Tiểu Binh Truyền Kỳ

Q.14 - Chương 212: Thôn Tính Đế Quốc Hổ Kình


trước sau

Vô số quả cầu lửa đường kính vài trăm mét, vừa phát ra ánh sáng rực rỡ, vừa bay qua trong vũ trụ, tấn công từ khoảng cách xa cũng không khiến cho uy lực của những quả cầu lửa này mất đi, chiến hạm Đế quốc Hổ Kình vừa xuất hiên để chuẩn bị nghênh địch, gặp phải sự tấn công dồn dập.

Những quả cầu lửa như mưa rơi vào trong trận hình do 200 ngàn chiến hạm hợp thành, những chiếc chiến hạm này giống như ngọn lửa gặp nước nhanh chóng dập tắt biến mất.

“Sao ngươi lại tấn công? Không sử dụng đĩa từ ta đưa sao?” Lam Mộng Vân không hiểu hỏi.

“Khà khà, chỉ là cho binh lính luyện tập một chút mà thôi, bây giờ tạm thời vẫn chưa cần sử dụng đến đĩa từ.” Đường Long cười nói có chút miễn cưỡng, vì hắn không thể nói cho Lam Mộng Vân biết, tài chính của mình không cho phép gia tăng thêm binh lính! Lúc đầu mình còn vỗ ngực nói với Lam Mộng Vân, muốn có trong tay binh lính của Đường Thống.

Tài chính Đại Đường vốn dĩ từ chỗ Trần Kháng vơ vét được khoản tiền lớn sẽ không đau khổ như vậy, như thế, là vì hàng triệu chiến hạm Đường Long mang từ nước Vũ Lai về.

Vốn dĩ Đường Kim bố trí những chiến hạm này đều là người máy, là vì muốn Đường Long chỉ cần tốn phí năng lượng cần thiết và phí sửa chữa thì có được hàng triệu binh lực.

Nhưng không ngờ rằng dưới quy định chế định của Đường Long, chẳng khác nào khiến Đại Đường tự nhiên có thêm hàng triệu quân nhân lãnh lương, cũng có nghĩa là khiến cho quân phí của Đại Đường tự dưng tăng lên mấy lần.

Vì chuyện này, quan viên của bộ tài chính đã quấn lấy Đường Long ồn ào rất lâu, cuối cùng Đường Long bảo đảm không tăng binh lính nữa, bộ tài chính mới tha cho Đường Long.

Cũng vì như thế, Đường Long mới bất đắc dĩ không chuẩn bị sử dụng đĩa từ của Lam Mông Vân.

Nếu không, chiến tranh còn chưa bắt đầu đã kết thúc, chỉ là như thế mặc dù rất tiện lợi, nhưng tài chính của Đại Đường sẽ lập tức phá sản.

“Khốn kiếp! Toàn bộ ở đây chờ chết à? Còn không mau liều chết sống mái một phen!” Người máy trí tuệ đảm nhận nhiệm vụ sĩ quan chỉ huy nhìn thấy chiến hạm của mình vẫn còn ở cảng mặc cho hỏa pháo tấn công, bất giác giận dữ hét lên.

Người máy trí tuệ cấp thấp nghe thấy mệnh lệnh, lập tức lái chiến hạm xông về phía địch.

Còn những người máy trí tuệ cao cấp cho rằng mình cùng cấp với sĩ quan chỉ huy thì mắng chửi: “Ngươi mới là ngu ngốc! Có bản lĩnh ngươi lên chiến hạm đi! Ở bộ chỉ huy nói những lời dễ nghe!”

Sĩ quan chỉ huy ở bộ chỉ huy nghe thấy thuộc hạ dám cãi lại, sĩ quan chỉ huy tự cho rằng địa vị cao đương nhiên sẽ không bỏ qua như thế, lập tức mắng lại thuộc hạ.

Người máy trí tuệ cao cấp đang măng chửi nhau, còn người máy cấp thấp thì tiếp tục chấp hành mệnh lệnh, bay về phía quân địch.

“Bọn họ là người máy trí tuệ sao? Sao ta cảm thấy, so với những người máy trí năng cấp thấp như chúng ta còn kém xa?” Trong chiến hạm Đại Đường vượt qua chiến hạm Lôi Thần bắt đần tấn công, một binh lính Đại Đường hỏi người bên cạnh.

“Hi hi, chuyện này ngươi không biết sao? Sự khác biệt lớn nhất giữa người máy trí tuệ và người máy trí năng là ở chỗ, người máy trí tuệ có những tính xấu kia của con người, nhưng từ đầu đến cuối cảm thấy mình cao cấp hơn con người, là thể sinh mạng thượng tầng nhất vũ trụ này.

“Còn những người máy trí tuệ như chúng ta không những không có những tính xấu này, càng sẽ không cuồng vọng tự đại cho rằng mình là thể sinh mạng tối cao của vũ trụ này.” Một binh lính Đại Đường khác nói.

“Ờ, cũng có nghĩa là những người mát trí tuệ kia ích kỷ, gặp nguy hiểm chỉ quan tâm đến mình đúng không?” binh lính Đại Đường nói đầu tiên kia nói.

“Đúng vậy! Bây giờ cậu có lẽ hiểu được người máy trí tuệ là một thể sinh mạng kém cỏi như thế nào? Nên biết con người cũng ích kỷ, không quan tâm đến sự tồn tại của người của mình, những người máy trí tuệ ngay cả con người cũng không bằng.” Lời nói của binh lính lên tiếng thứ hai khiến binh lính Đại Đường đều gật đầu tán thành không thôi.

“Hei, đừng nói chuyện phiếm nữa, sắp khai chiến rồi, muốn thăng quan thì phải nỗ lực đánh cho ta!” Một lính Đại Đường đeo quân hàm sĩ quan lên tiếng nói.

“Vâng!” Binh lính người máy lên tiếng đáp.

Vốn dĩ người máy không quan tâm đến quân hàm cao thấp, chỉ là Đại Đường phát minh ra rất nhiều thứ mà người máy thích.

Mà người máy ngoài tiền lương ra lại không có nguồn thu khác, cho nên bọn họ đều hi vọng quân hàm mình nâng cao, vì quân hàm tăng thì lương cũng tăng.

Chiến hạm Đế quốc Hổ Kình gia tăng tốc độ bay về phía quân Đại Đường, kết quả đương nhiên chỉ có một kết quả đó là bị tiêu diệt, mà không có chiến hạm, các sĩ quan chỉ huy vẫn ở trong căn cứ quân sự hét lớn, căn bản không có cơ hội tháo chạy.

Đường Long xuất binh 5 triệu, đương nhiên, dễ dàng chiếm được căn cứ tiền tuyến của Đế quốc Hổ Kình.

Cùng lúc đó, các nhà máy quân sự và khu mỏ ở các nơi của Đế quốc Hổ Kình toàn bộ để phát nổ, tất cả các thiết bị đều bị nổ tan tành.

Tổn thất của khu mỏ là các thiết bị khai thác cần thiết, mà các nhà máy quân sự thì toàn bộ tiêu tùng, có nghĩa cần xây dựng lại một nhà máy mới mới được.

Chỉ trong khoảnh khác đó, đã khiến thành quả xây dựng nhiều măm của Đế quốc Hổ Kình tan thành mây khói.

Cảnh sát, hiến binh của Đế quốc Hổ Kình ngoài chạy loạn ngoài đường ra, căn bản không bắt được kẻ nào, cuối cùng đành bắt những tên lưu manh lại để thay thế.

Quân Đại Đường sau khi thông qua dãy thiên thạch chia ra 5 tuyến, thành 5 phương hướng bay về phía Đế quốc Hổ Kình.

Quân Đại Đường có một lượng lớn quân quan xuất thân từ Vạn La liên bang, đối với địa hình Đế quốc Hổ Kình vốn xưa kia là Vạn la liên bang rất quen thuộc, hơn nữa mỗi tuyến đại quân đều có 1 triệu binh lực. Quân Hổ Kình đã bị điều đông đi lượng lớn binh lực, hơn nữa khu mỏ, nhà máy quân sự đều bị phá hủy, có thể nói là bị tiêu diệt không sức chống cự.

Những dân chúng Vạn La liên bang có thể nói là sống trong dầu sôi lửa bỏng, dưới sự tuyên truyền của mật thám, đặc công của Đại Đường, biết được Đường Long đánh tới.

Những người dân cũ của Vạn La liên bang này, nhìn thấy Đường Long người xuất thân giống như mình đánh trở về, đương nhiên là vui vẻ biểu thị hoan nghênh và thần phục.

Có được sự ủng hộ của dân chúng, nơi quân Đại Đường chiếm lĩnh, dường như không khó khăn gì nhanh chóng trở thành lãnh thổ mới của Đại Đường.

“Ha ha, Đế quốc Ngân Ưng thật là yếu! Căn bản không phải là kẻ địch của quân ta! Lên! Hành tinh mà ai chiếm được sẽ giao cho người đó quản lý!” Đường Thống đắc ý cười ha ha.

Do tình hình chiến đấu rất thuận lợi, anh ta vui mừng đến nỗi không them liên lạc với hậu phương, cộng thêm việc Đại Đường phong tỏa tin tức, khiến anh ta căn bản không thể biết được quê mình đã bị Đường Long tịch thu.

Mà Đạt Luân Tư kẻ thống trị của Đế quốc Ngân Ưng thì đành bỏ chạy mắng chửi: “Khốn kiếp! Sao lại như thế? Taij sao bồ đội của ta lại không chịu nổi sự tấn công như thế?”

Các quan viên đối diện yên lặng, anh ta đành đau khổ nhìn binh lính địa bàn trên màn hình ngày càng nhỏ.

Mặc dù Đế quốc Ngân Ưng binh lực nhiều hơn Đường Thống, hơn nữa về tính năng vì sự cải tiến của Đế quốc Ngân Ưng cũng không cách biệt mấy, nhưng thuộc hạ của Đường Thống đều là người máy trí năng, còn thuộc hạ của Đế quốc Ngân Ưng thì là người máy ngu ngốc, đánh với nhau kết quả có thể tự suy ra được.

Nhìn thất binh lực của mình đã mất đi hơn một nửa, Đạt Luân Tư cuối cùng không nhịn được quát lớn: “Tập hợp toàn bộ nhân viên quân dịch! Ông đây sẽ ngự giá thân chinh!”

Vốn sau khi Đạt Luân tư có ý định tạo phản, thì đặc biệt chú ý đến sự an toàn của mình, cho dù ra chiến trường cũng núp ở phía sau, để tránh dã tâm chưa thành thì đã chết rồi, có thể nói hoan toàn mất đi tập tính anh dũng thiện chiến.

Nhưng cục thế bây giờ khiến Đạt Luân Tư hiểu được, nếu không nỗ lực nước nhà sẽ bị thôn tính, đến lúc đó vị hoàng đế như hắn này cũng sẽ trở thành tù binh, đã không còn đường lui, hắn cuối cùng lần nữa quyết định thu dọn chiến bào chuẩn bị được ăn cả ngã về không.

Nghe thấy lời này, các quan viên có mặt tại hiện trường đều ngây người, nhưng rất nhanh đa số quan viên đều kính chào Đạt Luân Tư nói: “Tuân lệnh bệ hạ!”

Đạt Luân Tư đối với thuộc hạ rất tốt, sau khi hắn trở thành hoàng đế, những thuộc hạ của hắn đều trở thành quan viên.

Mặc dù chức cao quyền trọng, cuộc sống xa xỉ khiến bọn họ sống vô cùng chán ngấn, nhưng bất luận nói thế nào bọ họ cũng là lão binh chinh chiến nhiều năm.

Bây giờ nước nhà sắp bị diệt vong, hơn nữa hoàng đế chuẩn bị thân chinh dẫn dắt bọn họ tác chiến, nhiệt huyết sớm đã mất đi nhiều năm lại lần nữa sục sôi.

Ngự lâm quân lúc nào cũng ở vào trạng thái xuất chiến, bảo đảm sau khi những vị sĩ quan này lên chiến hạm có thể khởi hành ngay lập tức.

Cho nên không bao lâu, ngự lâm quân gần triệu chiến hạm đã dưới sự chỉ huy của Đạt Luân Tư, dũng mãnh tiến về phía Đường Thống vẫn còn hơn 3 triệu binh lực kia.

Đạt Luân Tư đã quyết định đánh một trận cuối cùng.

Nếu như lần này thất bại, hắn cũng không muốn sống nữa, sẽ học những hoàng đế của Đế quốc Ngân ưng kia bất khuất mà đi như thế kia.

“Ý? Lại còn có 1 triệu binh lực?”

Đường Thống nhìn thấy báo cáo tình báo mới nhất, bất giác ngạc nhiên lên tiếng.

Cũng chả trách sao hắn lại ngạc nhiên, Đế quốc Ngân ưng đã phái ra 7 triệu binh lực để gia chiến với mình, mặc dù đã tiêu diệt được 5 triệu binh lực của đối phương, nhưng mình cũng mất đi gần 2 triệu binh lực, chỉ còn khoảng 3 triệu binh lực.

Mà bây giờ đối phương lại dễ dàng điều động được 1 triệu binh lực, ai biết được Đế quốc Ngân Ưng còn có thể điều động bao nhiêu binh lực nữa?

Mình có nên điều binh từ trong nước không? Nhưng mình dường như không có sản xuất ra nhiều binh lực như thế!

Sơm biết lúc đầu đã không chuyên tâm ngược đãi con người mà ra sức sản xuất chiến hạm, nếu không cũng sẽ không phiền như như thế.

Đường Thống mặc dù có chút lo lắng vấn đề binh lực quá chênh lệch, nhưng hắn tin người máy trí tuệ, cũng không có quá lo lắng.

Hắn tin tưởng 3 triệu binh lực này của mình, dưới sự lãnh đạo của những người máy trí tuệ như mình, tuyệt đối sẽ có thể tiêu diệt được 3 triệu binh lực của đối phương, anh ta không tin người máy trí tuệ sẽ bị người máy bình thường đánh bại.

“Xông lên tấn công mãnh liệt cho ta! Đây là nhóm quân cuối cùng, tiêu diệt được bọn họ, cả đế quốc Ngân Ưng sẽ là của chúng ta!” Đường Thống điên cuồng hét lớn.

“Vâng! Thủ lĩnh của chúng tôi!” sĩ khí binh lính người máy trí tuệ lên cao lớn tiếng đáp.

Liên tục chiến thắng từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ hiến bọn họ vô cùng đắc ý.

Trong long bọn họ, cho rằng những người máy trí tuệ như mình là bất khả chiến bại, chỉ cần xông lên là sẽ diệt được đối phương.

“Quân đoàn 3 di chuyển đến XXX, quân đoàn 2 di chuyển đến XXX, sau khi đến nới làm theo kế hoạch! Quân đoàn 1 theo ta xuất kích!” Đạt Luân Tư nói đến đây đột nhiên lớn tiếng nói: “Đây là nước của chúng ta! Tinh vực này chính là hậu viện của chúng ta! Hãy lấy hết sức để bảo vệ nước nhà, vì tiền tài và người thân, xông lên cho ta!”

Những sĩ quan con người của Đế quốc Ngân Ưng này nhiệt huyết sục soi hét lớn.

Hoàng đế bệ hạ nói không sai, đây là nước của mình, đây là hậu viện của mình, mình đối với địa hình của nước mình rất quen thuộc, bây giờ binh lực hai bên ngang bằng nhau, sao thể thể bại trận được cơ chứ?

Hơn nữa đối phương toàn bộ đều là người máy ngu ngốc chỉ biết tiến về phía trước, thắng lợi nhất định thuộc về mình.”

Nhìn thấy hành động phân chia binh của quân địch, Đường Thống hoàn toàn không chú ý nói: “Muốn bao vây bọn ta sao? Không cần để ý đến, chúng ta tập trung binh lực
tiêu diệt kẻ địch ở tiền phương gần nhất, sau đó quay đầu tiêu diệt hai kẻ khác, thắng lợi là thuộc về chúng ta!”

Đạt Luân Tư nhìn thấy quân địch không có hành động gì khác vẫn tập trung bay nhào về phía này, bất giác khóe miệng nhếch lên cười, sau đó quay đầu ra lệnh: “Phái 100 ngàn chiến hạm người máy ngăn cản quân địch, quân đoàn thứ nhất còn lại vừa bắn tấn công, vừa lui về sau.”

Mệnh lệnh vừa ra, quân đoàn 1 lập tức phái ra 100 ngàn chiếc chiến hạm toàn bộ do người máy điều khiển tiến lên làm bia đỡ, những chiến hạm khác thì rút lui về sau có trật tự.

“Ah ha! Lại phái ra 100 ngàn chiến hạm để ngăn cản bọn ta? Thật là ngu ngốc, bọn ta là đại quân 3 triệu binh lực, một lần tấn công có thể diệt sạch bọn họ!” người mát trí tuệ của Đường thống tranh nhau kêu lên, đồng thời hắn ra lệnh đại quân bắn.

Nhưng hiển nhiên Đường Thống xem thường 100 ngàn chiến hạm người máy kia của Đạt Luân Tư.

100 ngàn chiến hạm người máy này không thể ngăn cản được quân Đường Thống được lâu, nhưng lại mang lại một sự tổn thất nhất định cho đại quân của Đường Thống, vì những chiến hạm này lại nghênh địch cùng bắn, chống đỡ sự tấn công như mưa, toàn lực khởi động xông vào trong quân địch tự sát.

Đạt Luân Tư chính là dung biện pháp tự sát này, gây rối quân tiên phong của quân Đường Thông, khiến cho quân Đường Thống tổn thất hơn 200 ngàn chiến hạm.

“Mẹ nó! Cái đám đáng chết, các người cũng là ngu ngốc sao? Đối phương xông đến tự sát, lại một chút phản ứng cũng không có, để uổng phí vài ngàn binh lực!”

Đường Thống nhìn thấy kết quả, bất giác mắng chửi thuộc hạ một trận.

3 triệu đấu với 100 ngàn, lại có thể chiến thắng với tổn thất 2 so với 1, thật là không bị tức chết cũng khó!

Sĩ quan người máy trí tuệ nghe thấy lời trách mắng của Đường Thống, toàn bộ cúi đầu, vẻ mặt nhìn có vẻ bọn họ là cung kính lắng nghe giáo huấn, nhưng nhìn con ngươi của bọn họ chuyển động loạn xạ thì biết được bọn họ hoàn toàn không thật long nghe giáo huấn.

Đường Thống đương nhiên không biết tâm tư của những thuộc hạ này của mình khác với mình, lúc đầu vì để phân biệt người máy trí tuệ và người máy bình thường, Đường Thống đặc biệt cài đặt cho người máy trí tuệ chương trình có thể thăm dò tư duy của người máy, nhưng giữa người máy trí tuệ thì không thể.

Chương trình này là vì biểu thị mình cao hơn người máy, không cần chuyện gì toàn thể thành viên đều biết, lại cao hơn con người căn bản không biết thuộc hạ người máy của mình đang nghĩ gì mà cài đặt.

“Hãy lấy lại tinh thần, theo như lời ta vừa nói, tiêu diệt bồ đội của Đế quốc Ngân Ưng, chỉ cần đoạt được Đế quốc Ngân Ưng, ta có thể bảo đảm mỗi người các ngươi đều có ít nhất một hành tinh! Ai có công nhiều, hành tinh tư nhân của người đó sẽ nhiều hơn!” Đường Thông giơ cao nắm đấm nói lớn.

Đế quốc Hổ Kình hoàn toàn không có phân chia lãnh địa, vì Đường Thống cần nước thống nhất để chống lại Đại Đường, còn Đế quốc Ngân Ưng này là nước ở phía sau Đế quốc Hổ Kình thì lại khác, chỉ cần Đế quốc Hổ Kình không có gì, Đế quốc Ngân Ưng sẽ có thể để mặc cho những người máy trí tuệ này chơi đùa.

“Vâng!” Nghe thấy lời này, các sĩ quan người máy trí tuệ toàn bộ hai mắt phát sáng nói.

Bọn họ sớm đã mong chờ có được một hành tinh thuộc về mình, mặc dù trong lòng có chút bất bình với thủ lĩnh vì tập trung quyền lực đối kháng Đại Đường, mà Đế quốc Hổ Kình chỉ thuộc về một mình ngài ấy, nhưng nghĩ đến mình sắp có hành tinh của riêng mình cũng không dám.

Giống như vậy, vì để có được nhiều hơn 1 hành tinh của riêng mình, những người máy trí tuệ này đều liều mạnh đuổi theo tấn công quân Đạt Luân Tư.

“Một đám ngu ngốc, lại cứ như thế trực tiếp nhào đến, lẽ nào sĩ quan chỉ huy của bọn họ không có đầu óc sao?”

Đạt Luân Tư nhìn thấy hình ảnh trên màn hình lắc đầu không tin, tiếp đó vẫy tay ra lệnh: “Tiếp tục phái ra 100 ngàn chiến hạm người máy chặn đường, những bồ đội khác tiếp tục rút lui.”

“Tuân lệnh!”

Các sĩ quan chỉ huy Đế quốc Ngân Ưng hiểu được kế hoạch tác chiến tuân lệnh làm việc, cũng may binh lính cấp dưới là người máy, nếu không chỉ đơn giản kế hoạch tác chiến rút lui này, đã có thể khiến sĩ khí sụp đổ hoàn toàn.

Từ chỗ cao của chiến trường nhìn xuống, chiến hạm của Đường Thống đông nghẹt xông đến chiến hạm của Đạt Luân Tư, chỉ là một bên vừa rút lui một cách có trật tự vừa tấn công, một bên thì xông lên bừa, xem ra giống như làm sóng bông hoa bay nhào đụng vào một đám nham thạch cứng rắn.

Mà từ chỗ không xa, hai đạo quân tiên phong giống như đao nhọn đang chuẩn bị ở bên này, chuẩn bị mạnh mẽ xem vào.

Đạt Luân Tư nhìn thấy đối phương đã rơi vào bẫy, nhắm mắt hưởng thụ tiếng ngâm nhỏ tiếng, đột nhiên mở mắt, vẫy tay ra lệnh: “Ngừng lui về sau, toàn quân tấn công!”

Nhận được mệnh lệnh, hai đạo quân tiên phong ở xa lập tức nổ máy toàn lực bay về phía trước, còn về quân đoàn thứ hai do đích thân Đạt Luân Tư soái lĩnh, do động cơ đột nhiên quay ngược mà phát ra những tiếng nổ ầm ầm khó nghe, sau đó thì giống như mãnh hổ đuổi theo kẻ địch lao về phía trước.

Đường Thống đang vì quân tiên phong dây dưa không tấn công vào trọng tâm của địch mà phiền não, phát hiện quân địch phía trước chầm chậm rút lui đột nhiên tấn công mãnh liệt, cường độ phản kích của quân địch mạnh đến nỗi sắp tấn công vào trận hình của mình.

“Chuyện gì vậy? Tại sao quân địch đột nhiên hăng hái thế? Bọn họ uống thuôc kích thích à?” Đường Thống kinh ngạc hỏi.

Nhưng lời nói tự cho rằng hài hước này của Đường Thống nghe thấy trong tai của người máy trí tuệ cao cấp, khiến bọn họ đều tự mắng trong lòng: “Ngu ngốc! Bọn họ đều liều mạng trước khi chết, lại còn ở đó hỏi bọn họ tại sao lại hưng phấn thế, hơn nữa người máy có thể uống thuốc kích thích sao? Sao ta lại có một thủ lĩnh ngu ngốc như thế cơ chứ?”

“Nguy rồi! Chúng ta bị đánh từ hai mặt!” Trận hình phía sau đột nhiên truyền đến tin tức bị tập kích, khiến người máy trí tuệ ngoài Đường Thống ra đều vô cùng ngạc nhiên.

Nhìn thấy thuộc hạ của mình hoảng hốt không thôi, Đường Thống cố ý không thèm để ý đến nói: “Hốt hoảng cái gì? Không phải là bị 2 triệu quân giáp công thôi sao? Đại quân chúng ta có 3 triệu! Ra lệnh phía sau quay đầu tấn công, quân phía trước và quân chính giữa tiếp tục tấn công kẻ địch phía trước, tiêu diệt bọn họ rồi quay lại chị viện cho quân phía sau!”

“Vâng!”

Người máy trí tuệ mặc dù đối với lời thủ lĩnh của người máy cảm thấy có chút không đáng tin, nhưng bọn họ không có chủ kiến, trong tình huống không có cách nào khác vẫn lựa chọn tiếp tục tin tưởng thủ lĩnh.

Đạt Luân Tư nhìn bản đồ tình hình chiến đấu, giật mình.

Đối phương lại không lo lắng phía sau bị tập kích, liều mạng tấn công mình, nếu như mình chống lại được, vậy thì diệt vong chắc chắn là địch, nhưng nếu chống chọi không nổi, thì cho dù đối phương cuối cùng vẫn là bị tiêu diệt, nhưng mình đảm nhận nhiệm vụ ngăn cản cũng sớm bị tiêu tùng, như thế thì là lợi bất cập hại.

Suy nghĩ một lát, Đạt Luân Tư nghiến răng nói: “Không còn các nào khác, liều thôi!”

Anh ta biết nếu như mình rút lui, e rằng cục thế khó khăn lắm mới có được này lập tức sụp đổ, bây giờ lúc này chỉ có thể chống đỡ đến cùng.

Chiến tranh lập tức trở nên ác liệt, quân đoàn 2, quân đoàn 3 xung quanh, tấn công mạnh liệt quân phía sau của Đường Thống, mà quân tiên phong và trung quân của Đường Thống thì liều mạng tấn công quân đoàn 1 của Đạt Luân Tư.

Hai bên càng đánh càng ác liệt, binh lực cũng càng đánh càng ít, mặc dù biết sẽ thất bại bất cứ lúc nào, nhưng lại vì nhìn thấy cơ hội chiến thắng sắp có được, hai bên đều không muốn rút lui, vẫn tiêu hao binh lực của mình.

Chính vào lúc hai bên sắp đi vào thời khắc quan trong cuối cùng, laser bay loạn xạ đầy trời, hiống như bị gì đó dọa đột nhiên ngừng lại.

Quân đoàn 2, quân đoàn 3 ở phía sau của Đạt Luân Tư tấn công mãnh liệt quân của Đường Thống, từ bỏ hành động tiến về phía trước, tranh nhau quay nòng pháo toàn bộ chĩa về phía xa.

Đạt Luân Tư và Đường Thống và thuộc hạ của bọn họ đều căng thẳng nhìn lên màn hình, vì radar của bọn họ vừa báo cáo, phát hiện ở xa có phản ứng năng lượng cực lớn, theo tính toán ít nhất có hơn triệu chiến hạm bay về phía này, hơn nữa căn bản không có bất kỳ dấu hiệu nào.

Loại hành động vừa che giấu thân phận vừa cố ý để lộ mục tiêu này, khiến Đạt Luân Tư và Đường Thống mặc dù hiểu được những chiến hạm này là đến từ Đế quốc Hổ Kình, nhưng cũng không dám chắc hàng triệu chiến hạm này là ở bên này, cho nên mới ngừng tấn công.

Theo sự dịch chuyển của thời gian, mắt thường cũng có thể nhìn vô số ánh đèn hướng dẫn bay của chiến hạm.

Nhìn thấy đội quân bằng với tổng của cả hai bên này, hai bên đều vô cùng kinh ngạc, hơn nữa có chút lo lắng, vì quân đội này hoàn toàn có thể một lưới tóm gọn cả ta và địch.

Lúc những đèn hướng dẫn bay của chiến hạm vừa xuất hiện, Đạt Luân Tư và Đường Thống lập tức nhận được hình ảnh của thuộc hạ dung kính viễn vong phóng to.

Nhìn thấy hình ảnh được sơn trên thân những chiến hạm này trên màn hình, đặc biệt là trong nhóm chiến hạm đối diện kia, có một quả cầu kim loại cực lớn vô cùng chói mắt kia, khiến hai người đồng thời kinh ngạc hét lên: “Quân Đại Đường!”

“Đại Đường sao lại đến nơi này?” Đạt Luân Tư đầu đầy nghi ngờ.

Còn Đường Thống thì vẻ mặt đầy lo lắng hét lớn: “Chuyện này là sao? Tại sao quân Đại Đường có thể đến nơi này? Lẽ nào đám người trong nước kia toàn bộ đều đã nương nhờ Đại Đường cả rồi?”

Còn về Đường Long trên cứ điểm Ngân giáp, thì nhìn màn hình cười ha ha: “Ha ha, hai người các ngươi lại ở đây lưỡng bại câu thương tàn sát lẫn nhau, thật là tiện lợi cho ta!” Nói rồi giơ tay ra lệnh tấn công.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện