Mục Ân Lôi Tư xuất hiện trên màn hình, nói với giọng tức giận: “Không lâu trước đây thiếu tá Kiệt Đặc vì chính nghĩ mà đứng ra, bị người ta giết hại, tin chắc rằng dân chúng Vạn La Liên Bang đều biết anh ta vì sao bị ám sát, vì những kẻ ám sát vô sỷ kia, sợ những chứng cứ kia được công bố!”
Nói đến câu sau, giọng của Mục Ân Lôi Tư liền trở nên kích động, nhìn thấy ông ta nắm chặt nắm đấm run run, liền biết được ông ta kích động như thế nào.
Giọng của Mục Ân Lôi Tư thay đổi, nói với giọng bi thương không còn cách nào khác: “Tôi là một tội phạm bị Liên Bang truy nã, tôi lấy thân phận của một đại tướng 4 sao chứng minh với mọi người, quân kỹ quả thực tồn tại trong quân đội, hơn nữa đã tồn tại 30 năm rồi! Những cô nhi này vốn không có người thân nương tựa, bị tước đoạt hết mọi thân phận được chính phủ và quân đội Liên Bang bí mật bồi dưỡng thành những kỹ nữ cao cấp! Là những kỹ nữ cao cấp chuyên để cho những quan chức cấp cao chính phủ và quân đội Liên Bang hưởng dùng!”
Nói đến đây, mắt của Mục Ân Lôi Tư rơi xuống những giọt lệ, ông ta bi thương, giọng khóc nghen ngào nói: “Còn những cô nhi đáng thương này, sau khi bị những quan chức cấp cao của chính phủ và quân đội chơi chán, thì bị vứt bỏ ở các hành tình, tổ chức thành những quân kỹ chuyên để những sỹ quan cấp trung hưởng dùng.
“Đối mặt với vận mệnh bi thảm như vậy, họ hoàn toàn không có năng lực để phản kháng, bọn họ cứ như thế bị lăng nhục cho đến chết, nếu không lúc đến lúc nhan sắc tàn phai, sẽ bị quẳng vào lò thiêu.”
Lúc Mục Ân Lôi Tư nói ra lời này, một sỹ quan trẻ tuổi anh tuấn, chạy lên ôm lấy Mục Ân Lôi Tư, chàng trai này chĩa vào ống kính bi thương tức giận hét lên: “Ta là Mục Ân Lôi Tư, ta hoàn toàn không có ý muốn cướp công lao của Đường Long huynh đệ, chỉ là bị những sỹ quan cao cấp của Bộ Thống Soái lừa gạt, lúc chuẩn bị xin lỗi mọi người, người của Bộ Thống Soái lại hãm hại chúng tôi, đồng thời không ngừng phát thích khách, ý đồ tiêu diệt cha con đôi để diệt khẩu!” Nói rồi, những dòng lệ dường như rất oan uổng kia không ngừng tuôn ra.
Lúc này Mục Ân Lôi Tư dường như đã bình tâm, ông ta vỗ vai đứa con đang ôm mình đau khổ khóc, nhìn vào ống kính nói: “Bọn họ phái người ám sát hai bố con chúng tôi, không chỉ đơn giản là sợ chúng tôi nói ra sự thật mới làm như vậy, mà đã từ rất lâu về trước, tôi đã nhìn không quen cảnh bọn họ bồi dưỡng cô nhi để hưởng lạc, cũng không muốn thông đồng cùng làm bậy với bọn chúng.
“Mặc dù tôi muốn nói ra, nhưng do thế lực của tôi nhỏ yếu, chỉ đành lén lút thu thập chứng cứ. Điều vô cùng đáng tiếc là, lúc chúng tôi trốn tránh sự truy sát của bọn họ, chứng cứ đã bị bọn chúng hủy hết.” Nói đến đây, ông ta trầm mặc lắc đầu.
Đột nhiên, Mục Ân Lôi Tư ngẩng đầu lên, hai mắt rơi lệ nói: “Vạn La Liên Bang chúng ta thành lập mấy trăm năm nay, mặc dù lung lay trong sóng gió, tồn tại một cách gian khổ, nhưng niềm tin dựng nước của Vạn La Liên Bang chúng ta: Chính nghĩa, tự do, dân chủ vẫn còn được lưu giữ cho đến nay.
“Nhưng, mấy chục năm nay,các bè phái trong chính phủ, quân đội mọc lên như nấm, đấu tranh vì lợi ích của mình, ám sát, hãm hại, khiến cho cả Liên Bang chướng khí mịt mù, bây giờ càng nghiêm trọng hơn nữa, coi việc bức hại cô nhi là một chuyện hiển nhiên! Một Vạn La Liên Bang chính nghĩ, dân chủ, tự do đã bị mất đi! Tôi Mục Ân Lôi Tư bây giờ tuyên bố tách khỏi Vạn La Liên Bang!” Mục Ân Lôi Tư vô cùng kích động nói.
Lúc Mục Ân Lôi Tư nói lời này, ống kính đưa ra phía sau, 3 sỹ quan mình mặc quân phục Liên Bang và 3 người đàn ông trung niên mình mặc âu phục, xuất hiện bên cạnh Mục Ân Lôi Tư.
Bọn họ đồng thanh nói: “Xét thấy một Vạn La Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ đã mất đi, chính phủ tinh hệ và hạm đội tinh hệ của 3 tinh hệ Đức La, Tư Văn, Mộc Lê, tuyên bố tách khỏi Vạn La Liên Bang. Đồng thời đồng ý dưới sự dẫn dắt của ngài Mục Ân Lôi Tư, xây dựng một quốc gia mới chính nghĩ, tự do, dân chủ.
Mục Ân Lôi Tư sau khi và sáu người kia bắt tay cám ơn, quay đầu nhìn ống kính, uy nghiêm nói: “Bây giờ tôi tuyên bố thành lập Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ.”
Ống kính liền chuyển đến một quảng trường vô cùng rộng lớn, vô số quần chúng, quân nhân cùng nhau hoan hô: “Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ vạn tuế! Lôi Tư Liên Bang chính nghĩa, tự do, dân chủ vạn tuế!”
Dân chúng Vạn La Liên Bang nhìn thấy cảnh này đều sững người, 3 tinh hệ phía nam tách khỏi Liên Bang độc lập rồi ư? Không phải chứ?
Lẽ nào sắp xảy ra nội chiến?
Trần Dực và Trương Hổ Hồn nhìn nhau, biết bây giờ không phải là lúc đứng ngớ người ra đó, cùng nhau gật đầu, Trương Hổ Hồn vội rời khỏi đi triệu tập các nghị viên, bây giờ không phải là lúc để đi tìm Đường Long, dù gì thì gặp chuyện gấp, ánh mắt của quần chúng cũng sẽ không chú tâm vào chuyện đó.
Còn Trần Dực thì vỗ vỗ đầu, hắn hoàn toàn không ngờ tổng thống còn chưa kịp làm, đã gặp phải chuyện lớn như thế này, cái thằng khống kiếp, chết không chết, lại đúng lúc dầu sôi lửa bỏng lại tuyên bố độc lập!
Mẹ nó! Một Trần Dực lúc nào cũng nho nhã, cuối cùng đã không nhin được lên tiếng chửi.
Các sỹ quan tướng sỹ của Bộ Thống Soái sau khi nghe thấy Mục Ân Lôi Tư tuyên bố phía nam độc lập, liền quẳng đi hết mọi phong độ, nhảy lên, đập bàn, lớn tiếng mắng chửi 108 đời tổ tông của Mục Ân Lôi Tư.
Kỳ thực lúc bọn họ biết được lệnh truy nã không bắt được Mục Ân Lôi Tư, liền đã biết được cái ông này sẽ độc lập. Nguyên nhân khiến bọn họ kích động như vậy, một phần nhỏ là vì lý do này, phần đa là vì Mục Ân Lôi Tư lại nói mình như một thiên sứ, còn nói những người đồng đội cùng chung một thuyền ngày xưa là ác ma.
“Tôi ABC Mục Ân Lôi Tư ông cái B! Ông cái thằng khốn kiếp sinh con không có lỗ đít! Mẹ nó, chuyện nào mà ông không có phần, bây giờ không những giả bộ thanh cao, làm bộ chính nghĩa, còn đổ hết mọi tội lỗi lên người chúng ta?
Khảm Mục Kỳ hoàn toàn mất đi phong độ, hai mắt trừng lên đầy tia máu, không chú ý đến bộ đầu tóc được chải chau chuốt bây giờ đã hỗn loạn, đứng lên bàn chỉ vào Mục Ân Lôi Tư trên màn hình hét lớn.
Người duy nhất đang ngồi ở Bộ Thống Soái chính là Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc), nhìn thấy các sỹ quan chỉ huy của Liên Bang mất đi bình tĩnh, bất giác cười.
Ông ta biết những người này chưa bao giờ đánh trận, nguyên nhân khiến những người chỉ dựa vào đi cửa sau, nịnh bợ mà leo lên này là: Từ trước đến giờ chỉ có người khác gánh tôi cho bọn họ, lúc nào mà mình đã gánh tôi dùm người khác? Cho nên gặp chuyện gánh tôi dùm Mục Ân Loi Tư, có phản ứng như vậy rất bình thường.
Còn về bọn họ để ý đến điểm này, thậm chí quan tâm đến chuyện độc lập của Mục Ân Lôi Tư, cũng rất bình thường, bởi vì bọn họ chưa bao giờ coi trọng lợi ích của quốc gia.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) mặc dù rất muốn thưởng thức tiếp, nhưng cảm thấy thôi được rồi. Bởi vì thời gian mà Mục Ân Lôi Tư tuyên bố độc lập sớm hơn mình dự tính, phải tiến hành sửa chữa mới được. Tất cả đều tại lý do đột nhiên mọc ra của cái thằng chuyên gây họa Đường Long.
Nghĩ đến đây, Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) ho một tiếng, vỗ vỗ bàn, khiến mọi sỹ quan đang điên cuồng bình tĩnh trở lại.
Mấy người đang đứng trên bàn mắng Mục Ân Lôi Tư, cũng tỉnh lại, vội nhảy xuống, đứng sang một bên chỉnh đốn lại, sau đó mới nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế.
“Thưa Nguyên Soái, bây giờ chúng ta phải làm sao? Lập tức phái binh chinh phạt phản nghịch?” Khảm Mục Kỳ đã trở lại bình thường hỏi.
Bây giờ ông ta có chút hoang mang, bởi vì trong lòng ông ta không có nền, bởi vì ông ta chưa bao giờ ra trận, cũng chưa bao giờ dẫn binh đi đánh.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) lắc đầu nói: “Không, bây giờ chuyện quan trong không phải là chinh phạt phản nghịch, mà là khôi phục thân phận chính nghĩ của Liên Bang chúng ta, nếu điểm này không làm tốt, đừng nói là dân chúng không ủng hộ chúng ta, binh lính của chúng ta cũng sẽ làm phản! Quân đội mà không có sỹ khí thì không thể đánh thắng trận được.”
Nghe thấy lời này, các tướng sỹ mới nhở đến danh dự của quân đội trong lòng quần chúng rất xấu, không xử lý tốt, đừng nói là thảo phạt, mà quần chúng sẽ bạo loạn,
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ liền tức giận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Đường Long, nếu không vì hắn, làm gì có nhiều chuyện khiến người ta bị sứt đầu mẻ trán?
Các sỹ quan chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, mặc dù không có tài năng, nhưng cũng còn có năng lực nắm bắt trọng điểm, cho nên Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) nói lời này ra, bọn họ đều gật đầu đồng ý.
Còn về việc làm sao giá họa cho kẻ thế mạng Cổ Áo, làm sao bịt miệng Đường Long, những điểm này, không cần nghĩ, bọn họ cũng lôi ra được một đống phương án.
Olmsted (Áo Mẫu Tư Đặc) không thèm để ý những người này dùng phương pháp gì, ông ta quay về dinh thự của mình, khởi động phương pháp bảo mật.
Sau khi khởi động chương trình bảo mật, nhập mấy chữ mật mã, ấn nút gưi, trong nháy mắt, thì đã thông qua mạng bi chia làm hai, gửi đến một nơi xa xăm trong vũ trụ.
Một nơi cách khu vực thủ đô Liên Bang khá xa có một tinh hệ Văn Mân, tinh hệ này ngoài việc nằm sát ngoài khu vực Liên Bang, còn nằm gần quần thể tinh hệ hoang tàn vô cùng rộng lớn.
Mọi người đều biết quần thể tinh hệ hoang tàn này là hành tinh không có giá trị khai thác gì cả, không cần phải nói, cái tinh hệ Văn Mân này là một trong những tinh hệ có mức sống thấp nhất trong 11 tinh hệ của Liên Bang.
Nhưng vì tinh hệ này nằm gần Liên Bang, chỉ tiêu tiêu dùng dưới sự ảnh hưởng của lòng hư vinh, con người vì muốn áp đặt chỉ tiêu của khu vực thủ đô, cho nên tiêu chuẩn cuộc sống có thu nhập thấp, mức chi phí lại đắt đỏ có thể nghĩ cũng biết.
Vì thế vì nguyên nhân này mà tinh hệ này có nhiều hải tặc nhất trong Liên Bang ngoại trừ các tinh hệ phía bắc giáp ranh tinh hệ Vô Loạn ra.
Trong biên giới của tinh hệ Văn Mân có một hành tinh gọi là Long Lại, chớ mà xem thường cái hành tinh nằm gần biên giới này, mặc dù không có công nghiệp sản xuất, nhưng lại là nơi có nhiều giao dịch ngầm nhất trong Liên Bang.
Có một cái bảng hiệu cực lớn dường như mới được làm cách đây mấy tháng trong một thành phố trên hành tinh này, khiến ở xa người ta cũng có thể nhìn thấy mấy chữ to: Công ty thu mua phi thuyền hỏng.
Cái công ty treo biển thu mua này lại chỉ một mảnh đất rất nhỏ. Không ai lấy làm lạ cả, bởi vì kho thu mua không thể ở trong thành phố được, mà những người bán phi thuyền cũng không thể chạy đến một vùng đất hoang vu được.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ này, đột nhiên có một tiếng nói hét lớn: “Đại ca! nhanh ra xem! Cuối cùng cũng có thể khai trương rồi!”
Đi vào trong phòng, có thể nhìn thấy một người đàn ông quần áo bờ biển, thân hình vạm vỡ đeo kính đen, ôm một cái giống như là máy liên lạc, hét lớn trong phòng.
Lời này của người đàn ông này vừa nói ra không bao lâu, một người đàn ông cũng mặc bồ đồ giống như vậy, chân đi dép lê, cũng đeo kính đen, vội chạy từ trong phòng ra, giằng lấy cái máy liên lạc, sau khi xem tỉ mỉ, cười lớn: “Trời ơi, cám ơn người! đã khiến cho vệ sỹ hạnh A của Đế Quốc Ngân Ưng như con, cuối cùng cũng có thể không cần ăn cũng ngủ được!”
Một người đàn ông khác nghe thấy đại ca hét lớn tên của Đế Quốc Ngân Ưng, bất giác sợ hãi che miệng của đại ca lại, vừa nhìn xung quanh vừa nói nhỏ: “Đại ca không được làm loạn, đây là Vạn La Liên Bang.”
Đại ca vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông kia, dậm chân mắng: “Ta không sợ! Chúng ta đã ở đây nửa năm rồi, đến một sợi lông của cảnh sát Liên Bang cũng chưa từng được thấy! Đây là địa đầu của Vạn La Liên Bang sao? Đây là thiên đường của hải tặc thì có! Xì! Vốn tưởng được đến Liên Bang nghỉ dưỡng, nhưng không ngờ lại xảy ra xung đột biên giới gì đó! Xung đột thì xung đột, ngươi nói xem mũi chó của gián điệp Đế Quốc linh vậy sao? Chúng ta đã tắt hết máy liên lạc, nhưng chưa được bao lâu đã bị tìm thấy, còn bị phái đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Chờ, đã mấy cả nửa năm ở cái nơi không có cô gái nào cả, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng được giải phóng rồi!”
Người đàn ông kia ngớ người nhìn đại ca đang tức giân đùng đùng, nói toàn những lời bậy bạ, một lúc sau, đại ca mới im miệng, mới cẩn thận nói: “Đại ca, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Đại ca bĩu môi nói: “Làm sao hả? Bây giờ có mệnh lệnh rồi, đương nhiên là khai trương mở cửa buôn bán thôi! Nhanh! Hay đổi cái biển hiệu đó cho ta, ta muốn có nhanh chóng làm giàu!”
Người đó nghe thấy cũng vui mừng vôi gật đầu, chạy nhanh ra ngoài, bởi vì, trước khi bọn họ đến đây đã được thông báo, lợi nhuận tiêu thụ bọn họ được hưởng 1 phần ngàn.
Nghe ra thì có vẻ ít, nhưng nhìn thấy cái biển hiệu trên đỉnh mới được thay, thì có thể biết được tại sao lấy được 1 phần ngàn lợi nhuận mà bọn họ vui như thế.
Cái biển hiệu thu mua phi thuyền cũ còn mới này, được thay bằng một cái biểu hiệu mới hoàn toàn.
Trên đó vẽ một cái phi thuyền loại nhỏ đang vận hành trong vũ trụ, một cái đầu lâu trắng nằm chính giữa chiếm diện tích, nhưng khiến người ta chú ý nhất là mấy chữ lòe loẹt ở phí dưới đầu lâu, mấy chữ đó là: Kho vũ khí hải tặc.
Phía dưới những chữ to này là dòng chữ nhỏ: Mua bán sỉ lẻ các loại vũ khí máy móc trong chiến hạm.
Lúc Kiệt Đặc đột nhiên phát