Diệp Niệm Ninh ở nhà mấy ngày ghi hình 《 Cuộc sống hằng ngày 》 sau đó tĩnh tâm tập trung viết nhạc, mắt thấy sắp sang năm, cũng nên tung ra ca khúc chúc mừng năm mới rồi.
"Tinh ting! Tinh ting! Tinh ting!"
Âm thanh thông báo liên tiếp vang lên, Diệp Niệm Ninh buông laptop ra, lúc mới vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị xem thông báo, thì Tống Tử Khiêm bỗng gọi qua đây.
Cậu nhận máy rồi đặt bên tai: "Alo, có chuyện gì vậy?"
"Niệm Niệm! Cậu trúng thưởng rồi!"
"Gì?" Mặt Diệp Niệm Ninh đầy hoang mang, "Em nhớ gần đây không có đại điển âm nhạc gì mà."
"Không phải đại điển âm nhạc! Là Xuân Vãn*!" Tống Tử Khiêm kích động nói.
*Đây là tên chương trình cuối năm bên TQ, giống như Gặp Nhau Cuối Năm bên mình ý, phát trước giờ giao thừa
"Xuân Vãn?"
"Đúng vậy! Cậu được Xuân Vãn mời! Tôi đã đồng ý luôn rồi, cho nên chừng hai ngày nữa chúng ta phải đến thành phố Y cùng tổng đạo diễn của họ trao đổi một ít quy trình gì đó."
Diệp Niệm Ninh nghe thấy lời này thì ngẩn người, sau đó mới hồi hồn lại, cậu cười nói: "Oke!"
"Vậy cậu cứ tiếp tục bận gì thì bận đi, tranh thủ nhanh chóng viết xong ca khúc chúc mừng năm mới đi nhé, tốt nhất là có thể biểu diễn ca khúc này trong Xuân Vãn!"
"Ừm, em sẽ cố gắng."
Trò chuyện với Tống Tử Khiêm xong, Diệp Niệm Ninh liền quay lại trạng thái viết nhạc.
Nói thật, mặc dù có thể tham gia Xuân Vãn cậu rất vui, nhưng mà kèm theo đó là áp lực rất lớn.
Bước lên sân khấu Xuân Vãn, cũng không phải là là một chuyện tốt gì.
"Tích...!Hệ thống kiểm tra cho biết người xuyên việt đang ở gần đây, xin ký chủ cẩn thận đề phòng."
Nghe thấy âm thanh của 88, động tác đánh chữ của Diệp Niệm Ninh thoáng dừng lại một chút, sau đó đứng bật dậy, "Ở đâu? Cậu nói vị trí chuẩn xác của hắn cho anh xem."
"Ở cửa đấy."
88 vừa dứt lời, tiếng gõ cửa lập tức vang lên.
Diệp Niệm Ninh mím môi, vừa đi về phía cửa vừa nghĩ thầm trong lòng: Sao mình cứ có cảm giác như bây giờ đang quay phim ma ấy nhở?
Cậu bước tới trước cửa hít sâu một hơi sau đó mới vươn tay mở ra, vốn dĩ cậu cho rằng đập vào mắt mình đầu tiên sẽ là Hứa Độ, ai ngờ mới vừa mở cửa ra, đầu tiên nghênh đón cậu lại là một bó hoa hồng cực lớn.
"Hắt xì!"
Diệp Niệm Ninh hắt xì mấy cái sau đó vội vàng che mũi lại lui về sau vài bước, "Hứa Độ, sao cậu lại tới đây?"
"Anh tới gặp em đó! Không được sao?" Hứa Độ tiến lên trước hai bước, ý định nhét bó hoa hồng vào ngực Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh vội vàng xua tay từ chối: "Cậu đừng có bước lại gần đây, để hoa ở cửa là được rồi.
Tôi dị ứng với hoa."
"Dị ứng?" Hứa Độ nghe hết câu này mặt đầy khó hiểu, "Nhưng anh nhớ trước đây em rất thích hoa hồng..."
"Cậu nói cái gì vậy? Từ đó tới giờ thứ tôi không thích nhất chính là hoa đấy." Diệp Niệm Ninh quái lạ nhìn hắn một cái, sau đó cầm đôi dép lê mới từ trên giá giày đưa cho hắn, "Đừng cầm hoa vào đấy nhé."
Hứa Độ nhìn bó hoa hồng trong tay mà cau mày, khom lưng bỏ hoa xuống sau đó hắn mới đổi giày rồi đóng cửa, bước vào phòng.
"Cậu uống nước lạnh hay là nước ấm?"
Diệp Niệm Ninh đặt một ly nước lạnh và một ly nước ấm xuống trước mặt Hứa Độ, Hứa Độ mỉm cười trả lời: "Nước ấm đi."
"Bây giờ sửa thói quen rồi sao? Lúc trước không phải em còn nói là mùa đông không uống nước lạnh uống xong lạnh cả người sẽ rất khó chịu sao?"
Đáy mắt Diệp Niệm Ninh thoáng lóe lên tia sáng.
Hứa Độ không hề chú ý tới, bây giờ trong đầu hắn đều là suy nghĩ tại sao rất nhiều chuyện của bây giờ đều rất khác những việc hắn đã từng trải qua.
"Ừm, thay đổi." Hứa Độ mơ mơ hồ hồ trả về một câu.
Nhất thời Diệp Niệm Ninh cũng không hiểu Hứa Độ là đang nói cậu thay đổi thói quen, hay là nói cậu thay đổi.
"Sao cậu ra viện nhanh vậy? Tôi còn tưởng cậu còn phải ở bệnh viện nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng nữa cơ."
Diệp Niệm Ninh cầm ly nước lên uống một ngụm, rồi sau đó lấy điều khiển từ xa mở TV lên.
Trùng hợp đó chính là, trên TV đang phát sóng 《 Cuộc sống hằng ngày 》.
Mà càng trùng hợp hơn chính là, hiện tại vừa lúc chiếu tới phân đoạn cậu chạy tới nhà Thời Yến An nấu ăn kia.
"Cũng đã khỏi hẳn rồi còn ở bệnh viện làm gì! Nếu không phải do mấy người quản lý cản lại, thì hôm trước anh đã xuất viện rồi."
Lời này tuy là Hứa Độ nói với Diệp Niệm Ninh, nhưng đôi mắt lại không chớp mà nhìn màn hình TV.
"Cũng đã 12 giờ, cậu ăn cơm trưa chưa? Chưa ăn thì ăn cơm hộp cùng với tôi đi." Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Hứa Độ, Hứa Độ lấy lại tinh thần, rồi sau đó cười nói: "Cứ ăn cơm hộp hoài cũng không tốt đâu.
Hay là để anh nấu cơm đi?"
"Cậu biết nấu cơm?" Diệp Niệm Ninh cười cười, "Trước đây không phải cậu cũng là người chỉ biết có ăn cơm hộp thôi sao? Hơn nữa tôi nhớ hình như cậu từng nói là, cậu chưa từng xuống bếp mà."
Hứa Độ nhíu nhíu mày, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì đáp lại một câu: "Chưa từng xuống bếp nhưng có thể học tập!"
Thế nhưng trong lòng hắn lại hoảng hốt không thôi.
Vô cùng rối loạn!
Từ nhỏ hắn đã là một cô nhi, sao có thể chưa từng xuống bếp?