Bị Tinh Linh nhận ra, Đường Long căn bản không biết bên ngoài có người tìm mình, hắn trốn ở một góc của một tiệm nước giải khát nhỏ, thản nhiên uống đồ uống lạnh nghe ca khúc. Nhưng Đường Long đang nghe ca khúc của Tinh Linh đột nhiên nhảy dựng lên nói: "Wa, ta rốt cục nhớ ra rồi, Tinh Linh! Cô giá kia chính là Tinh Linh! Ta sao có thể quên tìm nàng xin chữ ký cơ chứ?" Nói xong đánh mạnh vào đầu của mình.
Những người khách khác bị tiếng kêu của Đường Long dọa giật mình, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, nhìn xem Tinh Linh trong miệng Đường Long ở nơi nào. Nhưng những người này rất nhanh ngồi xuống, bởi vì xung quanh không chỉ không có Tinh Linh, ngay cả mỹ nữ cũng không có một người nào. Cho nên bọn họ ở thầm mắng một câu lại là một tên bị Tinh Linh mê hoặc đến ngu người, rồi không thèm để ý tới Đường Long.
Đường Long hét lên thì phát giác mình thất thố rồi, hắn ngai ngùng trốn ở một góc không lên tiếng, dù sao vừa rồi giọng của mình quá lớn chứ sao. Hắn cũng không nghĩ tới phải quay về tìm Tinh Linh, bởi vì Tinh Linh cũng không biết bị cái tên nhị thế tổ kia dẫn đến nới nào rồi. Cho nên Đường Long chỉ là tiếc tại sao Tinh Linh tìm bạn trai như thế nào không tìm người tốt hơn một chút, lại tìm cái tên nhị thế vô dụng kia, thật sự là không biết nhìn người, rồi đem chuyện này quên đi. Dù sao Đường Long hiện tại không giống như Đường Long lúc trước, hắn hiện tại chỉ sợ chỉ có những chuyện như chinh chiến sa trường các loại... mới có thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn.
Cửa hàng giải khát rất nhanh yên tĩnh trở lại, mọi người tiếp tục vừa uống đồ uống lạnh vừa nghe âm nhạc. Lúc này có tiểu cô nương xách giỏ hoa đi tới, đi đến từng bàn mời từng người khách mua hoa. Nhưng xem ra tuyệt đại bộ phận khách hàng đều cự tuyệt sự mời chào của tiểu cô nương, thấy một màn như vậy Đường Long trong lòng có chút có chút chua xót. Nhìn thấytiểu cô nương hướng chính mình đi tới, Đường Long lập tức lấy ra một trăm đồng tiền mặt nói ra: "Hoa của ngươi ta toàn bộ mua."
Tiểu cô nương lộ ra dáng cười đáng yêu nói ra: "Vâng thưa ngài, nơi này có 34 đóa hoa, mỗi đóa một trăm đồng, tổng cộng là ba nghìn bốn trăm đồng, cám ngài chiếu cố."
Nghe nói như thế Đường Long cả người ngốc tại đó, khó trách không ai mua hoa của nàng, một trăm đồng một đóa mắc như vậy! Nhưng dưới sự thúc giục tiểu cô nương, Đường Long không muốn đổi ý chỉ có thể móc ra ba nghìn bốn trăm đồng đưa cho tiểu cô nương, tiểu cô nương nói tiếng cám ơn, nhận tiền, ném lẵng hoa xoay người bỏ đi.
Đường Long vẫn còn sững sờ thì đột nhiên phát hiện lẵng hoa ở phía trong chỉ có 20 đóa hoa, hơn nữa đều là hoa giả! Ngẩng đầu nhìn lên phát hiện cả ông chủ và khách hàng trong tiệm nước giải khát đều lén cười mình, xem nụ cười của bọn họ, Đường Long liền biết mình bị gạt! Hắn lập tức tính tiền đi ra ngoài, hắn muốn hỏi rõ tại sao tiểu cô nương kia làm những chuyện gạt người như vậy!
Đường Long đi ra cửa vừa vặn phát hiện tiểu cô nương tiến vào một cái ngõ nhỏ, liền đuổi theo. Lúc Đường Long đi khỏi không bao lâu, mấy người đàn ông tìm kiếm Đường Long liền đi vào tiệm nước giải khát này nhìn xung quanh, sau khi không phát hiện bóng dáng Đường Long lập tức lui ra ngoài.
Đường Long đi theo tiểu cô nương kia ở đằng xa xuyên qua ngõ hẻm, không biết đi bao lâu rồi,lúc tại chỗ cua, đột nhiên nghe được tiểu cô nương dùng thanh âm vui sướng hô: "Các vị, ta vừa lừa một cái kẻ đại ngốc, chúng ta có tiền đi chơi rồi!" cùng với thanh âm này vang lên chính là tiếng hoan hô.
Đường Long len lén thò đầu ra ngoài thăm dò, vừa nhìn đã khiến Đường Long thiếu chút nữa té ngã trên đất, bởi vì hơn mấy chục người kia nhìn là biết con nhà có tiền, đang vây quanh tiểu cô nương kia hoan hô.
"Đại tỷ làm sao ngươi lừa được kẻ đại ngốc kia ah?" Một cái tiểu cô nương quần áo hoa lệ, mang theo vòng cổ xinh đẹp hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha, tên ngu ngốc kia thấy ta tội nghiệp, muốn mua tất cả hoa của ta, ta liền cho lừa hắn 100 đồng một đóa, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của tên kia thì cảm thấy thú vị!" Tiểu cô nương kêu lên.
Một cậu nhóc mặc thời trang trẻ em đắt tiền, cả người béo ục ục, cả người toát lên vẻ ham chơi hỏi: "Đại tỷ, chúng ta đi chỗ nào chơi ah?"
"Đi khu vui chơi thiếu nhi." Lời này của tiểu cô nương vừa nói ra, những đứa kia lập tức hoan hô lên: "Wa, khu vui chơi thiếu nhi! Ta rốt cục có thể đi để cho biết rồi!"
"Đúng rồi, đúng rồi, lớn như vậy, còn chưa có đi khu vui chơi lần nào!"
Lúc Đường Long bất đắc dĩ lắc đầu muốn rời đi, đột nhiên vừa quay đầu lại nhìn. Vài người đàn ông len lén đến gần phía trước giật mình, lúc này một người đàn ông sau khi ho khan liền hỏi: "Ngươi là ai?"
Xem người này rõ ràng là vệ sĩ, Đường Long bất đắc dĩ chỉa chỉa đằng sau cười khổ nói: "Ta chính là cái kẻ đại ngốc kia bị lừa."
"Kẻ đại ngốc?" Bọn vệ sĩ sửng sốt, nhưng rất nhanh có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi tiên sinh, tiểu thư nàng chỉ là thích đùa mà thôi, không có ác ý. Xin hỏi tiểu thư lừa ngài bao nhiêu, chúng ta có thể đền bù tổn thất cho ngài." Một vệ sĩ nói xong liền bắt đầu móc hầu bao.
Đường Long khoát tay: "Không cần, không đáng bao nhiêu tiền." Nói đến đây Đường Long đột nhiên tò mò hỏi: "Ta mới vừa nói ta là kẻ đại ngốc bị lừa, các ngươi cũng biết là ai lừa ta, có phải là tiểu thư các ngươi cả ngày làm những chuyện này?" Nhìn thấy những người vệ sĩ kia đều cười gượng, biết rõ quả thật giống như lời mình nói. Hắn cũng lười không thèm lo đến chuyện những tiểu quỷ xuất thân gia đình phú quý này sau khi lớn lên sẽ biến thành gì, phất phất tay rời đi.
Đường Long ra vẻ tiêu sái bỏ đi, đột nhiên nhìn thấy trên tường bao có một con mèo nhỏ toàn thân đều là bóng loáng bộ lông màu đen đang nằm, vóc dáng chỉ có lớn bằng bàn tay, không khỏi cảm thấy hứng thú tiến gần phía trước đùa một chút. Nhưng con mèo nhỏ này đang ngủ say, cho nên hoàn toàn không để ý tới Đường Long, khiến cho Đường Long chỉ có thể nhàm chán tiếp tục đi lên phía trước.
Không lâu sau, Đường Long lại phát hiện một con mèo nhỏ: "Ah? Sao con mèo nhỏ này giống như đúc con hồi nãy?" Đường Long gãi gãi đầu tiếp tục đi lên phía trước, giờ phút này con mèo nhỏ kia đứng lên duỗi cái lưng mỏi, híp mắt mèo màu xanh da trời, lẳng lặng nhìn bóng lưng Đường Long.
Lại không bao lâu sau, Đường Long lần nữa thấy được một con mèo nhỏ, giờ phút này Đường Long rốt cục học được cách ngoại trừ dò xét bề ngoài con mèo nhỏ, còn xem xét hoàn cảnh chung quanh. Nhìn thấy cảnh trước mắt rất quen thuộc này, Đường Long không khỏi kêu thảm thiết nói: "Trời ạ! Ta rõ ràng lạc đường!" Bất đắc dĩ Đường Long chỉ có ủ rũ tiếp tục đi lên phía trước, mà con mèo nhỏ đã muốn trừng lớn con mắt đáng yêu nhìn Đường Long con người này.
Lúc Đường Long lại một lần nữa phát hiện con mèo nhỏ kia, không khỏi khóc thét nói: "Ô ô, ta như thế nào đần như vậy ah! Ta nhớ được ta không phải dân mù đường ah. Ah, con mèo nhỏ đáng yêu, ngươi có thể hay không chỉ cách cho ta không? Ta sẽ mua cá để báo đáp ngươi." Không có biện pháp Đường Long đành phải nói chút lời nói dí dỏm.
"Ok, ngươi đi lên phía trước đến cuối đường rồi đi về phía bên phải, sau đó đi được khoảng 100m, rẽ phía bên trái, sau đó đi thẳng, như vậy ngươi có thể ra đến đường lớn lên." mèo nhỏ đang chải vuốt bộ lông đột nhiên hé miệng nói ra.
"Ah, cô cùng cảm ơn ngươi, chờ ta sau khi rời khỏi đây lập tức mua con cá để báo đáp ngươi." Đường Long mơ mơ màng màng đáp lại nói.
"Ta muốn cá kho ở Shangri-La, mặt hàng khác không cần." Con mèo nhỏ chớp chớp mắt nói.
"Uhm, cá kho ở Shangri-La, được, ta sẽ..." Vừa đi vài bước Đường Long đột nhiên cả người cứng ngắc tại đó, một hồi lâu hắn mới quay đầu nhìn con mèo nhỏ giật mình nói: " Con mèo nhỏ có thể nói ...?"
Con mèo nhỏ liếc mắt đường Long rồi nói ra: "Như thế nào? Chưa thấy qua con mèo nhỏ biết nói sao?"
Đường Long ngơ ngác nói: "Ta đã thấy heo biết ca hát, nhưng là chưa từng gặp qua con mèo nhỏ biết nói." Đường Long dù sao cũng đã tiếp với rất nhiều chuyện kỳ quái, cho nên đối với chuyện mèo biết nói cái này, rất nhanh liền tiếp nhận.
" Heo biết ca hát? Có thể mang ta đi xem được không?" Con mèo nhỏ lập tức làm ra vẻ mặt tò mò nhìn Đường Long, bộ dạng kia thật sự là đáng yêu cực kỳ.
"Không thể." Đường Long lắc đầu.
"Tại sao? Ngươi không mang ta đi xem, ta sẽ không dẫn ngươi đi ra ngoài, vừa rồi những lời ta nói cho ngươi, đều là giả dối!" Con mèo nhỏ tức giận nói.
"Bởi vì con heo kia đã bị ta làm thịt." Đường Long vừa nói vừa chậm rãi tới gần con mèo nhỏ.
"Làm thịt? Ngươi tại sao phải làm thịt hắn? Nó là một con heo biết ca hát ah!" Con mèo nhỏ giật mình nói.
"Bởi vì hắn chỉ biết hừ hừ hừ hát, hơn nữa heo khác hát cũng không kém gì so với nó, cho nên giết nó làm thịt heo nướng." Đường Long nói đến đây, nhân lúc con mèo nhỏ nghiêng đầu đang tự hỏi con heo kia vì cái gì chỉ biết hừ hừ hát, thò tay bắt được con mèo nhỏ.
Con mèo nhỏ lập tức vừa giãy dụa vừa bối rối nói: "Ngươi muốn làm gì? !"
Đường Long đem con mèo nhỏ này giơ lên, ngắm phía dưới của con mèo nhỏ, không khỏi ồ một tiếng nói: "Kỳ lạ, sao cái gì cũng không có? Ngươi là giống đực hay giống cái vậy?"
Con mèo nhỏ tức giận mà nói: "Cái gì giống đực hay giống cái, ta là sinh vật biến gien, không có giới tính!"
" Sinh vật biến gien? Là sinh vật sinh sản vô tính trong ống nghiệm? Hay là do kỹ thuật lắp ghép gien sinh ra?" Đường Long hiếu kỳ hỏi.
"Cũng không đúng, là chọn lựa các loại gien sinh vật ưu tú, được chế tạo ra trong môi trường nuôi cấy mô! Thiệt là, thật vất vả trốn ra được, lại gặp phải cái tên biến thái này, sớm biết như vậy sẽ không để ý đến ngươi!" Con mèo nhỏ ảo não nói.
Đường Long mắt lóe sáng: "Các loại sinh vật? Có người nhân bản sao?"
Con mèo nhỏ trừng mắt đường Long: "Có ah, Nhưng còn chưa thành hình, ta là sinh mạng đầu tiên được sản xuất ra."
"Uhm, nhưng sao ngươi có thể nói được? bình thường mèo không thể nào nói chuyện được, cổ họng của các ngươi không giống với cong người." Đường Long nói xong liền đi banh miệng con mèo nhỏ ra, muốn nhìn xem kết cấu cổ họng của con mèo nhỏ này.
Con mèo nhỏ dùng móng vuốt đẩy tay Đường Long ra không kiên nhẫn nói: "Buông ra a, sao tay chân người nhiều như vậy? Ta cũng không biết ta vì sao lại nói chuyện được, dù sao lúc ta có ý thức thì biết được mình biết nói được ngôn ngữ của loài người các ngươi. Nói đến đây, con mắt con mèo nhỏ liếc nghiêng liếc dọc, nhìn là biết nó đang nói dối. Nhưng Đường Long không có vạch trần nó, mà là tiếp tục nghe nó nói: "Nhưng hôm nay là ta lần đầu tiên ta nói chuyện cùng với con người, những nghiên cứu viên kia bất kể trêu chọc ta thế nào, ta kêu cũng không kêu một tiếng." Con mèo nhỏ mới nói đến đây, lông đuôi đột nhiên đứng dựng lên, con mèo nhỏ lập tức khẩn trương nói: "Đi mau, gần đây có người của viện nghiên cứu !"
Đường Long cũng không nhiều lời, trực tiếp đem con mèo nhỏ cất vào túi áo tây của mình. Không có biện pháp, con mèo nhỏ thật sự là quá nhỏ rồi, có thể cho nó ngồi trong lòng bàn tay vậy mà vẫn còn chỗ trống. Đường Long cứ dựa theo phương hướng con mèo nhỏ vừa rồi chỉ, chạy như bay.
Sau khi Đường Long rời đi không bao lâu, hai người đàn ông mặc áo khoác trắng liền xuất hiện ở chỗ này, một người đàn ông sau khi nhìn xung quanh kỳ quái nói: "Làm gì có mèo nhỏ ỏ đây? Thiết bị truy tìm của ngươi mất linh rồi?"
Người đàn ông cầm một cái máy đọc thẻ kia ảo não vỗ vỗ vào cái máy, thầm nói: "Cái máy cùi này, sao lúc được lúc hư thế này? Đây chính là đồ mới đó."
Người đàn ông thứ nhất phất phất tay nói ra: "Được rồi, đợi cái máy móc này khôi phục lại bình thường chúng ta sẽ đi tìm tiếp, dù sao con mèo nhỏ không có khả năng rời khỏi hành tinh này, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước vậy."
"Được thì được, chỉ sợ câp trên nói chúng ta không chuyên tâm làm việc." Ngườ đàn ông thứ hai vừa nói, vừa đem dụng cụ bỏ vào túi áo.
"Không chuyên tâm làm việc? Làm ơn đi, chúng ta là nghiên cứu viên a, bây giờ chúng ta đã phải ủy khuất chính mình phục tùng mệnh lệnh đi bắt mèo, trên đó còn dám nói chúng ta không chuyên tâm làm việc? Thật không biết cấp trên làm sao, một cái con mèo nhỏ mà thôi, làm gì cần phải huy động nhiều người như thế?" Người đàn ông thứ nhất bĩu môi nói.
Người đàn ông thứ hai nói một cách thần bí: "Đó cũng không phải là con mèo nhỏ bình thường ah, người ở bộ phân khác nên không biết, lúc con mèo nhỏ kia được sinh ra, máy tính trung ương hành tinh Vũ Lai ngưng trệ mất 10 giây, mà internet của viện nghiên cứu thì là nghẽn. Sau khi điều tra, có một lượng lớn tin tức trong vòng 10 giây này đi vào trong máy vi tính của viện nghiên cứu, nhưng kỳ quái chính là dung lượng máy tính viện nghiên cứu lại không có giảm bớt. Viện nghiên cứu tra xét rất lâu, mới phát hiện những tin tức kia toàn bộ thông qua đường dây trực tiếp rơi vào trong máng nuôi cấy, mà khi đó chỉ có con mèo nhỏ kia đang được nuôi dưỡng."
“Uhm, ý ngươi là con mèo nhỏ kia tiếp thu tin tức khổng lồ kia?" Người đàn ông thứ nhất giật mình hỏi.
"Đúng vậy, hiện tại trong đầu con mèo nhỏ kia có một lượng lớn tin tức mà ngay cả máy tính trung ương cũng không biết tư liệu có nội dung gì, ngươi phải biết rằng dữ liệu ngay cả máy tính trung ương cũng không biết, điều này đại biểu có ý nghĩa như thế nào, chỉ cần có thể đem tư liệu trong đầu con mèo nhỏ giải mã ra được, đây tuyệt đối là công trình vĩ đại nhất" Người đàn ông thứ hai quơ cánh tay kích động nói.
Người thứ nhất đàn ông sau khi suy nghĩ một chút nói ra: "Ngươi nói cái máy truy tìm kia luôn không hoạt động, có phải là con mèo nhỏ kia giở trò quỷ hay không?"
Người đàn ông thứ lắc đầu nói: "Không thể nào, con mèo nhỏ mới sinh ra có vài ngày, hiện tại chỉ là sinh vật phần cứng di động, nó làm gì có bản lĩnh gây nhiễu dụng cụ kia. Ta nói nhất định là người tham ô ở bộ phận mua sắm, mua sắm một ít thứ phẩm trở về!"
Người đàn ông thứ nhất gật đầu đồn ý: "Hẳn là như vậy, những tên ở bộ phận mua sắm đều mập đắc chảy mỡ, không tham ô mới lạ." Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn sang thiên sau đó nói: "Trời sắp tối rồi, chúng ta đi trước nhét đầy cái bao tử cái đã"
"Ừm, trời đất bao la ăn cơm lớn nhất” người đàn ông thứ hai lập tức đồng ý với cách nói của bạn mình.
Trong nhà hàng của khách san Shangri-La, Nạp Đặc nói với Tinh Linh ngồi đối diện mình với giọng nói buồn bã: "Tinh Linh tiểu thư, nàng không cần lo lắng, ta đã cho người ta thông báo các cảng vũ trụ và tất cả khách sạn rồi, chỉ cần Đường Long đi đến bất kỳ một nhà khách sạn hoặc một cảng vũ trụ nào, lập tức sẽ có tin tức truyền về."
Nghe thấy lời nói của Nạp Đặc Tinh Linh biết rõ như vậy quả thực dễ dàng tìm được Đường Long hơn, đồng thời suy nghĩ đến Nạp Đặc đã chạy trong khu vực thành phố cả ngày cùng mình, mình cũng không thể buồn bã đối mặt với hắn. Đành khôi phục dáng tươi cười, nói với Nạp đặc: "Ngài giúp ta như vậy, ta không biết làm thế nào để cảm ơn ngài mới được đây."
Nhìn thấy Tinh Linh nở nụ cười, Nạp Đặc lập tức vui mừng mà nói: "Ta giúp nàng là chuyện nên làm, giữa chúng ta còn cần cảm ơn sao? Nàng nếm thử cái này, đây là món ngon nhất ở Shangri-La —— cá kho. Cách làm món ăn này là..." Nạp Đặc vừa gắp thức ăn cho Tinh Linh, vừa bắt đầu khoe khoang kiến thức mình.
Cửa lớn của Shangri-La, một thanh niên trẻ tuổi đeo kính râm hình W, vừa nói nhỏ: "Được rồi, ta sẽ gọi có kho cho ngươi, không cần phải nhiều lời nữa. Nếu như người muốn ăn ở Shangri-La, thì không được nói nữa, bằng không thì người ta sẽ đuổi chúng ta đi. Cái gì? Hỏi ta có tiền mua cá hay không? Buồn cười, để cho ta mua cái khách sạn Shangri-La này cũng không thành vấn đề!" Vừa đi lên phía nhà hàng ở