Dịch: ABBY
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Ngu ngốc! Các người là đám ngu ngốc! Các người cho rằng chỉ dựa vào 1000 vệ tinh vũ trang thì có thể tiêu diệt được cứ điểm Ngân giáp hay sao? Tại sao không đợi chúng ta đến rồi mới tấn công? Lần này chúng ta tập trung hơn 10 ngàn vệ tinh, hoàn toàn có thể tiêu diệt nó! Bây giờ thì tốt rồi, quỷ mới biết còn có cơ hội để tiêu diệt nó hay không!” Đồ Nhĩ Đặc hét vào mặt những lãnh đạo các nước của tinh vực Mãn Đốn.
Ai biết cái tên Đồ Nhĩ Đặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bề ngoài rất hận cứ điểm Ngân giáp, lúc này trong lòng lại yêu cứ điểm Ngân giáp này đến chết? Nếu như các lãnh đạo ở hiện trường có thể nghe thấy lời trong lòng của Đồ Nhĩ Đặc, e rằng sẽ lập liên minh phản Thiết Lặc.
Đồ Nhĩ Đặc miệng thì mắng người, trong lòng thi vui như nở hoa: “Phá rất tốt, phá rất hay, phá tuyệt lắm, cứ điểm Ngân giáp ta yêu ngươi quá đi mất, tốt nhất hãy phá hết những thiết bị quân sự của tất cả các nước ngoài nước Thiết Lặc cho ta, nếu như không có địa chỉ cụ thể, đến tìm ta, ta sẽ cung cấp cho ngươi!”
Các vị lãnh đạo các nước của tinh vực Mãn Đốn mặc dù rất bất mãn Đồ Nhĩ Đặc giáo huấn mình như đang giáo huấn thuộc hạ, nhưng mình không có công để phản bác lại, hơn nữa lãnh đạo những nước khác cũng bất mãn với mấy người mình, cho nên chỉ có thể cúi đầu không lên tiếng. Nhưng trong lòng bọn họ hỏi thăm người của của những nước khác, đặc biệt là tổ tông 18 đời của Đồ Nhĩ Đặc đến vài lần.
Đồ Nhĩ Đặc bề ngoài thì rất giận dữ, nhưng trong lòng lại không để ý đến hành vi của những lãnh đạo này. Ông ta vốn nhận được thông báo của bọn họ, đã chuẩn bị xem như không có việc này, không ngờ đến những tên này lại báo kế hoạch cho tất cả đồng minh. Còn những đồng minh lại lập tức đốc thúc mình chi viện, mình đành phải truyền tin để bọn họ tạm ngưng tấn công, đợi đến khi mình và các nước đều điều vũ trang trong nước đến rồi hẵng nói.
Lúc đó đang khẩn cầu cứ điểm Ngân giáp có thể chạy trốn được, bởi vì đối diện với nhiều vệ tinh vũ trang như thế, cứ điểm Ngân giáp hoàn toàn không thể tránh được kiếp nạn. Nhưng không ngờ những tên ngu ngốc này lại vì hành tinh làm bẫy bị tấn công, mà đợi không được tiến hành tấn công. Bọn họ cũng quả thật là lợi hại, ngươi nói ngươi phát động tấn công thì tấn công đi, ngươi sẽ sớm bị tiêu diệt hoặc giãy chết một khoảng thời gian dài cũng tốt, như thế những người đến chi viện như mình cũng sẽ không bị tổn thất, mắt nhìn cứ điểm Ngân giáp tiêu diệt địch xong thì lẩn mất. Thật khâm phục bọn họ, bởi vì điều này đã đả kích rất lớn đến sĩ khí của đồng minh. Nhưng như thế cứ điểm Ngân giáp lại tiếp tục làm mưa làm gió, hi vọng nó không sợ đến nỗi chạy về Đại Đường, mình cần nó hủy diệt thiết bị quân sự của những nước khác.
Lúc Đồ Nhĩ Đặc đang suy nghĩ lung tung, phát hiện vài vị lãnh đạo các nước ở tinh vực Mãn Đốn vì sự trách mắng lãnh đạo nước khác, mà sắc mặt vô cùng khó coi, bất giác hòa hoãn nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, nên nghĩ xem làm sao giải quyết cái cứ điểm Ngân giáp kia mới là thật. Bây giờ, thiết bị quân sự của các nước ở tinh vực Mãn Đốn dường như đều bị hủy hết, cứ như thế, bọn họ hoàn toàn không có khả năng nuôi hơn 200 ngàn quân, đến lúc đó hơn 200 ngàn đại quân của chúng ta đừng nói đến đánh, ngay cả có thể cho chiến hạm chạy hay không cũng là vấn đề.” Đồ Nhĩ Đặc nói như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Hừ, tốt nhất là không nuôi nổi cất chiến hạm vào trong kho, đến lúc đó ông đây sẽ có không một lượng lớn chiến hạm.”
“A, ta nói lúc cứ điểm Ngân giáp tiếp cận đại quân của chúng ta, sao không ở Đại Đường tăng cường lực lượng phản kháng ngược lại chạy đến chỗ chúng ta, thì ra nó muốn tiêu diệt cứ địa bổ sung của chúng ta, khiến chúng ta vì vấn đề bổ sung mà lui binh!” Một lãnh đạo đột nhiên hiểu ra nói. Lời này nói ra, vài vị lãnh đạo đều lộ vẻ thì ra là vậy, khiến cho những vị lãnh đạo có đầu óc như Đồ Nhĩ Đặc kia đều lộ vẻ: “Ngu ngốc! Ban đầu lúc bảo các người giới bị không phải nhắc nhở rồi sao? Các người bây giờ mới nghĩ đến sao, thật là ngu ngốc!”
Lúc các vị lãnh đạo liên minh phản Đường bắt đầu thảo luận vấn đề làm sao giải quyết cứ điểm Ngân giáp, Đường Long núp ở nơi nào đó của liên minh phản Đường đang tự kiểm điểm mình.
Đường Long gõ vào đầu mình, vừa đi qua đi lại, vừa tự kiểm điểm: “Mình thật là ngu ngốc, rõ ràng biết được liên minh phản Đường kia có vũ khí có thể đối phó với cứ điểm, rõ ràng từ chỗ bọn người Phượng Băng biết được vũ khí có thể tiêu diệt cứ điểm, tại sao mình lại tự đại như thế hoàn toàn không nghĩ đến những thứ này? Nếu như số lượng vệ tinh vũ trang lần này của địch quá ít, e rằng mình đã không thể trở về! Mình biến thành như thế, có phải là vì cứ điểm này inh cảm giác an toàn quá mạnh? Khiến ình hoàn toàn mất đi cảnh giác? Ừ, mình quả thực quá tự đại, cho rằng thiên hạ này mình giỏi nhất. Như thế không được, mình mới bước chân vào con đường chinh chiến mà thôi, hoàn toàn chưa hoàn thành nguyện vọng của mình, bây giờ bắt đầu tự cao tự đại? Tinh hệ Vô Loạn nhỏ bé này có rất nhiều kẻ địch mạnh hơn Đại Đường gấp mấy lần, chứ đừng nói đến cả vũ trụ, Đường Long ngươi bây giờ có cái gì có thể ngạo mạn tự đại? Hừ hừ, Đường Long ngươi mới mọc cánh cũng chỉ như thế mà thôi, lại dám coi cả vũ trụ là nguyện vọng của mình, cứ như thế, sẽ bị người ta tiêu diệt!”
Hai người Phượng Băng Phượng Sương mãi mãi ở bên cạnh Đường Long, vừa nhìn thấy Đường Long chau mày lầm bầm tự nói một mình, dường như đang mắng người nào đó, vừa đoán Đường Long rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Bọn họ sau khi nhìn thấy Đường Long tát mình hai bạt tai thì đã chú ý đến Đường Long, bọn họ không hiểu Đường Long tại sao lại đánh mình, hơn nữa dương như rất là tự trách.
Lẽ nào là vì năng lượng của màng bảo vệ bị địch bắn giảm? Điều này không thể nào, bởi vì màng bảo vệ vẫn còn, hơn nữa năng lượng cũng đã hồi phục, cuộc chiến kia chỉ là lãng phí một chút năng lượng mà thôi, không có gì to tát. Nếu như đã không phải là vì chuyện này, vậy tại sao Đường Long lại khổ não như thế?
Lẽ nào là vì nguyên nhân rút lui vì sự uy hiếp của hơn ngàn vệ tinh vũ trang đến chi viện? Nhưng lúc đó màng bảo vệ đã rơi vào nguy cơ, lúc đó rút lui là đúng đắn. Hai người phượng Băng, Phượng Sương nhìn nhau, lắc đầu, xem ra tư duy của con người quá phức tạp, những người máy như mình hoàn toàn không hiểu hết được.
Bước đi của Đường Long càng lúc càng chậm, ánh mắt càng ngày càng sáng, cuối cùng hắn ngừng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực quay người ra lệnh: “Tiếp tục tấn công thiết bị quân sự của những nước còn lại! Đồng thời phát tán bố trí vệ tinh do thám, lập tức thu thập tìm kiếm tông tích hạm đội bổ sung của liên minh phản Đường, nhất định phải cắt đứt đường vận chuyển tiếp tế của bọn chúng!”
“Tuân lệnh!” Phượng Băng, Phượng Sương mặc dù không hiểu Đường Long sao lại có tinh thần như thế, nhưng đều lên tiếng đáp.
“Nhanh! Nhanh!” Một lượng lớn chiến hạm của liên minh phản Đường đang lao vun vút trong biên giới Đại Đường, tất cả quan binh đều vo cùng tức giận. Nguyên nhân không có gì khác, lúc 3 đội bay đến nơi cứu viện, phát hiện ngoài xác chiến hạm phe mình ra hoàn toàn không phát hiện tông tích của quân Đại Đường. Lúc mình bắt đầu tìm kiếm xung quanh dấu vết của địch, đội đi sau bọc hậu của mình lại bị địch tập kích. Nhưng đợi đến lúc quay đầu tìm tông tích của địch, địch lại không biết núp ở nơi nào. Dù gì bất luận ngươi chạy đến nơi nào, phía đuôi nhất định sẽ bị đánh một trận, mình mạnh gấp 4 lần đối phương, lại bị đối phương xỏ mũi dắt đi! Lực động cơ của mình đều tiêu hao trên đường chạy theo, nhưng mãi cho đến bây giờ ngay cả bóng dáng của địch cũng không nhìn thấy, không tức sao được?
Liễu Bân trên kỳ hạm chỉ huy mặc dù sớm ý thức được địch đang dùng chiến thuật đánh du kích, nhưng hắn cũng không nhắc nhở những sĩ quan chỉ huy khác, chuyện đơn giản như thế mà nhìn không ra, đám người ngu ngốc kia chết cũng đáng đời, dù gì binh lực nước mình không tổn hại gì. Mình lần này xuất binh, tiêu diệt Đại Đường không phải là nhiệm vụ chính, mà nhiệm vụ quan trọng nhất là để người khác biết được, liên minh phản Đường sắp tan ra, vì nhiệm vụ chủ yếu của mình là làm suy giảm binh lực các nước.
Mình mới đầu còn sợ Đại Đường không dám đánh, còn đang nghĩ làm sao khiến cho cá nước khác tổn thương trầm trọng. Nhưng bây giờ nhìn thấy quân chủ lực của Đại Đường bóng dáng cũng không xuất hiện, quân liên minh đã tiêu hao 20 ngàn chiếc chiến hạm, xem ra Đại Đường quả là danh bất hư truyền, giúp mình đỡ được bao nhiêu chuyện.
Những sĩ quan chỉ huy kia không ý thức được binh lực của mình đã mất đi 1/11, bởi vì con số 20 ngàn chiếc chiến hạm này chia bình quân cho 35 nước mà nói, cũng chỉ là 5, 6 trăm chiếc; 5, 6 trăm chiếc chiến hạm này đối với cả liên minh mà nói chẳng qua chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Chính là điểm mù này, khiến cho các sĩ quan chỉ huy đều không để ý đến tổn thất. Nhưng bọn họ quên 220 ngàn chiếc chiến hạm không phải là của 1 nước, mà là cả liên minh cộng lại, lúc bọn ho nhớ ra nước mình chỏ có hơn 6000 chiếc chiến hạm, mất đi 5, 6 trăm chiếc chiến hạm cũng giống như bị chặt mất một ngón tay, bọn họ sẽ biết tổn thất nghiêm trọng đến cỡ nào.
Nhưng Liễu Bân trong lúc mừng thâm cũng cảm thấy lo âu, nơi này là lãnh thổ Đại Đường, quân Đại Đường có thể xuất thần nhập quỷ thì không có gì lạ. Nhưng tổng binh lực của Đại Đường mới có 50 ngàn chiếc, sau khi tiêu diệt 20 ngàn chiếc của quân liên minh, xác chiến hạm của Đại Đường lại không phát hiện được chiếc nào, điều này cho thấy lực chiến đấu của Đại Đường vô cùng đáng sợ.
Nhưng sau khi Liễu Bân nghĩ đến kế hoạch cũ, cũng không để ý nhiều. Bệ hạ của mình lúc bắt đầu đã để mình xem tình hình mà hành động, nếu như Đại Đường không chịu nổi một đòn, thì sau khi ra sức tiêu hao binh lực đồng minh nuốt gọn Đại Đường. Nếu như Đại Đường khó chơi, vậy thì duy trì thực lực đồng thời tiêu hao binh lực đồng minh. Dù gì bất luận nói gì đi chăng nữa, binh lực nước Thiết Lặc, mình dẫn đi bao nhiêu chiếc phải mang về bây nhiêu chiếc. Đương nhiên, chiến hạm của cái tên thiếu tướng ngu ngốc không nghe lệnh kia không tính, vốn mình còn muốn duy trì trạng thái không tổn thất gì, nhưng đáng tiếc bị cái tên ngu ngốc kia phá hủy. Nhưng không sao, những chiếc đó đều là chiến hạm loại nhỏ, hơn nhữa bồ đội tiên phong vốn chính là tự tìm cái chết, không còn thì không còn, không ai để ý đến.
Ừ, đợi sau khi binh lực của đồng minh hao tổn nghiêm trọng, bồ đội của mình không tổn thất gì sẽ có được tác dụng cực lớn. Cũng không biết những tên ngu ngốc kia sao lại dễ bị lừa đến thế, vì một nước nhỏ nhoi, lại hoàn toàn quên đi tính quan trọng của tinh vực Loan Nguyệt, Thanh Hải, Mãn Đốn. Lẽ nào không phải sao? Tinh vực Thiên Hà và tinh vực Trung Châu của Đại Đường cộng lại mới chỉ có 42 hành tinh hành chính, mà tinh vực Loan Nguyệt có hơn 200 hành tinh hành chính, tinh vực Thanh Hải và tinh vực Mãn Đốn thì không cần nói, hai tinh vực này cộng lại cũng có đến hơn ngàn hành tinh hành chính! Sau khi nuốt trọn 3 tinh vực này, Đại Đường là cái thá gì? Đem dân chúng của 3 tinh vực này tập hợp lại cùng đi tiểu, cũng có thể làm ngập chết tất cả dân chúng của Đại Đường.
Đồ Nhĩ Đặc đã trở lại hoàng cung, chắc chắn không ngờ rằng sự trách mắng giả bộ của mình, lại khiến cho những lãnh đạo của các nước tinh vực Mãn Đốn ôm hận trong lòng, mối hận này không những đối với Đồ Nhĩ Đặc, mà còn đối với liên minh phản Đường. Bởi vì theo bọn họ, hành tinh của mình bị phá, tổn thất vô số thiết bị quân dụng không nói, còn nỡ lấy một hành tinh quân sự quan trọng để làm bẫy, đồng thời tổn thất hơn 1000 chiếc vệ tinh vũ trang, mình là gọi ai chọc ai mới có được kết quả như thế? Nếu như biết Đại Đường cách mình 18000 dặm xa như thế, nếu như không phải mình đã gia nhập liên minh phản Đường, mình sợ rằng không biết đến sự tồn tại của Đại Đường. Tin rằng Đại Đường cũng không biết đến sự tồn tại của tinh vực Mãn Đốn, Đại Đường như thế cũng hoàn toàn không thể chạy đến phá mình. Bây giờ mình vì liên minh phản Đường ra sức ra của ra chiến hạm, nước còn bị phá hủy thê thảm như thế, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, nhưng không những không có người nào an ủi, còn bị người oán trách! Nhận được sự đối xử như thế, trong lòng làm sao cũng không nguôi.
Dưới tâm thái như thế, vài vị lãnh đạo sau khi về tinh vực Mãn Đốn, lập tức tập hợp mở cuộc họp kể khổ.
“Ta x tổ tông 18 đời bọn họ! Mẹ nó! Ông đây liều chết lại bị giáo huấn giống như đang dạy chó vậy! Ta ABC tổ tông của hắn!” Một vị lãnh đạo tính tình nóng nảy sau khi uống rượu liền lên tiếng mắng, cũng không để ý đến cái gì là phong phạm quý tộc.
“Đúng thế! Ông đây và Đại Đường không có thù oán, nếu như không bị các người ép gia nhập cái liên minh chó chết kia, những thiết bị trong nước của ông sẽ bị Đại Đường phá hủy hết sao? Bị phá thì cũng đã bị phá, dù gì quân đội của ta cũng đã xâm nhập Đại Đường, bị Đại Đường phá ta không dám oán than, chấp nhận. Mẹ nó, ông đây đành lòng lấy một hành tinh quân sự quan trọng để bẫy Đại Đường, còn không phải là vì liên minh ra sức tiêu diệt cái cứ điểm kia của Đại Đường sao? Hơn nữa, chúng ta thất bại không oán trách ai, chỉ trách lực lượng chúng ta không lớn, nhưng cái đám nhao nhao chỉ trích mắng chửi chúng ta. Xì! Thậm chí ngay cả một người giả bộ an ủi cũng không có, hóa ra chúng ta liều chết vì liên minh là đáng đời?!” Nguyên thủ của nước tổn thất một hành tinh quân sự quan trọng cũng bắt đầu mắng.
Một lãnh đạo có