệp Niệm Ninh, nghi hoặc hỏi.
"Tôi vào hậu trường chờ mọi người, dù sao bọn họ cũng phải vào đó nhận thứ hạng của mình mà."
"Cậu mắng đi, tôi ra ngoài chờ.
Vất vả lắm mới xây dựng hình tượng, không thể đạp đổ hết như vậy được."
"Chính vì hình tượng anh xây dựng là thân sĩ nên tôi mới muốn anh mắng đó! Như vậy càng thể hiện tính nghiêm trọng của sự việc, không phải sao?"
"A này..." Vẻ mặt Hứa Độ nhìn qua trông rất khó xử.
Diệp Niệm Ninh không nhiều kiên nhẫn để chờ hắn, nói thẳng: "Bình thường nói với tôi thì xuất khẩu thành thơ, bây giờ nhờ anh đi mắng người mà cứ lề mà lề mề.
Anh là con gái à? Lúc nào cũng phải chú ý hình tượng thục nữ?"
Không biết Hứa Độ bị câu nào của Diệp Niệm Ninh kích thích, vụt một phát đứng dậy, vươn tay che ngực, làm bộ như đang tổn thương sâu sắc, nói với Diệp Niệm Ninh: "Hai ta quen biết nhau lâu rồi, cậu lại có thể nói như vậy với tôi, tôi tổn thương quá! Được được được! Tôi đi! Tôi đi ngay! Nếu đây là điều cậu muốn..."
Sau khi nói xong, Hứa Độ lập tức đóng sầm cửa đi ra, nghe phịch một tiếng, mọi người trong phòng ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta chốc lát, cuối cùng Đường Giai Nhiễm với Tô Luyến Tích nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Thầy Diệp, thầy Hứa sao vậy?" Phó đạo diễn còn tưởng Hứa Độ thật sự bị Diệp Niệm Ninh chọc giận, nên vội vàng đi đến trước mặt hỏi Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh cười xua xua tay nói: "Haizz, anh ta không sao đâu, chỉ phát bệnh thôi!"
Còn chưa rời phòng họp đi vào hậu trường, Diệp Niệm Ninh đã nghe thấy tiếng Hứa Độ mắng người.
Cậu bất giác cười cười, chờ cười xong lại lập tức nhìn xung quanh, nhân