Hành tinh Ôn Đặc, là một trong hai hành tinh chủ lực của tinh hệ Cổ Long Vân, còn hành tinh chủ lực khác, chíng là hành tinh quân sự Hài Khả. Hành tinh Ôn Đặc và hành tinh Hài Khả cách nhau mấy trăm năm ánh sáng, nằm ở trung tâm tinh hệ Cổ Long Vân. Môi trường sinh thái của hành tinh này giống y hệt hành tinh Hài Khả, nhưng điểm khác nhau lớn nhất giữa nó và hành tinh Hài Khả ở chỗ, nó không phải là hành tinh quân sự, mà là một hành tinh thương nghiệp, đương nhiên đồng thời cũng là nơi ở của chính phủ tinh hệ Cổ Long Vân.
Mặc dù nó là hành tinh, nhưng trên hành tinh không có lính đóng quân, càng đặc biệt hơn là không có sự tồn tại của hiến binh. Bình thường chỉ có bộ đội cảnh sát được dùng để duy trì trị an.
Trong tình hình Bộ Tình Báo, Bộ Hiến Binh của Liên Bang không nơi nào không có, chen vào các vụ việc của các nơi như hiện nay, tình hình của hành tinh Ôn Đặc không thể không nói là một kỳ tích. Mặc dù không ai biết tại sao hanh tinh này không có lính đồn trú và hiến binh, nhưng vẫn không thể ngăn cản tư lệnh cảnh sát của hành tinh này, ở trước mặt các đồng liêu cả ngày đau đầu với chuyện hiến binh xen vào mọi chuyện dương dương tự đắc.
Người đi lại trên con đường phồn hoa hành tinh Ôn Đặc, hoàn toàn không vì chuyện xung đột biên giới xảy ra ở tinh hệ này trước đây không lâu mà giảm sút. Không biết dân chúng là do lạc quan bẩm sinh, hay là do thiên tính thương nhân của bọn họ, khiến bọn họ quên đi sự tàn khốc của chiến tranh. Tóm lại dân chúng của hành tinh này hoàn toàn không xem chuyện chiến tranh nổ ra là chuyện lớn, tất cả đều tại vì ra sức kiếm tiền.
Trên tầng cao nhất một tòa nhà cao chọc trời trên con đường phồn hoa xe bay nườm nượp nọ, có một căn phòng làm việc sa hoa, có một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục ngồi trước cái bàn làm việc lớn trong căn phòng. Đây là người đàn ông trung niên có đôi chân mày đen rậm, khuôn mặt hình chữ điền, tóc đen, thân hình cao to khôi ngô.
Lúc này người đàn ông trung niên này đang nheo mắt, vui vẻ nói với hình ảnh lập thể của một người trước mặt: “Không thành vấn đề, thưa ngài Mật Tư, những món hàng mà quý công ty yêu cầu, công ty của chúng tôi sẽ lập tức chuyển hàng đến. Ai ya, không cần phải khách sáo như vậy, quan hệ của hai công ty chúng ta là gì, hàng bán ra sau đó rồi mới chuyển tiền tuyệt đối không có vấn đề gì. Được, nếu có thời gian chúng ta cùng đi săn.”
Sau khi hình ảnh của đối phương biến mất, khuôn mặt cười của người đàn ông trung niên, đột nhiên nghiêm chỉnh, đôi mắt nheo cũng lập tức mở to, nhìn nơi biến mất trên bản đồ, trong ánh mắt phát ra ánh mắt miệt thị đến cực độ. Ông ta dương dương mắt hừ một tiếng nói: “Không có tiền mà đòi làm ăn? Lại còn 3 lần 4 lượt xin hoãn chi trả, nếu không phải vì … thì ta sớm đã … hừ!”
Nói đến đây, một nơi nào đó trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bíp bíp, thần sắc người đàn ông trung niên sững sờ, nhưng nhanh chóng nhìn xung quanh, thò tay ấn một cái nút trên bàn. Vừa ấn, một đoạn tin nhắn nhỏ lập tức xuất hiện bay lơ lửng trên không.
Người trung niên nhanh chóng xem những dòng chữ này, lúc ông ta xem xong, sắc mặt tái xanh. Người đàn ông trung niên ấn một cái nút trên bàn nói: “Lợi Na, tôi có người khách quan trọng cần tiếp đãi, có ai kiếm thì bảo là tôi không có ở đây, nhớ kỹ, bất kỳ ai cũng vậy!” Chiếc loa nhỏ trên bàn vọng lại tiếng của cô thư ký ngồi ở ngoài: “Vâng, thưa Tổng giám đốc.”
Người đàn ông trung niên thả cái nút, vỗ đầu, than thở lầm bầm nói: “Sao lại như thế này?” Lời này vừa nói xong, ông ta liền lấy lại tinh thần ấn một cái nút ở trên bàn, cái nút này vừa ấn, 4 góc trên trần nhà của văn phòng liền xuất hiện ra một tia màu hồng. Bốn tia màu hồng này nhanh chóng quét một lượt khắp phòng, sau đó giọng nói do điện tử tạo thành trên bàn phát ra: “Trong phòng không có bất cứ hiện tượng nào bất thường.” Cùng lúc này, cửa lớn phòng làm việc và phía trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh, nhanh chóng có những tấm kim loại sắt hạ xuống, cửa lớn và cửa sổ bị tấm kim loại sắt này phong tỏa.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy văn phòng này đã được biến thành mật thất, lúc này mới yên tâm ấn mấy cái nút khác nhau.
Sau khi ấn xong, một cái màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện trước mắt người đàn ông trung niên. Trên màn hình chỉ hiện thị hai khoảng trống dài, những người chơi máy tính nhìn là biết đó chính là chỗ để điền mật mã.
Người đàn ông trung niên dùng bàn phím ảo nhanh chóng đánh mật mã vào trong khoảng trống, sau đó để để tay lên cái nơi bản ánh huỳnh quang trên bàn vừa mới xuất hiện. Khoảng trống mật mã trên màn hình lúc này biến mất, thay vào đó là dòng chữ: “Đang kiểm tra ID ….”
Người đàn ông trung niên thả lỏng tay không đợi nổi, bắt đầu ấn mấy cái nút trên bàn phím ảo.
Màn hình bắt đầu có sự biến hóa, xuất hiện một cái vương miện ánh vàng lấp lánh, khảm đầy đá quý, sau đó cái vương miện này phân giải biến mất, một dòng ngang màu đỏ xuất hiện trên màn hình.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy cái dòng ngang chỉ có một màu là màu xanh, liền thò tay nhấn vào màn hình. Dòng ngang màu xanh liền nhảy đến trước màn hình, giống như là mở hộp vậy từ từ mở ra. Sau khi cái hộp xanh mở ra, mấy chữ màu vàng liền nhảy ra. Đó là những chữ mà người bình thường không biết là ý gì, SK23.
Sau khi những chữ vàng kia biến mất, khối lập thể màu đen hồi nãy hiện lên xuất hiện, người trung niên liền thò hai tay bắt, nhìn thấy vẻ mặt của ông ta giống như muốn bẻ đôi cái khối lập phương vậy. Người đàn ông trung niên nhanh chóng mở hộp, tiến đến gần tỉ mỉ quan sát. Đột nhiên, người đàn ông không thèm để ý đến phong độ nhảy lên giận dữ mắng: “Khốn kiếp! Cái bọn đê tiện! Cái bọn ngu ngốc! Lại dám giết chết khách !”
Người đàn ông trung niên mắng xong, giận đùng dùng ngồi xuống lần nữa xem tư liệu, nhưng mới xem được một lát, ông ta đã không nhịn được nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái thằng Cổ Áo ngu ngốc! Ông là thằng ngu? Cái đội SK23 kia làm sao co thể điều một người ngoài vào được? Mẹ nó! Điều người thì điều người, còn điều cái thằng thượng úy chính nghĩa mạnh mẽ vào, khiến hắn làm ra những chuyện này, bây giờ tôi xem ông làm sao thu dọn cái đống này!” Người đàn ông trung niên vừa mắng vừa mở một chương trình, chuẩn bị khởi động.
Nhưng dường như ông ta ngâm nghĩ điều gì lầm bầm mắng: “Không được, chưa xin phép mà khiến ột đại đội biến mất, nói sao cũng không được.” Nói xong ông ta mở chương trình gọi điện, ấn số điện thoại.
Ông ta mới ấn mấy con số, đột nhiên bị một hình ảnh hiện trên màn hình thu hút, đó chính là hình ảnh không đội mũ của Đường Long. Ông ta trừng mắt hét lớn: “Đường Long?!” ông ta dường như rất kinh ngạc vì hình ảnh của Đường Long xuất hiện ở đây, sững sờ một hồi, ông ta liền tắt hệ thống gọi điện.
Ông ta bực dọc kéo lỏng cravat, mở cái nút áo trên bộ âu phục, đồng thời rút ra một điếu xì ga đốt lên, vừa hút vừa đi qua đi lại trong phòng. Không biết bao nhiêu lâu, người đàn ông trung niên dường như quyết định gì đó, vứt mạnh điếu xì gà xuống thảm, sau đó đạp thật mạnh, sau đó quay lại trước bàn làm việc, mở hệ thống gọi điện, thành thục nhập mấy con số điện thoại. Không lâu sau một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nở nụ cười xuất hiện trên màn hình, người này chính là mẹ của Đường Long.
Mẹ của Đường Long vừa cười nói: “Xin hỏi ngài là …” liền sững người ra. Người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền liền cười khổ nói với mẹ của Đường Long: “Chị hai, lâu rồi không gặp.”
Mẹ của Đường Long căng thẳng nhìn người đàn ông trung niên này một lát, mới cười gượng nói: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp, xem ra sở trường của cậu vẫn chưa bị mai một, tiểu Lý nhỉ, lại có thể tìm ra số điện thoại của nhà tôi.”
Người đàn ông trung niên ngượng ngùng cười, không dám nhìn mẹ Đường Long, cúi đầu nói: “Các anh chị sống có tốt không?”
Mẹ Đường Long thần thái có chút khó chịu nói: “ Cũng tạm ráng sống qua ngày, còn cậu sao lại rảnh thế này? Không cần làm việc cho chủ của cậu sao? Có phải là bị người ta vứt bỏ giống như con chó phải không?”
Giọng nói chế nhạo của mẹ Đường Long khiến cho người đàn ông trung niên thở dài, khuông mặt của ông ta nghiêm lại nói: “Chị hai, xin chị và anh hai hãy ngay lập tức khiến Đường Long xuất ngũ.”
Mẹ Đường Long vừa nghe liền trừng mắt nhìn, giận dữ hét lên: “Cậu dám có ý định đánh con trai của tôi!”
Người đàn ông trung niên vội vàng giải thích: “Không phải vậy, em muốn Đường Long xuất ngũ, là vì bây giờ nó đang dấn thân vào một sự việc quan trọng, bây giờ nếu nó xuất ngũ, em còn có thể kéo dài tin tức được vài ngày, nếu không cho dù Đường Long đã xuất ngũ, nó cũng không thoát khỏi nguy hiểm!”
Mẹ Đường Long nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người đàn ông trung niên, chau mày nói: “Nói như vậy Đường Long nó gây chuyện với tổ chức của các người ư?”
Người đàn ông trung niên thở dài gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa không phải là là phiền phức nhỏ. Bởi vì nó dẫn đầu quân kỹ bắn chết hàng trăm sỹ quan đến đấy chơi, cho dù quân đội Liên Bang có tha cho nó, ông chủ của tôi cũng không tha cho nó.”
Vốn đang bình tĩnh nghe người đàn ông trung niên nói, nghe đến đây, mẹ Đường Long liền giật mình, trừng mắt giận dữ nói: “Mẹ nó! Cái thằng chủ khốn kiếp của ông còn làm những chuyện tàn nhẫn này, những thằng đó chết là đáng! Nói với ông ta, ông ta nếu như động vào một sợi tóc của con tôi, bà đây sẽ băm ông ta ra cho chó ăn!”
Người đàn ông trung niên dường như rất quen thuộc với những lời này, khuôn mặt hoàn toàn không lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngược lại chỉ buồn bã đứng ở đó, lúc ông ta nhìn thấy mẹ Đường Long chuẩn bị rời khỏi, vội gọi mẹ Đường Long nói: “Chị hai, xin chị hãy cho Đường Long xuất ngũ, nếu không em không dám bảo đảm Đường Long nó …”
Mẹ Đường Long hừ một tiếng: “Hừ, đừng nói Đường Long nó mới được thăng lên thượng úy, nó hoàn toàn không có ý định xuất ngũ.
Cho dù có nói sự thật cho nó biết, nó ngược lại sẽ vui mừng chờ đợi đối đầu với ông chủ của cậu, chứ đừng nói đến xuất ngũ.” Nói đến đây, bà ấy ngưng một lát, thở dài nói: “Hài, cậu đã thay đổi rất nhiều, không còn là cái thằng tiểu Lý ngày xưa nữa rồi.” Nói rồi, mẹ Đường Long nghiêm túc nói: “Nói với ông chủ của cậu, đừng cho rằng ông ta nắm trong tay thế giới tài chính của Liên Bang thì muốn làm gì thì làm, những người bọn tôi cũng không ăn chay đâu!”
Nhìn thấy hình ảnh mẹ của Đường Long biến mất, người đàn ông trung niên thở dài cúi đầu lầm bầm: “Hài, chị hai, các người đã rời khỏi xã hội rồi, không biết rằng ông ta sớm đã lợi dụng lực lượng của thế giới tài chính, nhúng tay vào hai giới quân chính.
Người đàn ông trung niên nói đến đây, lắc đầu nói: “Không còn cách nào khác, chỉ còn cách là tân lực của tôi thôi.” Nói xong, người đàn ông trung niên cúp máy, nâng tấm sắt lên, chỉnh đốn y phục, đi ra khỏi văn phòng.
Ở ngoại ô một nơi nào đó của hành tinh Ôn Đặc, có một trang viên diện tích rất lớn, trang viên này được bao bọc bởi một tầng kim loại chuyên dụng dùng để xây dựng căn cứ quân sự, hoàn toàn không thể từ trên không nhìn lén xuống thấy bên trong của trang viên. Còn bức tường kim loại bao bọc trang viên này, ngoài những vết nứt hình chữ nhật to nhỏ khác nhau ra, thì không còn thứ gì hiện ra trước mắt. Nhưng những người mắt sáng nhìn thấy những vết nứt này thì biết ngay, những vết nứt đó chính là lỗ trống của những khẩu súng bắn vũ khí, nhìn số lượng của những vết nứt này, vũ lực của trang viên này thậm chí còn lợi hại hơn căn cứ quân sự chính quy.
Lúc này một chiếc xe bay dừng ở cổng lớn của trang viên, trang viên vốn yên tĩnh ngay lập tức có động tĩnh, đầu tiên là những vết nứt trên bức tường xung quanh cánh cửa lớn, lộ ra mấy chục khẩu pháo bắn laser. Súng máy tự động điều tiết, nhắm vào chiếc xe bay kia. Tiếp đó một chỗ từ cánh cửa lớn mở ra, bay ra một cái máy hình đĩa nhỏ bằng quả cầu.
Ở phí trước có mấy con mắt điện tử của cái máy hình đĩa kia bay đến trước xe bay, trước tiên phát ra một tia màu đỏ quét một lượt xe bay, sau khi phát ra mấy tiếng bíp bíp, mới dùng giọng nói điện tử nói: “Đây là dinh thự tư nhân, xin hãy chứng minh thân phận của mình.”
Sau khi cái máy đó nhìn thấy tiểu Lý, con mắt điện tử liền phát ra tia đỏ quét một lượt từ đầu đến chân. Tiếp đó cái máy đó phát ra: “Kiểm tra hoàn tất, hoan nghênh ngài Tổng giám đốc Lý Kiệt Hào.” Lời này của cái máy kia phát ra, những khẩu pháo bắn laser nhắm vào xe bay liền di chuyển mục tiêu, nhắm vào phía sau của chiếc xe bay. Còn cánh cửa kim loại đóng chặt kia liền mở ra không tiếng động.
Sau khi nghe thấy cái máy đó phát ra giọng chào đón Lý Kiệt Hào liền ngồi vào xe bay, sau khi cửa lớn mở ra, liền đi vào trang viên. Xe bay đi vào trang viên, cuối cùng thì đã có thể nhìn thấy cảnh bên trong của trang viên. Những người nào chưa từng đến đây nhìn thấy cảnh trước mắt sẽ bị chấn động đứng sững sờ, những vật kiến trúc bên trong của trang viên này, hoàn toàn không có một cảm giác gì hiện đại hóa, ngược lại khiến cho người ta cảm giác quay ngược về thời cổ vậy.
Lý Kiệt Hào nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, bất giác nhẹ lắc đầu, ông ta biết chỉ đơn giản mua những vật kiến trúc này đã tiêu hết hàng trăm triệu tiền Liên Bang. Nghe nói tòa nhà 1 tầng này, là từ thời xa xưa, ở trên một hành tinh gọi là trái đất, cách nay hàng vạn năm trước, một phong cách kiến trúc gọi là đời Đường. Hơn nữa, cũng không biết ông chủ nghĩ gì, không những vật kiến trúc này bằng gỗ, sàn nhà cũng là dùng từng viên đá làm thành, hoàn toàn không có chức năng tự động.
Những vật kiến trúc này mặc dù đẹp, nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa, những vật kiến trúc này cũng không chịu nổi 1 phát bắn của pháo laser. Chỉ cần bức chắc kim loại bị phá vỡ, mọi thứ bên trong trang viên này liền giống như những con cá vậy, không có chút sức lục đối kháng nào.
Xe bay của Lý Kiệt Hạo bay đến một căn phòng lớn dừng lại, nơi đây có mười mấy bậc, hai bên cửa lớn có đặt hai con sư tử đá lớn, biển hiệu của căn phòng ở phía trên cửa lớn có mấy chữ bằng vàng.
Những nhà khảo cô học quen thuộc chữ cổ liền biết được đó chính là thể chữ của văn minh thời Đường, mấy chức kia là: Phủ Tướng Quân.
Nhìn thấy mấy cô gái mình mặc bộ trang phục bằng vải lụa trắng suốt, bước nhanh ra khỏi cửa lớn, đứng hai bên những bậc thềm làm từ đá, ông ta bất giác cười. Mình mặc dù không hài lòng lắm với thiết kể ở đây, nhưng đối với trang phục ở đây thì lại rất thích thú. Không thấy những cô gái kia mặc những trang phục này đăc biệt thu hút sao? Xem ra ông chủ tốn hết mấy trăm triệu chế tạo bộ trang phục đời Đường, thật không uổng phí.
Lý Kiệt Hào xuống xe, những cô gái đẹp mặc áo đời Đường kia khom lưng khuỵu chaank, giọng ẻo lả nói: “Hoan nghênh tướng quân hồi phủ.”
Lý Kiệt Hào mỉm cười gật đầu đi lên bậc thềm, lúc này một cô gái đứng ở trước cửa lớn, y phục trang sức đặc biệt hoa lệ, người cũng rất xinh đẹp, cúi chào Lý Kiệt Hào, dịu dàng nói: “Hoan nghênh tướng quân trở về.”
“Ừ, phu nhân miễn lễ, gần đây sống có khỏe không? Lý Kiệt Hào vừa nói nhỏ nhẹ những lời này, vừa đỡ người đẹp đó dậy.
Cô gái đẹp đó đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ: “Thần thiếp sống rất tốt, chỉ có điều là rất nhớ phu quân.”
Nói đến đây đến tai cũng đỏ luôn.
Lý Kiệt Hào nhìn thấy dáng vẻ của vợ mình, bất giác cười lớn nói: “Đây là do tôi không tốt, tôi nhất định sẽ ở đây thêm vài ngày với phu nhân.” Lý Kiệt Hào rất thích người vợ không thể xuất hiện ngoài xã hội này được, bởi vì cô ấy quan tâm, cô ấy dịu dàng, khiến mình hưởng thụ được cảm giác của người đàn ông cao cao tại thượng. Điều này còn mạnh hơn không biết mấy lần những cô gái thời nay luôn đòi nam nữ bình đẳng, tính cách mạnh mẽ, không dựa vào đàn ông. Mình trung thành tận lực như vậy cho ông chủ, chính là vì muốn được hưởng thụ những thứ này.
Cô gái xinh đẹp đỏ mặt nói nhẹ: “Cám ơn phu quân thương