Trên mỗi hành tinh của tinh hệ Hải tặc, những con người bị coi là nô lệ để sử dụng kia, dưới đòn roi của người máy tụ tập thành mấy chục nhóm, trên không của mấy chục nhóm này đều có mấy chục chiếc phi thuyền cực lớn bay lơ lửng.
Tất cả mọi người đều thấp thỏm không yên nhìn về mấy chục chiếc phi thuyền trên đỉnh đầu, bọn họ không biết những người máy này tụ tập mọi người để làm gì, không phải là để tàn sát tập thể đấy chứ?
Sau khi mọi người tụ tập xong, phi tuyền trên có một chiếc hạ cánh xuống, mấy ngàn người máy từ trên phi tuyền tháo dỡ một kiện hàng xuống, mùi hương bay khắp không trung, tất cả mọi người đều hít lấy hít để, vì mùi hương kia là mùi đồ ăn ngon.
Mùi đồ ăn đối với những người được phân phát lượng thức ăn nhân tạo cực ít, hơn nữa không có một ngày được ăn no này mà nói, có sức hấp dẫn rất lớn.
Nếu như không phải sợ bị những người máy kia bắn chết tại chỗ, e rằng sớm đã nhào lên như ong vỡ tổ để cướp những thức ăn kia.
Sau đó lại có vài phi thuyền dỡ xuống hàng ngàn hàng vạn khoang máy tính, nhìn thấy những thứ này, mọi người đều ngẩn ngơ, đều lấy làm lạ vì sao lại mang những thứ này đến.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa trên không trung vang lên một giọng nói: “Tất cả mọi người nghe đây, thống soái tối cao của chúng ta sẽ lựa chọn nhân tài trong số các người.
“Hễ nhân tài được tuyển chọn, chỉ cần người đó đồng ý trở thành con dân của thống soái tối cao, đồng thời tuyên thệ vĩnh viễn hiếu trung với thống soái tối cao, vậy thì người đó và người nhà của anh ta sẽ được khôi phục tự do, đồng thời hưởng thụ đãi ngộ mà nhân viên cao cấp mới có được, có nghĩa là sẽ có nhà, xe, gái đẹp, thức ăn ngon!
“Còn những người không được tuyển chọn, cũng không cần lo lắng, chỉ cần các người có sở trường, có thể làm việc vì thống soái tối cao, đồng thời đồng ý trở thành con dân của thống soái tối cao, tuyên thệ vĩnh viễn hiếu trung với thống soái tối cao, vậy thì các ngươi cũng sẽ có thể được hưởng cuộc sống như trước kia! Còn về những người không có năng lực, bọn họ chỉ có thể tiếp tục làm nô lệ, hầu hạ con dân của thống soái tối cao!”
Những người bên dưới nghe được lời này toàn bộ ngây người, là thật hay giả? Sao có chuyện tốt như thế cơ chứ? Đối với chuyện người không có năng lực sẽ tiếp tục làm nô lệ, bọn họ không để ý đến, dù gì bọn họ đều không tin mình là người vô dụng, cho dù không thành tài, vậy thì mình sao cũng tính là có sở trường ở lĩnh vực nào đó chứ?
Cuộc sống nô lệ khoảng thời gian này, khiến bọn họ đều khát vọng sống cuộc sống như trước kia, chỉ cần vật tư phong phú, tự do hay không không nằm trong suy nghĩ.
Dưới tấm gương của những đồng đội phản kháng không có kết quả gì, bị giết chết hết, bọn họ sớm đã mất đi lòng phản kháng, bây giờ đều khát vọng những điều thống soái tối cao nói là thật, đối phương có phải là người máy hay không trong lòng của những người bọn họ này hoàn toàn không quan trọng, quan trọng chính là mình sẽ không cần phải sống cuộc sống nô lệ như thế nữa.
Man Đặc là người đàn ông trung niên rất có tâm kế, đã từng dùng những thủ đoạn trong sáng, đen tối để đoạt lấy tất cả những thứ mà mình muốn, giống như chức vụ hội trưởng hội học sinh lúc ở đại học, chức tổng giám đốc của công ty, còn có cô vợ xinh đẹp của mình bây giờ, cuộc đời có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Vốn còn có chút cảm thán mình người tài nhưng không được trọng dụng, một người chỉ có thể sống cả đời ở trong cái vòng nhỏ như hắn, không ngờ sẽ bị người máy tập kích, càng không ngờ rằng những người máy này sẽ coi những con người cả hành tinh này là nô lệ để sử dụng.
Đối mặt với vận mệnh này, Man Đặc không từ bỏ phấn đấu, đương nhiên, hắn cũng không ngu đến nỗi đi phản kháng, kẻ ngu ngốc mới dùng tay không đi phản kháng những người máy vũ khí trang bị hiện đại đầy đủ.
Ông ta sử dụng tâm cơ và cơ thể có thể nói là tráng kiện của mình, ở cái nơi ngày nào cũng có người chết, khiến người nhà của mình cũng sống sót giống như mình, không giống những gia đình kia sớm đã ly tán.
Man Đặc nghe thấy lời nói của người máy, mặc dù cũng có nghi ngờ, dù gì ai cũng không biết rõ mục đích thật sự của những người máy này là muốn làm gì, nhưng hắn vẫn quyết định đánh cược một phen, cho nên lúc người máy còn đang lập lại những lời nói kia, hắn đã dẫn người nhà của mình bước ra phía trên cùng của nhóm người.
Lúc người máy bắt đầu thúc giục mọi người đi vào khoang máy tính, những người khác thì né tránh, ông ta đã dẫn người nhà của mình đi vào khoang máy tính.
Lúc Man Đặc đi ra khỏi khoang máy tính, một người máy kim loại đến gần lịch sự nói: “Xin chúc mừng ngài đã được chọn, ngài có thể dẫn người nhà của ngài lựa chọn trước tiên là tắm rửa hay là dùng cơm.” Nói rồi, vẫy tay, vài người máy bưng một bàn toàn những món ăn ngon lên, còn hai chiếc xe hàng cực lớn cũng lái đến gần.
Cửa mở, trong một chiếc xe bày ra các loại quần áo, một chiếc xe khác thì là phòng tắm nước nóng.
Nhìn thấy những nười máy mặt mũi ác độc đột nhiên trở nên lịch sự như thế, Man Đặc lòng luôn lo lắng cuối cùng cũng buông xuống, xem ra thủ lĩnh của những người máy này cuối cùng cũng chuẩn bị sử dụng những con người này.
Kỳ thực cũng đúng, chỉ đơn giản dựa vào những người máy cứng nhắc làm sao có thể mở rộng thế lực, dù gì vũ trụ này con người chiếm vị trí thống trị tuyệt đối.
Man Đặc nhìn người nhà mình, phát hiện ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm với bàn thức ăn ngon kia, biết được người nhà mình chọn gì, Man Đặc lập tức biểu thị muốn dùng cơm trước, dù gì ông ta cũng bị những món ngon này hấp dẫn, khoảng thời gian này sớm đã quên đi mùi vị món ăn là như thế nào rồi.
Người nhà của Man Đặc ra sức ăn những món ngon, đồng thời sau khi ăn xong tắm rửa thay quần áo sạch đẹp, sau đó được sự dẫn dắt cung kính của người máy ngồi lên một chiếc phi thuyền rời khỏi, mọi người nhìn thấy những cảnh này, lập tức vứt bỏ tâm trạng lo lắng bất an, toàn bộ nhốn nháo cả lên.
Tất cả mọi người đều tranh giành tham gia tuyền chọn nhân tài, nếu như không phải người máy duy trì trật tự, e rằng những người này vì thứ tự trước sau mà đánh nhau.
Man Đặc nhìn người đàn ông đầu không một cọng tóc trước mắt này, trong lòng kinh ngạc không thôi, những người máy bên cạnh người đàn ông này mặc dù có bề ngoài con người, nhưng vẫn có thể nhìn ra được những người này là người máy, vì bọn họ quá cứng nhắc.
Man Đặc vốn dĩ cho rằng thống soái tối cao điều khiển những người máy này, là người máy trí tuệ, hoặc là một người điên thần kinh không bình thường, vì không có người bình thường nào hoan tưởng dựa vào người máy để thống trị con người.
Nhưng không ngờ thống soái tối cao này không những là người có thần kinh bình thường, hơn nữa còn là một người đàn ông rất có khí chất, khiến người không dám nhìn thẳng.
Thống soái tối cao này mặc dù không có tóc, nhưng dáng vẻ của anh ta lại không khiến cho người ta cảm thấy quái dị, ngược lại khiến cho người ta cảm tất rất lực ép, loại lực ép này rất mạnh, có thể khiến người có học xa trông rộng như mình, hai chân run rẩy không thôi.
Đường Hổ lắc lắc ly rượu, nhắm mắt thưởng thức, một lúc sau mới nói: “Không tồi, thật là rượu ngon, ta cũng đã rất nhiều năm rồi không thưởng thức rượu ngon như thế này.”
Man Đặc nghe thấy lời này không lên tiếng, vì ông ta biết, đây chỉ là những lời nói với mình của vị thống soái tối cao này mà thôi.
Đường Hổ liếc nhìn Man Đặc, sau đó nhìn tư liệu thuộc hạ đưa qua, gật đầu nói: “Ngươi rất giỏi, trong cả tinh hệ Hải tặc, thành tích của ngươi là tốt nhất trong số nhiều những nhân tài được lựa chọn như thế.”
Man Đặc mặc dù cũng kinh ngạc mình lại là người có thành tích tốt nhất được lựa chọn trong số con người của tinh hệ Hải tặc, nhưng ông ta vẫn cúi đầu nói: “Nhờ được đại nhân thương yêu.”
Đường Hổ lần nữa lắc lắc ly rượu nói: “Ta rất xem trọng tài năng của ngươi, ta trước tiên nói rõ với ngươi, mục đích của ta là thống nhất toàn vũ trụ, ta bây giờ có 500 ngàn chiến hạm binh lính, trang thiết bị đầy đủ, hơn nữa công xưởng quân sự với tốc độ sẳn xuất chiến hạm mỗi ngày 400 chiếc, tốc độ sản xuất binh lính người máy mỗi ngày 1 triệu người.
“Sức sản xuất như thế là vì nơi này của chúng ta còn nhỏ nên mới như thế, đợi mở rộng địa bàn, một ngày sản xuất hàng vạn chiến hạm cũng không thành vấn đề. Cho nên về mặt quân sự mà nói, ta cho dù không có tướng giỏi, cũng có thể dùng binh lực ưu thế tuyệt đối đánh bại tất cả kẻ địch.
“Nhưng ta vẫn còn thiếu nhân tài thống trị quản lý các hành tinh, tin rằng ngươi cũng biết, giao quyền quản lý hành tinh cho những người máy cứng nhắc, tuyệt đối không phải là ý hay, ngươi có đồng ý ra sức vì ta hay không?”
Man Đặc nghe thấy mục tiêu của Đường Hổ là thống nhất vũ trụ, bất giác ngạc nhiên trừng mắt nhìn Đường Hổ, trong lòng nghi ngờ Đường Hổ này có phải là quá tự ình là đúng hay không?
Anh ta tưởng rằng cả vũ trụ chỉ có mấy chục ngàn hành tinh thôi sao? Lại cuồng vọng đến độ muốn thống nhất toàn vũ trụ.
Đợi sau khi nghe thấy năng lực sản xuất quân sự của Đường Hổ, thì đã giật mình ngạc nhiên không thôi.
Một ngày sản xuất 400 chiếc chiến hạm, 1 triệu người máy?
Trời ơi, tinh hệ Hải tặc Lạc hậu này, lại có thể có năng lực sản xuất mạnh như thế sao? Không phải là thổi phồng đấy chứ? Lực sản xuất như thế quả thực có thế so sánh với lực sản xuất quân sự của nước lớn nhất vũ trụ, nước Vũ Lai!
Sau khi nghe xong lời của Đường Hổ, Man Đặc trong lòng tính toán, nếu như lời của thống soái tối cao này là sự thật, vậy thì quân đội dựa vào người máy làm binh lính, cộng thêm năng lực sản xuất quân sự mạnh mẽ, về phương diện quân sự quả thực không cần để ý, cho dù địch có tướng lĩnh kiệt xuất, cũng có thể dự vào ưu thế binh lực để đánh bại.
Ngươi có được hàng triệu binh lính, còn có thêm tướng lính kiệt xuất, ta mặc dù không có tướng lĩnh kiệt xuất, nhưng ta có binh lực bất tận, 1 triệu binh lính đánh không thắng, ta phái 100 triệu, hơn nữa toàn bộ đều là người máy không sợ chết!
Cho dù ngươi sử dụng mưu lược gì đó thắng được nhất thời, cuối cùng cũng thất bại mà thôi, bởi vì kẻ địch sẽ giống như châu chấu ùn ùn kéo đến, đối diện với chênh lệch binh lực tuyệt đối, mưu lược gì cũng không có tác dụng.
Hơn nữa cho dù ngươi có thể chấp nhận hi sinh chiến hạm, nhưng cũng không thể hi sinh binh lính, trừ phi cũng sử dụng người máy tác chiến.
Nhưng nói đến sử dụng người máy, e rằng toàn vũ trụ không có thế lực nào có được nhiều người máy như thống soái tối cao này.
Man Đặc tính toán ra được mất, lập tức quỳ xuống, giọng rất cung kính nói với Đường Hổ: “Tôi Mạn Đặc thề hiếu trung với thống soái tối cao.
Đường Hổ hài lòng gật đầu nói: “Rất tốt, chỉ cần ngươi làm tốt, vinh hoa phú quý cái gì cũng có. Những nhân tài được lựa chọn ra kia giao cho ngươi quản lý, quân sự ngươi không cần bận tâm, ngươi toàn tâm toàn ý quản lý tốt hành tinh là được, ta yêu cầu ngươi trong thời gian ngắn nhất, khôi phục lại tinh hệ Hải tặc.
“Còn về những người máy trên những hành tinh tế, thì tùy ngươi sử dụng, bọn họ ngoài việc ra rắc và tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh ra thì không có tác dụng gì hết, hãy sử dụng tốt họn họ.”
“Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không khiến đại nhân thất vọng!” Man Đặc vui mừng nói.
Có câu nói này của Đường Hổ, mình chẳng khác nào là nhân vật có địa vị thứ hai trong thế lực này, hơn nữa những người máy kia tùy mình sử dụng, có nghĩa là tương đương với việc mình có rất nhiều thuộc hạ thực lực mạnh mẽ không cần trả lương, hơn nữa tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Cứ như thế, còn sợ có người dám đứng ra nghi ngờ địa vị của mình sao?
Còn về mình làm sao khiến những kẻ đã từng làm nô lệ như mình hiếu trung một cách dễ dàng?
Làm ơn đi, thời buổi này có sữa chính là mẹ, không muốn chết lại muốn có cuộc sống tốt đẹp, không ra sức mình người có sức mạnh, ra sức cho ai nữa đây?
Với sự hiếu trung của Man Đặc và những người khác đối với Đường Hổ, những hành tinh trên tinh hệ Hải tặc, bắt đầu khôi phục trạng thái ổn định của văn minh cũ.
Cuối cùng đại đa số dân chúng thoát khỏi cuộc sống nô lệ, cũng bắt đầu an tâm sống dưới sự quản lý của chính phủ mới.
Đại đa số những người trong bọn họ đều không nghĩ đến phải tạo phản, vì bọn họ trải qua cuộc sống nô lệ, rất quý trọng cuộc sống tự do không dễ dàng có được này.
Hơn nữa bây giờ mình có ăn có ở, chỉ là so với ngày xưa, nhiều hơn một vật hiếu trung mà thôi, điều này có gì lớn lao cơ chứ?
Ai sẽ vì nhiều hơn một vật hiếu trung mà đi tạo phản, đừng nói trên hành tinh có sự tồn tại của vô số người máy vũ trang, chỉ đơn giản pháp lệnh hễ là kẻ tạo phản sẽ bị giáng xuống làm nô lệ, đã khiến ọi người chùn bước, vì đó không phải cuộc sống mà con người sống.
Phủ tổng thống hành tinh thủ đô Vạn La liên bang, Trần Dục hỏi một người đàn ông trung niên: “Tất cả tướng quân đều bày tỏ nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của phủ tổng thống?”
Người đàn ông trung niên đó gật đầu cung kính nói: “Đúng vậy, thưa tổng thống, do các tướng quân đều mất lòng tin với Đường Long, bọn họ hiểu chỉ có tổng thống mới là thống soái tối cao của Vạn La liên bang, cho nên đều đã quyết định phục tùng mệnh lệnh của tổng thống.”
“Vậy sao? Ha ha, xem ra Đường Long lần này đau đầu rồi, cũng không biết hắn làm như thế nào, thân là người ở trên cao lại tiếp nhận ra tòa, lẽ nào hắn không biết làm như thế, sẽ khiến hắn mất đi quy quyền sao?” Trần Dục cười móc ra điếu xì gà.
Người đàn ông trung niên kia sau khi nịnh hót đốt thuốc cho Trần Dục, mới nói: “Hắn quá trẻ, không có kinh nghiệm đối với những chuyện này.”
Trần Dục sau khi hít một hơi nói: “Chỉ cần quân đội chịu ủng hộ ta, vậy thì cũng không cần nhìn sắc mặt của nguyên soái Đường Long này làm gì.”
Người đàn ông trung niên nói nhỏ: “Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta có cần…” Nói đến đây làm ra động tác cứa cổ.
Trần Dục lắc đầu nói: “Không cần, Đường Long mất đi quân đội, cũng chẳng qua là một thanh niên bình thường mà thôi, hơn nữa hắn còn có mấy ngàn chiếc chiến hạm bạch kình, chúng ta không thể xử phạt hắn.
“Còn nữa, bảo người của ngươi không cần xúi bẩy gây chuyện nữa, dù gì kinh tế, công nghiệp quân sự của chúng ta phải dựa vào sự giúp đỡ của thương nhân Đại Đường, để tránh khiến Đường Long không từ chức được, buồn phiền giận dữ rút hết viện trợ về.”
Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên cẩn thận nói: “Ơ, thưa tổng thống, chuyện xúi bẩy đó, là do Lâm Nam làm.”
“Lâm Nam?” Trần Dục trước tiên ngây người, nhưng nhanh chóng lạnh lùng nói: “Hừ! Cả ngày đều suy nghĩ muốn ngồi vị trí này của ta, để người của ngươi giải quyết, ta không hi vọng hắn quá đắc ý như thế.”
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Tuân lênh.”
“Nhẫn nại một chustm nếu như bọn họ đã bằng mặt không bằng lòng, chúng ta cũng không nên quá chú ý, đúng rồi, không cần xử phạt bọn họ, tình hình bây giờ không tốt, không nên gây ra phiền phức gì.”
Lưu Tư Hạo cúp máy, thở dài, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng mình.
Lưu Tư Hạo cảm thấy bây giờ cuộc sống của mình rất khó khăn, vì Đường Long bây giờ danh tiếng xấu đến nỗi không thể xấu hơn được nữa, người trong quân đội cũng ngấm ngầm không phục tùng mệnh lệnh.
Lúc mới bắt đầu, Lưu Tư Hạo còn thầm mừng cười trên nỗi đau của người khác, nhưng nhìn thấy thuộc hạ của mình cũng bằng mặt mà không bằng lòng với mình, mới hiểu được dấu ấn Đường Long khắc trên thân mình, hoàn toàn không thể tẩy sạch, trong mắt người ngoài, mình chính là đồng đảng của Đường Long.
Bây giờ không chỉ riêng mình, những thân tín mình phái đi, bao gồm Trần Di và Lý Lực Quân đều gọi điện thoại tố khổ với mình.
“Mẹ nó! Các người tố khổ với ta, ta tố khổ với ai đây? Đường Long đáng chết, sao lại làm ra những chuyện như thế? Ta mặc dù muốn tiêu diệt ngươi, nhưng không nghĩ lúc vây cánh của ta chưa mạnh thì ngươi tiêu tùng, ngươi không phải rất giỏi sao? Sao chuyện nhỏ như thế này không giải quyết được?” Lưu Tư Hạo tâm tình buồn bã, bất giác lầm bầm.
Lúc Lưu Tư Hạo đi qua đi lại trong phòng, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lưu Tư Hạo tâm tình không tốt quay đầu hét: “Vào đi!”
Một sĩ quan cấp tá đi vào kính chào nói: “Thưa tướng quân, bên ngoài có 5 quân nhân mặc quân phục màu xanh lam, có thẻ thông hành của phủ nguyên soái muốn gặp ngài, không biết ngài có gặp bọn họ không?”
“Quân phục màu xanh?” Lưu Tư Hạo ngây người, nhưng nhanh chóng tỉnh lại, quân phục của Đại Đường là màu xanh lam, vội nói: “Nhanh, nhanh mời bọn họ vào.” Nói rồi, bắt đầu chỉnh đốn bên ngoài của mình.
Sĩ quan cấp tá nghi ngờ nhìn Lưu Tư Hạ chỉnh đốn trang phục, đối phương chỉ là vài binh lính, tướng quân mình sao giống như coi trọng vậy, lẽ nào là vì quan hệ với phủ nguyên soái? Tướng quân còn chuẩn bị dựa vào ngọn núi phủ nguyên soái này sao? Lẽ nào anh ta không biết ngọn núi này sắp sập rồi sao?”
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng anh ta vẫn chấp hành mệnh lệnh của Lưu Tư Hạo.
Lưu Tư Hạo nhìn thấy 5 quân nhân mặc quân phục Đại Đường đi vào, đầu tiên là nhìn vào quân hàm của bọn họ, phát hiện trong 5 người này quân hàm cao nhất chỉ là thiếu úy, bất giác chau mày, đứng thắng nghiêm trang, cũng bắt đầu thả lỏng.
Nhưng lúc nhìn thấy hình phù hiệu đeo trên cánh tay 5 người quân nhân này, bất giác lập tức ưỡn eo đứng thẳng.
Người bên ngoài có thể không biết hình phù hiệu đó đại biểu cho cái gì, nhưng tất cả quân nhân Đại Đường đều biết hình này đại biểu cho bộ nội chính.
Ở Đại Đường, bộ nội chính là bộ ngành kiêu ngạo hơn bộ hiến binh, vì bọn họ quản lý chuyện ghi chép công lao và thăng quân hàm trong quân đội.
“Trung úy Lưu Tư