Tiểu Bảo Bảo Là Của Tôi, Em Cũng Là Của Tôi!

PN 15. Tĩnh Nhi Gặp Em Gái


trước sau

Ân Thiên Vũ ôm người vào lòng, bao nhiêu yêu thương sủng nịnh đều dành cho người ấy.


"Tuệ nhi đang ở với ba mẹ sao?" Diệp Tần Phong lim dim nằm trong lòng hắn, thuận tiện hỏi tình hình của bé con.


Tuệ nhi Tuệ nhi, đó là tên thân mật mà ba ba Tần Phong đặt cho con bé từ mấy tháng trước. Lần này ông bà Ân không có dành đặt tên cháu nữa, thế nên người đặt tên con gái sẽ là đôi chim cu nào đó. 


Tuệ nhi, thông minh trí tuệ.


Tên thật của Tuệ nhi cũng đã được Ân Thiên Vũ quyết định cách đây vài ngày, Ân Minh Khả, không hẳn là khả ái đâu nhá, mà là phúc lộc song toàn, cả đời đều may mắn.


"ừ, sáng nay có dậy một lúc, mẹ cho con bé uống sữa rồi lại ngủ tiếp rồi." Ân Thiên Vũ nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mái của cậu lên, nhịn không được lại cúi xuống hôn lên trán cậu một cái.


Diệp Tần Phong gật đầu, nằm thêm một lúc cũng ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi tập tễnh được lão công dìu sang phòng ba mẹ thăm con gái.


"tiểu Diệp, sao không nghỉ ngơi thêm? Nào nào, mau ngồi xuống." Lâm Mỹ Cơ nhìn thấy Diệp Tần Phong đã lo sốt vó, chạy tới cùng Ân Thiên Vũ dìu người đến cạnh giường. 


Chỉ vừa mới sinh xong hôm qua mà hôm nay đã xuống giường đi lại rồi?


"con không sao, mẹ đừng lo." Diệp Tần Phong ngồi lên giường, mỉm cười ái ngại "con... chỉ là con muốn gặp Tuệ nhi thôi." 


"sao không bảo một tiếng, mẹ bế con bé qua phòng con ngay." Lâm Mỹ Cơ vừa rót nước ấm cho cậu vừa nói.


"thế thì phiền mẹ quá, mẹ trông Tuệ nhi cả đêm rồi còn gì..."


"thằng bé này... thế thì cứ để tiểu Vũ sang đây bế, sao phải tự mình đi như vậy?" Lâm Mỹ Cơ chịu thua nhìn cậu, lúc nào cũng vậy, việc gì cũng muốn tự mình làm, không chịu nhờ ai khác.


Bà không biết nên vui hay nên buồn với cái tính cứng rắn mạnh mẽ này của cậu nữa.


"tiểu Phong bảo sợ làm ồn Tuệ nhi nên bắt con dìu qua đấy." Ân Thiên Vũ cũng lắc đầu bất lực lắm.


Đứa nhỏ kháu khỉnh kia như cảm nhận được có người đang nhắc tới mình liền cựa quậy mở mắt, khóc ré lên vài tiếng góp vui. 


Diệp Tần Phong bị con gái làm cho giật mình, vội bế bé con lên ầu ơ dỗ dành.


Nếu anh hai Ân Dĩ An giống ba ba Thiên Vũ như đúc thì lần này với em gái Ân Minh Khả, con bé lại giống ba ba Tần Phong hơn, nhất là đôi mắt xinh đẹp kia, vừa nhìn liền biết ba của bé là ai ngay!


Tuệ nhi chỉ khóc vài tiếng để mọi người chú ý đến mình rồi thôi, lúc được ba ba Tần Phong ôm liền phá lệ đặc biệt ngoan ngoãn, chỉ yên tĩnh để cho hai ba ba ngắm mình. Thế mới nói, con gái rất giống ba Tần Phong, điềm tĩnh vô cùng, không có như anh hai ngày đó, khóc đến kinh thiên động địa, đến ông bà nội cũng phải bó tay.


Cảm giác con bé này với đứa nhỏ mấy tháng qua nằm trong bụng ba không phải là một vậy... Rõ ràng lúc ở trong bụng nghịch ngợm như vậy mà.


"ba ba ơi!" bỗng nhiên ngoài cửa thấp thoáng một cái đầu nhỏ thò vào, hai bàn tay múp múp bám trên khung cửa, đôi mắt tròn xoe chớp chớp mấy cái trông vô cùng đáng yêu.


"Tĩnh nhi?" Ân Thiên Vũ quay đầu lại nhìn, thấy con trai bé bỏng đang lấp ló cố gắng giấu đi cái thân hình lợn con của mình sau cánh cửa liền bật cười, đi đến bế thằng bé lên "ba ba đây, con làm sao?"


"ba Tần Phong đang bế cái gì vậy ba?" Tĩnh nhi trưng hẳn một bộ mặt ganh tỵ ra nhìn thẳng vào đứa nhỏ đang ở trong tay ba mình, hai má tròn trĩnh phồng lên, môi dưới chu chu ra ngoài, biểu tình như muốn khóc tới nơi.


Đã gần một ngày rồi ba ba Tần Phong không có bế mình, cũng không có nựng má mình, càng không có hôn mình... bây giờ lại đi ôm cái vật thể lạ kia, hic, ba hết thương mình rồi huhuhu!


Lâm Mỹ Cơ phì cười lắc đầu, ông tướng này lại còn biết tị nạnh người khác cơ đấy.


"đó là em gái của Tĩnh nhi đấy, cái gì là cái gì?" Ân Thiên Vũ hôn cái chóc vào má con trai, chẳng biết giải thích như thế nào cho bé hiểu nữa.


Bởi vì Tĩnh nhi cũng chỉ mới có hơn hai tuổi mà thôi, cơ bản cũng chỉ nói được vài câu thông dụng mà mọi thường hay nói, nào có hiểu cái khái niệm 'em gái' là gì chứ? 


"cái gì  là cái gì... thế nó là cái gì

vậy ba?" thằng bé nghe ba nói lại nghệch mặt ra, đầu đầy dấu chấm hỏi.


"...à thì..." Ân Thiên Vũ cũng ngốc ra mặt, hai ba con nhìn nhau cả buổi mới mấp máy tìm lời giải thích cho hợp lý "nói chung là em gái, ba Tần Phong đang ôm em gái của con, a!!!" não bộ đang rối bời, bỗng nhiên hắn nhớ ra cái gì đó liền sáng mắt 'A' một tiếng "giống như Tư Tư và Mẫn Mẫn vậy đó, đều là em của con."


"ồ..." Tĩnh nhi nghe tiếng được tiếng không, cũng chả biết thằng bé có hiểu cái mô tê gì không mà lại bày ra gương mặt thấu hiểu sự đời vô cùng, lại còn gật gật cái đầu tỏ vẻ thông suốt.


Diệp Tần Phong buồn cười không chịu được, cái nét này nhất định không phải giống cậu, vậy chính là từ Ân Thiên Vũ rồi nhỉ.


"nhưng cả ngày rồi ba Tần Phong không hôn con..." Tĩnh nhi gật gù một hồi lại ủy khuất mếu máo đòi ba Tần Phong "ba quên Tĩnh nhi rồi hic hic!"


"trông chẳng khác gì ngày đó lúc tiểu Vũ thấy mẹ ôm Cát nhi cả." Lâm Mỹ Cơ ngồi nhìn một màn này tâm trạng vô cùng thoải mái, cười không ngớt.


Ân Thiên Vũ chịu thua, càng không ngờ tới lúc nhỏ mình lại mang cái bộ dạng xấu hổ như thế, nhất thời ở trước mặt người thương... quê độ.


Diệp Tần Phong cũng cười ra tiếng, nhanh chóng đặt Tuệ nhi xuống bên cạnh, rồi lại dang tay đón lấy Tĩnh nhi từ tay Ân Thiên Vũ, không do dự mà hôn vào bên má còn lại của thằng bé một cái, vang cả tiếng. Sau đó lại cầm tay bé con kéo lại gần Tuệ nhi, con bé cũng rất hợp tác, mấy đầu ngón tay bé xíu từ từ chạm vào bàn tay múp míp của anh hai, ôm chặt cứng, hơn nữa còn 'nha nha' hai tiếng nở ra một nụ cười ngây thơ, chẳng có cái răng nào.


"đây là Tuệ nhi." Diệp Tần Phong nói nhỏ vào tai con trai mình.


"Tuệ nhi?" Tĩnh nhi ngơ ngác hỏi lại.


"đúng rồi." cậu gật đầu đáp lại.


"giống như Tư Tư và Mẫn Mẫn hả ba?" thằng bé nhớ lại lời ba Thiên Vũ nói lúc nãy, ngờ vực hỏi tiếp.


"chính xác."


"xấu quá đi..." Tĩnh nhi nghe xong lại quay đầu nhìn em mình, chép chép miệng bình luận, nhưng tay vẫn để yên cho em nắm, không có rút lại.


Diệp Tần Phong "..."


Ân Thiên Vũ "..."


Haizzz cũng không trách thằng nhóc này được, Tuệ nhi chỉ vừa mới ra đời còn chưa được một ngày, làm sao mà bụ bẫm trắng trẻo như hai nhóc kia chứ. Lần đầu tiên Tĩnh nhi nhìn thấy Tư Tư và Mẫn Mẫn thì ít nhất hai đứa trẻ kia cũng đã hơn ba tháng tuổi rồi, dĩ nhiên có sự khác biệt vô cùng lớn ấy chứ.


"qua mấy ngày sẽ xinh xắn ngay thôi..." Lâm Mỹ Cơ lập tức chữa cháy, nhưng cũng bất lực lắm...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện