Ngày thông báo kết quả thi đại học, Nhất trung Ngu Thành tạo ra truyền kỳ.
Đậu Thanh Hoa Bắc Đại không có gì lạ, hơn nữa Nhất trung Ngu Thành là thành phố trọng điểm, chuyện đậu Thanh Hoa Bắc Đại càng bình thường hơn.
Quan trọng là… học sinh hạng hai từ dưới đếm lên hồi lớp 11 ở lớp B trúng tuyển!
Theo lời chúng học sinh là—— Ảo ma Canada!
Nếu không phải không thể làm giả thành tích thi đại học, hơn nữa tận mắt chứng kiến, bọn họ sẽ cho rằng tư bản độc ác lại giở trò!
Bạch Tiểu Cốc đã thật sự làm được, thật sự đậu cùng đại học với Tần Cửu Khinh, còn là trường đứng đầu cả nước.
Khi nhận được thư thông báo trúng tuyến, y ngây ra, hồi lâu sau mới khóc thành tiếng: “Em… em…”
Tần Cửu Khinh đau lòng vô cùng: “Em đã làm được.
”
Hắn theo y suốt một năm, hắn biết tiểu cốt đầu của hắn trả giá như thế nào…
Hắn biết, biết hết.
Như một ngàn năm trong ác mộng ấy.
Nhóc xương khô của hắn cũng dùng hết sức đi đến đoạn cuối, làm được chuyện không ai làm được.
Một năm đó, chủ nhiệm lớp 13 nở mày nở mặt, treo Bạch Tiểu Cốc trên miệng tới chết.
Một năm đó, Tào Kính được Cốt ca khích lệ, lựa chọn học lại, cuối cùng đậu một trường chính quy ở thủ đô.
Vẫn trong một năm đó, Tần Vịnh cầu hôn Hứa Nặc thành công.
Vẫn trong một năm đó, tiểu cốt đầu trưởng thành bị ăn sạch sẽ.
–
Tần Vịnh và Hứa Nặc ấn định hôn lễ vào kỳ nghỉ hè năm ba của Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc.
Nhiều năm như vậy Bạch Tiểu Cốc đã không còn sợ đau, nhưng y vẫn không cơ hội nói chuyện với Tần Vịnh.
Mới đầu là muốn Đại Tần thoải mái theo đuổi Hứa Nặc, sau đó hai người ngọt ngào trên thủ đô, ngay cả giáo viên bạn học đều biết, mỗi Đại Tần không biết gì cả.
Bạch Tiểu Cốc muốn trịnh trọng nói gã biết, lại cảm thấy quái quái.
Y nỗ lực ám chỉ Đại Tần, Đại Tần hãm sâu bể tình, trong mắt chỉ có Nặc Nặc, không thấy đôi tình nhân nào khác.
Mãi đến khi…
Hôn lễ đến.
Cử hành xong mọi nghi thức, Tần Vịnh tung đóa hoa tự tay trồng vì Hứa Nặc ra.
Không ai ngờ đoá hải đường trắng độc đáo này dừng trong tay Tần Cửu Khinh.
Người ở đây đều biết chuyện, ai nấy cũng dời mắt nhìn Bạch Tiểu Cốc.
Nhất là Đỗ Bân Bân, nụ cười lạnh đến nỗi muốn đâm thủng trời.
Mỗi mình Đại Tần cười ha hả: “Á, Tiểu Cửu chụp được kìa, nhưng Tiểu Cửu…” chưa có bạn gái mà đúng không?
Gã chưa nói xong, Tần Cửu Khinh đã ôm hoa tặng Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Vịnh: “???”
Bạch Tiểu Cốc và Tần Cửu Khinh cùng mặc một bộ tây trang trắng, hôm nay họ là người thân của cô dâu chú rể, trang phục vô cùng sang trọng và lịch lãm.
Nếu không phải đã có dâu chú rể, quả thật cứ như hôn lễ của họ.
Tần Cửu Khinh nhìn Bạch Tiểu Cốc: “Tiểu Cốt, em có đồng ý nắm tay anh đi hết đời này không?”
Bạch Tiểu Cốc làm lơ bộ dáng há hốc mồm của ba mình, thanh thuý nói: “Cầu mà không được.
”
Đâu chỉ đời này.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn nắm tay nhau.
Tần Vịnh vốn định cùng cả nhà đi tuần trăng mật, hiện giờ…
“Ông không dẫn tụi nó đi đâu!”
“Thằng nhóc thúi này giấu anh lâu như vậy!”
“Sao tụi nó không nói cho anh biết!”
“Bộ anh… anh chia rẽ uyên ương chắc!”
Hứa Nặc cười tủm tỉm: “Bọn họ thật sự không nói cho anh?” Ám chỉ