Edit: Phong Nguyệt
Hoả đồng của Bạch Tiểu Cốc rực cháy: “Phụ thân mẫu thân nữa!”
Tuy Tần phụ và mẫu thân chỉ giả khóc nhưng làm cốt đau lòng muốn chết, người tốt lại bị bắt nạt thành như vậy, thật quá đáng!
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Cả ngươi nữa.”
Uất ức nhất là Cửu Đại Tịch, Cửu Đại Tịch đáng thương, hồi nhỏ quá thảm, thảm hơn cốt một mình ở Giáng Sương Cốc, ít nhất cốt không bị con quỷ nào bắt nạt.
Tần Cửu Khinh cảm thấy ấm áp, chọt đầu nhỏ của y: “Được.”
Bạch Tiểu Cốc yên tâm, ló đầu ra cọ cọ ngón tay hắn——
Cửu Đại Tịch thật đáng tin, thật muốn vắt trên người hắn ngày ngày đêm đêm.
Từ thị đổi trắng thay đen, uy hiếp dụ dỗ, Tần lão phu nhân đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng không có cách nào khác.
Thật ra trong lời Từ thị có rất nhiều lỗ hổng, Tần Vịnh và Hứa thị một bên đau lòng con trai, một bên quá hiền lành, không ngờ có người thâm độc tới nhường này, nên bị chèn ép cứng họng.
Ngay từ đầu đã có lỗ hổng.
Gì mà Từ Nguyên Đức thấy Tần Cửu Tịch rơi xuống nước vội vàng về nhà kêu người —— Nếu muốn cứu người, kêu người trong học đường không tốt hơn sao, dù phu tử đã ra về cũng còn có người hầu đang làm nhiệm vụ.
Gì mà Từ thị đang tiếp khách không để ý tới Từ Nguyên Đức, vớ va vớ vẩn—— Ai cũng biết Từ Nguyên Đức được Từ thị nâng trong tay ngậm trong miệng, dù là Hoàng hậu nương nương tới thì Từ Nguyên Đức cũng có thể đến gần nói chuyện.
Buồn cười nhất là Từ thị đánh Từ Nguyên Đức da tróc thịt bong—— Từ Nguyên Đức rách miếng da, nàng ta có thể la cho cả thành biết.
Chân tướng rõ ràng.
Từ Nguyên Đức một cố ý hai vô ý, tóm lại là nó đẩy Tần Cửu Tịch xuống hồ băng. Từ Nguyên Đức chỉ là thằng nhóc chín tuổi, dưới xúc động phạm tội, chắc chắn sợ quá chạy về nhà khóc lóc với Từ thị.
Từ thị có đến Quốc Tử Giám, nhưng là đến xử lý hậu sự.
Nào biết Tần Cửu Tịch mạng lớn, còn có thể bò về nhà, tiếc rằng hồ băng lạnh lẽo, không qua khỏi…
Sáng sớm, Từ thị nghe nói Tần Cửu Tịch mất, tự biết hành tung không thể che giấu, quyết định phản đòn, phủi sạch sẽ quan hệ.
Hiểu thì hiểu, biết thì biết, nhưng Từ thị dám xông tới như vậy, Tần gia có liều mạng cũng không làm gì được.
Từ Nguyên Đức giết Tần Cửu Tịch?
Chứng cứ đâu?
Tần gia chống lưng cho Tần Cửu Tịch?
Quý nhân trong cung sao có thể ngồi yên không nhìn!
Từ thị trắng trợn nói với Tần lão thái thái rằng —— Nếu Tần gia xen vào việc này chính là trở mặt với Từ gia, chính là đối đầu với Hoàng hậu nương nương, hiện giờ Tần gia suy thoái, không thể dây nổi; Nếu Tần gia mắt nhắm mắt mở, Từ gia và Hoàng hậu nương nương sẽ ghi nhớ ân tình này, không thiếu giúp đỡ về sau, vừa hay Tần gia có hai đích tử sắp sửa hồi kinh nhậm chức…
Lựa chọn như thế nào phải xem Tần lão phu nhân.
Nếu Tần Cửu Tịch thật sự mất, Tần Vịnh sẽ sớm phát điên, đâu thèm nghe bọn họ nói gì, chắc chắn quậy tung trời. Chẳng qua hôm nay con trai vẫn còn sống, gã vẫn còn lý trí suy nghĩ.
Tần Vịnh thiện lương chứ không ngốc, làm sao không rõ quanh co trong đó?
Gã nhìn về phía Tần lão phu nhân, đáy lòng lạnh lẽo.
Từ thị lại nói: “Lão phu nhân, chúng ta thỉnh Lý thiên sư…”
Tần Vịnh lạnh lùng nói: “Ngươi với Lý Hạo Sơ cùng một giuộc, công chính cái gì?! Các ngươi hại chết Cửu nhi, ngay cả hồn phách của nó cũng không buông tha!”
Từ thị hơi kinh ngạc, Tần Ngũ không ngu lắm, có thể nhận ra ý đồ của nàng ta ——
Đúng là nàng ta không định buông tha hồn phách Tần Cửu Tịch, chết oan dễ hóa quỷ, nhất là Tần Cửu Tịch còn có tiên duyên, nếu hắn thành quỷ, chẳng phải phiền toái sao?
Suy nghĩ trong lòng bị đâm thủng, Từ thị mặt không đổi sắc: “Ngũ thiếu gia nói năng cẩn thận, Lý thiên sư không phải là phàm phu tục tử như chúng ta, ngươi nói như vậy, bộ không để ý tới vận khí trăm năm của Tần gia?”
Nghe như nói với Tần Vịnh, thực tế là nói cho Tần lão phu nhân nghe.
Tần Vịnh đang muốn mở miệng, Tần lão phu nhân bỗng quất một trượng lên lưng gã: “Đừng nói hàm hồ!”
Một trượng không đau, lại khiến Tần Vịnh ngớ người.
Gã khó tin nhìn Tần lão phu nhân, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Tần lão phu nhân không nhìn gã, nói với Từ thị: “Con cháu Tần gia không thể uổng mạng, thỉnh Lý thiên sư tới chứng thực một chút đi.”
Từ thị thả lỏng, ngữ khí hòa hoãn: “Vẫn là lão thái thái hiểu lý lẽ.”
Tần lão phu nhân căng khóe miệng, bàn tay giữ chặt long đầu quải trượng khô như rễ cây già nua cố bám lấy đất.
Sao bà ta không biết Từ thị ác độc, sao không biết Tần Vịnh tuyệt vọng.
Nhưng có thể thế nào đây?
Vì một nghiệp chướng mà đắc tội Từ gia, đắc tội Hoàng hậu, đắc tội Lý Hạo Sơ một tay che trời?
Tần gia không chỉ có một Tần Cửu Tịch, Tần gia còn có hơn hai trăm miệng ăn!
Lúc này chỉ có thể nén giận, mọi chuyện chỉ có thể dừng ở đây.
Lý Hạo Sơ nhanh chóng xuất hiện, ông ta đã nhận được tin tức từ trước, gần như cùng Từ thị trước sau chân tới Tần phủ.
Tâm trạng ông ta không tồi, Từ thị giúp ông ta loại bỏ tai hoạ lớn, ông ta rất sẵn lòng giúp nàng ta.
Huống hồ chính ông ta cũng muốn loại trừ hồn phách Tần Cửu Tịch, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Thời cơ tốt nhất để loại bỏ hồn phách là bây giờ, người vừa chết, chưa qua mười hai canh giờ, là oán khí cũng thế, thân nhân đau lòng cũng thế, đều không đủ ủ thành oán linh.
Bây giờ bày trận pháp, đợi ngày mai, thế gian này mới hoàn toàn không còn dấu vết Tần Cửu Tịch.
Đúng vậy, ông ta không phải tới gọi hồn, trận pháp mà ông ta bày chính là Diệt Hồn trận.
Vậy thì thế nào, phàm phu tục tử làm gì phân rõ chiêu hồn hay diệt hồn.
Lý Hạo Sơ vào Tần phủ, không cố ý đến muộn, trắng trợn nói cho Tần gia biết: Ông ta đã chờ sẵn từ trước.
Tần lão phu nhân nén giận, chỉ có thể cung kính nói: “Lý đại nhân.”
Lý thiên sư mặc đạo bào màu xanh lá, râu tóc bạc trắng, thần thái đoan chính, vô cùng phù hợp với phong thái thần tiên mà thế nhân tưởng tượng, ông ta hơi hơi gật đầu, nói: “Lão phu nhân nén bi thương.”
Tần lão phu nhân dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, là lão thân mệnh khổ.”
Lý Hạo Sơ ngoài miệng hàn huyên cùng bà ta, tâm tư lại hoàn toàn đặt trên người Tần Cửu Tịch.
Ông ta làm việc rất cẩn thận, một là liếc xem đứa bé kia có phải Tần Cửu Tịch không, hai là muốn xác định hắn có tuyệt khí bỏ mình chưa.
Với tu vi Trúc Cơ kỳ của ông ta, không cần duỗi tay bắt mạch, nhìn một cái là biết.
Là Tần Cửu Tịch.
Người
đã chết.
Rất tốt!
Lý Hạo Sơ thu tầm mắt, nói: “Không chậm trễ thời gian nữa, ta bày Chiêu Hồn trận đây.”
Mọi người nhanh chóng tản ra chừa vị trí cho ông ta.
Trận pháp là Diệt Hồn, sao có thể chiêu hồn?
Lát sau. Lý Hạo Sơ thu hồi pháp thuật, thở dài nói: “Đứa nhỏ này đi rất dứt khoát.”
Nghe lời này, Từ thị mặt lộ vẻ đắc ý, truy vấn: “Nếu bị người ta hãm hại sẽ không dứt khoát ra đi như vậy!”
Lý Hạo Sơ: “Hồn phách đi rất mau, đủ thấy hắn sinh thời không lưu luyến, sau khi chết cũng không sở cố.” Không khác gì chứng thực Tần Cửu Tịch tự sát.
Tần Vịnh: “Con trai ta không có khả năng…”
Lý Hạo Sơ liếc nhìn gã, bâng quơ nói: “Bần đạo không hề nói dối.”
Tần Vịnh há miệng, lại giống như bị chặn lại, không nói nên lời.
Lý Hạo Sơ cố ý thả uy áp, nhìn phàm phu tục tử sắc mặt trắng bệch, trong lòng cảm thấy thoải mái, trên mặt vẫn tiên phong đạo cốt: “Hồn phách đã đi, xác chết dễ thối rữa, hãy sớm an táng.”
Từ thị: “Lão phu nhân đừng quá bi thương, Cửu Tịch rất hiếu thuận, hắn trên trời có linh thiêng cũng không muốn tổ mẫu khổ sở.”
Nghe có vẻ an ủi, thật ra là đâm vài nhát vào tim Tần lão phu nhân.
Bi thương? Hiếu thuận? Khổ sở?
Tần lão phu nhân cố nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nói: “Trong nhà xảy ra chuyện này, lão thân không thể giữ Lý đại nhân và Từ phu nhân lại dùng bữa.”
Từ thị đại thắng, nào còn có tâm tình ở chỗ xui rủi này nữa.
Lý Hạo Sơ nhìn xung quanh, nhất là phía Lạc Trần Viện …
Rốt cuộc địa phương đó có gì?
Lý Hạo Sơ càng ngứa ngáy tâm can.
Tần Cửu Khinh để ý tới tầm mắt Lý Hạo Sơ, nghĩ một hồi là hiểu.
Lúc trước tiểu bạch cốt áp chế tiểu quỷ Lý Hạo Sơ dẫn tới, làm ông ta nghĩ nhiều, tưởng Lạc Trần Viện cất giấu linh vật.
Ham linh vật là tử kiếp khó tránh từ trước đến nay của các tu sĩ.
Tần Vịnh bị uy áp Lý Hạo Sơ doạ sợ, nói không nên lời, lúc này người ngoài đi rồi, không kìm chế được sự lạnh lẽo trong lòng nữa: “Cửu nhi bị Từ Nguyên Đức đẩy xuống nước, Cửu Nhi bị hãm hại, sao mẫu thân có thể tin hung thủ, để bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật!”
Từng câu chất vấn chọc thẳng tâm can Tần lão phu nhân, bà ta biết chứ, bà ta bực bội, thậm chí giận lây Tần Vịnh, nếu hỗn trướng này không sinh nghiệt tử, sao lão gia đi sớm như vậy.
Nghĩ đến đây, chút áy náy vửa thành hình của Tần lão phu nhân biến mất, bà ta quát lên: “Đừng hồ nháo nữa!”
Tần Vịnh giao đứa trẻ cho Hứa thị, đứng dậy đối diện với bà ta: “Ta hồ nháo? Lão phu nhân có ý gì, chẳng lẽ người trong nhà bị hãm hại khinh nhục, chúng ta không phản kháng!”
Gã sửa lại xưng hô, không gọi bà ta là mẫu thân nữa.
Tần lão phu nhân xanh mặt, nhìn chằm chằm Tần Vịnh: “Lý thiên sư đã nhận định, chúng ta có thể làm gì được!”
Tần Vịnh: “Con của ta, cứ như vậy uổng mạng sao?!”
Tần lão phu nhân cả giận nói: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa, một hai phải kéo toàn bộ Tần gia chôn cùng con trai ngươi?!”
Đây là lời thật lòng của Tần lão phu nhân, Tần Vịnh hoàn toàn chết tâm, chút vương vấn cuối cùng cũng biến mất, gã đã nhìn rõ lão phụ nhân trước mắt.
Tần lão phu nhân chỉ bảo vệ Tần gia, không phải người Tần gia.
Huống hồ trong mắt bà ta, một nhà ba người họ còn không phải người Tần gia.
Tần Vịnh cắn răng nói: “Ta muốn phân gia.”
Tần lão phu nhân không nghĩ tới gã sẽ nói ra lời này, mới sáng sớm bà ta đã ăn bao nhiêu cục tức, lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng: “Phân gia? Tần gia trăm năm nay chưa bao giờ có tiền lệ này!”
Tần Vịnh nhìn chằm chằm bà ta không chớp mắt: “Trăm năm này, Tần gia cũng chưa bao giờ có tiền lệ để con cháu uổng mạng!”
Tần lão phu nhân chỉ vào gã: “Ngươi, ngươi… phản…”
Tôn thị vội tiến lên đỡ Tần lão phu nhân: “Nương… xin người bớt giận, ngũ đệ chỉ nhất thời tức giận…”
Tần lão phu nhân căm ghét: “Nhất thời tức giận? Thái độ vô pháp vô thiên này còn giống người sao?!”
Tần Vịnh nhớ lại mấy năm nay để thê nhi chịu ấm ức, cuối cùng bùng nổ: “Ta không xứng làm con, lão phu nhân xứng làm mẫu thân sao, ta không phải con ruột của người, nhưng ta cũng là đời sau của Tần gia, Cửu nhi cũng là huyết mạch Tần gia, người…”
Tần lão phu nhân nghe không nổi nữa, cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc không tỉnh táo lắm: “Cút, ngươi cút cho ta! Ngươi đừng hòng phân gia, không đời nào Tần gia tan rã trong tay ra! Ngươi không muốn ở Tần gia thì cút ra ngoài cho ta, Tần gia không có thứ không tiền đồ như ngươi!”
Tần Vịnh cực kỳ bình tĩnh, gã đẹp trời sinh, mắt phượng lúc nào mỉm cười hiền lành; hiện giờ đuôi mắt thẳng băng, môi mỏng mím chặt, nước mắt đọng trên làn da trắng, phản chiếu quyết tâm nghĩa vô phản cố:
“Được, từ nay về sau Tần Vịnh ta và Tần gia không còn quan hệ!”
Hết chương 44