Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn bản đồ tinh hệ, một lúc sau một vị tướng quân mới lên tiếng, nói: “Những căn cứ và hành tinh bí mật này có giá trị gì?” Tinh Linh không cần nghĩ ngợi nhiều liền trả lời: “Những nơi này là những điểm phòng ngự chống đỡ tuyến phòng ngự tinh hệ.”
“Điểm phòng ngự?” tướng quân ngớ người, Trần Dục lộ ánh mắt diễu cợt, nói một cách kỳ lạ xen vào: “Chính là trạm kiểm soát dùng để nối liền ngăn ngừa phi thuyền không gian có thể trực tiếp đi vào, chức năng giống như biên giới vậy.”
Một vị quan chức cấp cao bên cạnh Trần Dục nghe thấy lời này, kinh ngạc nói: “Ý của ngài là những căn cứ và hành tinh bí mật này là điểm phòng ngự mấy trăm năm trước mỗi một tinh hệ đều thiết kế một cái?”
“ Ha ha, điều này thì phải hỏi Tinh Linh tiểu thư của chúng ta.” Khi Trần Dục nói câu này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tinh Linh đang bồng bềnh trên không.
Tinh Linh gật đầu nói: “Đúng vậy, những nơi này đều là phòng tuyến thời kỳ chiến tranh dùng để ngăn ngừa quân địch sử dụng bước nhảy không gian trực tiếp tiến vào nội bộ Liên Bang.”
Trần Dục lại lần nữa xen vào: “Cũng chính là những tuyến phòng ngự bí mật này bị kẻ địch phá hủy, phi thuyền không gian lớn của kẻ địch chỉ cần tấn công tuyến phòng ngự biên giới thì có thể đi lại tự do trong lãnh thổ Liên Bang.”
Mọi người đều đã biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu như những điểm phòng ngự này vẫn còn tồn tại, vậy thì cho dù kẻ địch có tấn công biên giới, quân đội Liên Bang cũng có thể tranh giành từng tinh hệ từng tinh hệ với kẻ địch, nhưng nếu như những điểm phòng ngự này bị phá hủy, vậy thì biên giới hôm nay bị phá hủy, rất có khả năng ngày mai kẻ địch sẽ bao vây thủ đô.
Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không nói lời nào, chỉ híp mắt lại lén nhìn Trần Dục, nhìn thấy Trần Dục nhìn bản đồ tinh hệ không nói, bất giác trong lòng lạnh lùng hừ một cái. Lúc này một vị quan văn có điều nghi vấn hỏi: “Tại sao kẻ địch lại có thể biết rõ những căn cứ bí mật của chúng ta? Nên biết rằng ngay cả những người như chúng ta cũng không biết vị trí của những căn cứ bí mật này?”
Trần Dục quét mắt nhìn các vị tướng quân, nở nụ cười nham hiểm nói: “He he, có thể trong nội bộ chúng ta có kẻ làm phản hoặc gián điệp. Nếu không bọn họ không thể biết được vị trí phòng tuyến mấy trăm năm trước, càng không thể nói xâm nhập vào lãnh thổ Liên Bang, cùng lúc cướp 100 chiếc phi thuyền.”
Lúc nghe Trần Dục nói có kẻ làm phản, mọi người lập tức loạn cả lên, có người thì lắc đầu nói không thể nào, có người thì chụm lại nói nhỏ với nhau, còn có kẻ âm thâm quan sát mọi người.
Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đập bàn, nói một cách trang nghiêm: “Kẻ địch đặc biệt sử dụng gần 100 chiếc phi thuyền xuất hiện ở biên giới các hành tinh, rất có thể là đang thăm dò vị trí điểm phòng ngự, chuyện cần nghĩ bây giờ là những chiếc phi thuyền dân dụng này có hay không khả năng phả hủy phòng tuyến?”
Trần Dục nhìn mọi người bắt đầu vui trở lại, bất giác lạnh lùng hừ một cái, ấn một cái nút trên bàn, trước mắt mọi người đều xuất hiện một màn hình ảo. Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) chau mày nhìn Trần Dục, nói: “Ngài Bộ trưởng, cái này là gì?”
Trần Dục chỉ vào những chữ trên màn hình trước mặt mình, nói: “Thưa Nguyên Soái, đây là kết quả điều tra trên mình những tên cướp chuyến bay 3245. Chúng tôi phát hiện trên người một trong những tên cướp có dấu máy tín hiệu mạnh không biết tên.”
Mọi người nghe thấy lời này, mặc dù không biết máy tín hiệu kia có tác dụng gì, nhưng đều có thể xem một cách tỷ mỷ. Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn xong nói với Trần Dục: “Cái này có tác dụng gì?”
Trần Dục lia mắt nhìn mọi người, nói một cách nghiêm túc: “Thứ này trước đây chưa thấy qua, có lẽ là phát minh mới của Đế quốc Ngân Ưng. Theo nghiên cứu của chúng tôi phát hiện, chức năng của nó chỉ cần nối liền với hệ thống hướng dẫn đường bay trên phi thuyền, là có thể liên kết được với máy tính trung ương của Đế quốc Ngân Ưng. Tức là … chỉ cần phi thuyền đi vào những tuyến phòng ngự bí mật của chúng ta, vậy thì máy tính trung ương của Đế quốc Ngân Ưng có thể phân tích ra vị trí của những điểm phòng ngự. Đến lúc đó, những điểm phòng ngự tinh hệ của chúng ta sẽ bị đánh dấu trong máy tính trung ương của Đế quốc Ngân Ưng.”
Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) suy nghĩ một lát, nói với Tinh Linh: “Tinh Linh tiểu thư, làm phiền cô vẽ ra phạm vi những chiếc phi thuyền có thể thăm dò được.”
Tinh Linh gật đầu: “Vâng, thưa nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc)” Nói xong, xung quanh những chiếc đèn biểu thị phi thuyền trên bản đồ tinh hệ xuất hiện một hình bầu dục màu đỏ.
Lúc này nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lại nói: “Có thể tính toán ra thời gian phi thuyền đi vào phạm vi có thể thăm dò căn cứ không?”
Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nhìn mọi người, trầm ngâm nói: “Các vị, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Một vị tướng quân bên cạnh lập tức lên tiếng: “Cử chiến hạm chặn đường! Điểm phòng ngự tinh hệ của chúng ta không thể để đối phương biết được!”
Trần Dục vội vàng nói: “Nhưng nếu như bọn họ phản kích lại thì làm sao? Lẽ nào phá hủy sao? Nên biết rằng đó là những phi thuyền dân dụng, trên đó có mấy trăm người vô tội!”
Tấn công phá hủy phi thuyền của nước ta?! Mọi người đều thở gấp, đặc biệt là những quan chức kia, bọn họ biết rằng nếu như mình đồng ý, lập tức sẽ bị dân chúng lật đổ. Quan chức quân đội mặc dù không nghĩ đến việc này, nhưng điều mà bọn họ lo lắng là sẽ gánh trên vai tội đồ sát dân chúng nước mình. Cho nên cuộc họp trong chốc lát im lặng trở lại.
Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) phá bỏ bầu không khí im lặng, trầm mặc nói: “Điều này không phải những người như chúng ta có thể quyết định được, hãy để cho Tổng Thống của chúng ta quyết định.”
Trần Dục không nói gì, nhắm mắt im lặng, trong lòng ông ta nghĩ: “Hừ, Nguyên soái đại nhân đừng tưởng như vậy là có thể tránh khỏi phải chịu trách nhiệm, cái ông Tổng Thống này là một người xảo quyệt nhất, nếu không cũng không trong lúc xảy ra vụ việc lớn như thế này mà mới bắt đầu quay trở về một cách chậm chạp.”
Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) là quan chức cấp cao nhất ở đây, cho nên ông ta nói với Tinh Linh: “Tinh Linh tiểu thư, làm phiền người nối liên lạc với Tổng Thống.”
“Vâng.” Sau khi Tinh Linh nói xong lời này, chính giữa phòng họp xuất hiện một đầu người ảo lớn, Đó là một người trung niên trên mặt không có râu, cả khuôn mặt mập mạp, thể hiện là một người rất đôn hậu. Mọi người nhìn thấy ông ta, lập tức đứng dậy, tất cả các tướng quân đều chào ông ta theo nghi thức quân đội.
“Ha ha, không cần khách sáo, mời ngồi. Có phải là vụ án cướp phi thuyền trong nước đã có biến động gì không? Nếu không các vị cũng không cần tổ chức cuộc họp tại đây. Ngài Nguyên soái không nói gì ư?” Người đàn ông trung niên đó nói một cách hòa nhã.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) vừa ngồi xuống lại lần nữa đứng dậy, sau khi hành lễ, liền thuật lại mọi chuyện. Người đàn ông trung niên đó suy nghĩ một lát, nói với Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) một cách nghiêm túc: “Ngài Nguyên soái, nếu như điểm phòng ngự của chúng ta bị kẻ địch phát hiện, điều đó đồng nghĩa với việc mở cửa mời người ta vào.” Nói đến đây, ông ta lộ sắc mặt buồn bã: “Mặc dù tôi hiểu rõ sự cấp bách của sự việc, cũng rất muốn ra mệnh lệnh, nhưng hiện giờ tôi đang trên đường trở về, phải mất khoảng 12 tiếng nữa mới về đến nơi. Nhưng theo như ngài nói, nếu như qua 2 tiếng nữa, kẻ địch sẽ biết được vị trí điểm phòng ngự của chúng ta.”
Người trung niên này gãi đầu, nói một cách đau buồn: “Hài ….Thật đau đầu, tôi thân ở nước ngoài, đối với những việc xảy ra trong nước như thế này không thể ngay lập tức phân tích kỹ càng. Hơn nữa, thời gian cũng không cho phép. Thôi được, vậy thì như thế này đi, tôi lấy thân phận là Tổng Thống Vạn La Liên Bang, ra lệnh cho Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) toàn quyền phụ trách giải quyết nguy cơ lần này, có thể sử dụng bất kỳ biện pháp nào mà ngài cảm thấy đúng đắn.” Lúc người trung niên nói đến đây, ánh mắt hé lên một tia sáng, cả khuôn mặt nhăn nhó, giọng điệu nghiêm túc như không cho phép người khác trái lời.
Trần Dục nhìn thấy cảnh này, trong lòng nghĩ: “Nhìn đi, tôi đã biết tên cáo già này sẽ đẩy trách nhiệm cho kẻ khác. Hừ, thật khâm phục ông ta, khiến cho kẻ khác gánh tội dùm còn giả bộ ra vẻ uy nghiêm.” Nghĩ đến đây, Trần Dục lén liếc nhìn Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), phát hiện khuôn mặt ông ta tái nhợt im lặng không dám phản kháng, bất giác tự nói với mình: “Tôi nói ngài Nguyên soái, ngài đành gắng gượng mà nhận lời đi vậy, nếu không sau này khó sống, nên biết rằng nói gì đi chăng nữa thì ông ta cũng là nguyên thủ cao nhất của Vạn La Liên Bang. Trừ phi là ngài đã quyết định không nghe mệnh lệnh của bât kỳ kẻ nào, nhưng điều mà tôi mong chờ chính là lúc ngài ra quyết định như vậy, tôi còn có hy vọng lấy thân phận là anh hùng cứu nước để leo lên …” He He.
Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) hít thở sâu, kính chào lạnh lùng nói: “Tuân lệnh! Ngài Tổng Thống.” Lúc này, những người mắt sáng đều có thể cảm thấy sự giận dữ trong lòng Nguyên soái.
Dường như Tổng thống không thèm để ý đến giọng điệu của Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), gật đầu cười nói: “Vậy thì tốt, hy vọng Ngài Nguyên soái sẽ nhanh chóng giải quyết nguy cơ, đợi sau khi trở về tôi sẽ ngay lập tức chúc mừng ngài Nguyên soái.”
“Cám ơn Tổng thống” Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) khuôn mặt căng thẳng nhìn hình ảnh ngài tổng thống biến mất.
Cả hội trường lại lần nữa chìm trong yên tĩnh, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng ra lệnh: “Ra lệnh quân đội đồn trú gần những chiếc phi thuyền bị cướp, các nơi điều một chiếc chiến hạm cấp F, lập tức truy kích các phi thuyền bị cướp tại đó, sau khi phát hiện mục tiêu không cần hỏi, trực tiếp bắn hủy.”
Những quan chức ngành quân đội phía bên kia vội vàng đứng dậy hành lễ: “Tuân lệnh!”Sau đó thông qua thông tin bảo mật thông báo cho quân khu các mệnh lệnh này. Các quan chức nhìn thấy gánh nặng này đã có người gánh, liền bắt đầu thảo luận làm sao công bố tin tức ra bên ngoài, làm sao tiến hành hậu sự. Còn Trần Dục thì cúi đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ: “Chuyện này là sao? Khi Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ra lệnh phá hủy phi thuyền, tại sao mình lại cảm giác được là ông ta đang cười? Lẽ nào là ảo giác của mình?” Nghĩ đến đây, ông ta len lén nhìn Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), phát hiện khuôn mặt Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) vẫn rất căng thẳng, không hề nhìn ra một nụ cười nào cả.
Qua một hồi lâu, trên bản đồ tinh hệ, những ngọn đèn biểu thị cho những chiếc phi thuyền bị cướp, từng cái từng cái vụt tắt, mãi cho đến khi ngọn đèn cuối cùng biến mất, mọi người chăm chú nhìn bản đồ tinh hệ, đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Biến mất cùng với những chiếc phi thuyền là hàng vạn người dân vô tội Vạn La Liên Bang, trong lòng bọn họ không có gì băn khoăn, bọn họ bây giờ đang chuẩn bị làm sao sắp xếp lời nói dối lừa gạt dân chúng.
Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) khuôn mặt vẫn hiện vẻ căng thẳng nói: “Thôi được rồi, Tan họp. Cực khổ rồi, Tinh Linh tiểu thư.” Tinh Linh gật đầu nói: “Đừng khách sáo.” Rồi biến mất.
Mọi người đều biết là Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) gánh trách nhiệm này rất nặng nề, mặc dù bây giờ những chuyện này sẽ không để cho người ngoài biết được. Nhưng khi Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) đắc tội với Tổng Thống, hoặc là sau này nghỉ hưu, muốn tham gia tuyển cử Tổng Thống, sự việc phá hủy phi thuyền dân dụng này có thể bị công khai, nghĩa là Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) có thêm điểm yếu nằm trong tay chính phủ. Cho nên mọi người đều chỉ gật đầu chào Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) rồi rời khỏi phòng họp.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng họp, Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) mới có hành động. Ông ta giơ tay sờ cái khuy áo trên bộ quân phục, đó là một cái khuy áo bằng vàng lóe lên tia sáng lấp lánh. Lúc này nếu như có ai đó nhìn thấy Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), nhất định sẽ cho rằng ông ta lên cơn, bởi vì bây giờ trên khuôn mặt của Nguyên soái Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lại lộ ra một nụ cười. Ông ta đứng lên, nhìn xung quanh, khuôn mặt trở lại vẻ nghiêm túc, rảo bước rời khỏi phòng họp.
Tinh Linh vừa rời khỏi phòng họp, liền thông qua mạng vi tính bay thẳng đến hành tinh Lại Đặc, tinh hệ Mẫu Đức, cô ấy vội vã tìm Đường Long, cô ấy không ngờ rằng cuộc họp lại diễn ra lâu như thế, Đường Long nhất định là chờ lâu rồi.
Lúc này Đường Long đang chờ đợi trong một phòng tư vấn chờ, nhét thẻ quân nhân vào,chắp hai tay lại, tội nghiệp nhìn vào màn hình vi tính khẩn cầu: “Làm ơn đi mà, bà chị hãy xuất hiện đi, em đã tìm hết cả trăm cái phòng tư vấn rồi, nếu chị không xuất hiện em sẽ mạo hiệm bị người ta phát hiện, đi mua một vé bay về nhà, làm ơn xuất hiện đi mà, nếu không em mắng chị đó.”
Khi Đường Long nói xong câu cuối cùng, Tinh Linh tìm thấy hắn. Xì một tiếng, cô gái máy tính khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng hiện ra cùng với nụ cười trên môi.
“Bà chị?” Đường Long vội vàng hỏi.
“Ngoan, đợi lâu rồi phải không? Tinh Linh chiếm lấy cái máy tính cười với Đường Long, cô ấy bây giờ cảm thấy rất vui, khi nhìn thấy Đường Long, tâm trạng nặng nề lúc nãy trong phòng họp đã hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Đường Long, Tinh Linh vội vàng nói: “Thôi mà, đừng giận mà, bây giờ chị sẽ gỡ bỏ đãi ngộ đặc biệt của em.” Nói xong, máy tính liền phát ra mấy tiếng Bb. Tinh Linh lại cười nói: “Bây giờ em là một thiếu úy bình thường, không thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt nữa, có cần chị cho em tiền sài không?”
Đường Long sợ hãi vội rút thẻ quân nhân ra, lắc đầu lia lịa nói: “Không cần, không cần, tiền của em đủ sài rồi.”
Tinh Linh cười tự nói với mình: “Không biết khi Đường Long biết mình có một công ty đa quốc gia và có rất nhiều tiền thì sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ? Cô ấy nhìn thấy Đường Long lén lút muốn mở cửa khoang, bất giác giận dữ nói: Sao vậy? Chị giúp em, vậy mà em định đi liền à? Thật là chẳng có tình người chút nào cả.”
Đường Long ngại ngùng gãi đầu, nói: “Đâu có đâu? Em thấy chị hình như đang nghĩ chuyện gì đó, không muốn làm phiền chị, nên mới muốn đi ra ngoài đợi mà. Chị xem em là một người không có tình người ư? Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Bà nó, Còn không phải tại vì chị mà tôi đã mất đi một cơ hội lập công thăng lên trung úy, còn nói giúp tôi. Hơn nữa bây giờ trời sắp tối rồi, còn bắt tôi ở lại đây với chị, lẽ nào muốn tôi qua đêm ở cái hành tinh này ư!”
Tinh Linh có thể đoán ra trong lòng Đường Long đang nghĩ gì, cười một cách kỳ lạ nói: “Đường Long à, em không biết chị lợi hại thế nào, cho nên mới tránh chị như vậy.”
Đường Long vội vàng nói: “Em đâu có tránh chị đâu, không thấy là em đã chờ chị 2, 3 tiếng đồng hồ rồi ư? Đường Long vừa nói vừa nghĩ: “Tiêu rồi, nếu như chị ta không vui, đến đâu cũng làm loạn, vậy mình tiêu rồi còn gì. Nhất định phải lấy lòng, làm chi chị ta vui lên mới được!”
Từ nhịp tim và hiện tượng bài tiết của tuyến mồ hôi của Đường Long cảm giác được Đường Long đang nghĩ gì, Tinh Linh mặc dù trong lòng buồn bã, nhưng vẫn nói: “Chị có thể xâm nhập vào hệ thống quân bộ, có thể thăng em lên làm Thượng tá, hơn nữa hoàn toàn không có bất cứ người nào phát hiện ra em là giả mạo. Chị còn có thể xâm nhập vào hệ thống ngân hàng, có thể hoàn toàn hợp pháp khiến em trở thành một phú ông giàu có, còn nữa chị có thể …” Cô ấy chưa nói hết đột nhiên bị Đường Long cắt ngang.
“Chị, không được làm như vậy, vậy là phạm pháp.” Nghe Đường Long nói lời này, cộng thêm sắc mặt nghiêm nghị của hắn, Đường Long ngớ người.
Đường Long vội vàng nhìn Tinh Linh nói tiếp: “Chị, em biết là chị muốn em tốt, nhưng … Ơ … nói làm sao nhỉ?” Nói đến đây Đường Long gãi đầu. Nhìn dáng vẻ của Đường Long, Tinh Linh đột nhiên cảm thấy Đường Long rất dễ thương, yên lặng chờ đợi Đường Long nói tiếp.
Đường Long cười một cách ngu ngơ: “Nếu như đời người giống như một trò chơi, còn chị lại lại là một công cụ để gian lận, mặc dù dưới sự giúp đỡ của chị, trong trò chơi đó em có thể đứng ở vị trí cao nhất trong số những người chơi, nhưng nếu như vậy thì trò chơi chẳng còn thú vị gì nữa. Tin chắc rằng chị cũng biết, mọi người chơi trò chơi, chính là vì có được niềm vui sau khi thách thức những cửa ải khó khăn, giành chiến thắng, là động lực khiến cho người ta tiếp tục chơi. Em nghĩ đời người cũng giống như vậy, thông qua những khó khăn vươn lên đỉnh cao, như vậy mới gọi là thể nghiệm đời người.”
Tinh Linh sớm đã ghi lại lời Đường Long nói, để cô ấy nghe lại, cười nói: “Ha Ha,