Đường Long nhảy được một vòng quay lại phòng nghỉ của sĩ quan huấn luyện người máy, quay đầu nhổ một bãi nước bọt nữa, nhưng lần này cánh của khóa chặt kia lại mở ra, đứng trước của là một viên sĩ quan huấn luyện người máy. Mà bãi nước bọt từ miệng bay ra, vô cừng chính xác dính ngay trên quần của sĩ quan huấn luyện người máy.
Đường Long vẫn đang giữ động tác nhảy cóc sợ hết hồn, nhưng một người lanh lợi như hắn vội vàng thò tay lau đi vết nước đó, cười miễn cưỡng nói: “Trưởng quan, chỗ này của người bẩn rồi, thuộc hạ giúp người lau nó đi.”
Sĩ quan huấn luyện người máy tất nhiên là biết Đường Long vừa rồi làm gì, và cũng biết Đường Long tại sao lại đột nhiên cung kính như vậy. Nhìn dáng vẻ của Đường Long, bộ não nhân tạo của sĩ quan huấn luyện người máy bất giác phát ra từ ngữ “cười cũng không được mà khóc cũng không xong”. Gương mặt hình sọ người của sĩ quan huấn luyện người máy căn bản không thể lộ ra tình cảm gì, cho nên Đường Long nhìn sĩ quan huấn luyện người máy bằng ánh mắt lo lắng, hắn biết rằng mình không thể lừa được những sĩ quan huấn luyện người máy này, xem ra lát nữa chắc chắn chịu phạt nặng.
Khi Đường Long vẫn còn đang ngồi xổm, bị hai con mắt màu xanh của sĩ quan huấn luyện người máy nhìn chằm chằm đến nỗi lông tóc dựng hết lên, sĩ quan huấn luyện người máy nói: “Đường Long, anh cần phải có khí chất của một sĩ quan chỉ huy, sao lại cứ hạ thấp mình như vậy?” giọng nói mặc dù lạnh lùng, nhưng lại có thể cảm giác được mùi vị của sư quan tâm.
Đường Long nghe thấy lời này, miệng há to không nói được lời nào, trong ấn tượng của hắn sao lại nghe thấy lời nói quan tâm do sĩ quan huấn luyện người máy nói ra? Thằng cha này không phải bị chạm ở đâu chứ? Lại nói ra được những lời này.” Những lời này tất nhiên là Đường Long tự nói trong lòng, những lời này không thể nói ra ngoài được.
Đường Long ngẩn người nhìn sĩ quan huấn luyện người máy đi ngang qua mình, sau đó tiếp tục ngẩn người nhìn những sĩ quan huấn luyện người máy khác đi ra. Sau khi những sĩ quan huấn luyện người máy kia đến giữa đại sảnh xếp thành một hàng, một giọng nói lạnh lùng từ phía họ vang lên: “Binh nhì Đường Long vào hàng!”
Theo phản xạ có điều kiện, Đường Long vội vàng đứng lên nói lớn “Có!”, sau đó chạy đến trước mặt nhưng sĩ quan huấn luyện người máy, đứng nghiêm quay người, giơ tay kính lễ: “Chào trưởng quan”
Nhưng sĩ quan huấn luyện người máy cũng đứng nghiêm đáp lễ, một người đứng chính giưa lên tiếng nói: “Nghỉ!”. Lời nói này vừa nói ra, sáu người liền hạ tay xuống, hai chân ngang vai, hai tay để sau lưng.
‘Đường Long.” Nhìn thấy Đường Long đã quen với việc khi trưởng quan nói câu đầu tiên liền đứng nghiêm, sĩ quan huấn luyện người máy thủ lĩnh gật đầu hài lòng và ra hiệu cho Đường Long nghỉ.
“Đường Long, tiếp theo sẽ tiến hành hạng mục huấn luyện cuối cùng, cũng chính là huấn luyện nguy cơ sinh tồn.” . Sau khi nghe sĩ quan huấn luyện người máy nói, Đường Long liền bắt đầu đoán xem sĩ quan huấn luyện người máy sẽ sử dụng thứ gì để huấn luyện mình, tất nhiên cũng có cảm giác khoan khoái cuối cùng sắp kết thúc. Nhưng sau khi nghe thấy câu tiếp theo, Đường Long có cảm giác nổi da gà.
“Đợt huấn luyện này không phải tiến hành ở căn cứ này, mà cũng không phải huấn luyện ảo gì đó. Nếu như trong khi huấn luyện mà anh chết trận, vậy thì anh đã chết thật sự rồi. Anh là một lính bộ, nguyện vọng của anh là làm nguyên soái, lý tưởng rất tốt, nhưng điều kiện cơ bản nhất khi muốn làm một nguyên soái là gì?”
Đường Long không suy nghĩ lập tức trả lời: “ Thưa trưởng quan, là công tích, chỉ có công tích hơn người mới làm được nguyên soái.”
“Sai!” sĩ quan huấn luyện người máy thủ lĩnh lạnh lùng nói: “Chỉ có bảo vệ được cuộc sống của mình mới có cơ hội làm nguyên soái. Cho dù công tích của anh có bao trùm cả vũ trụ, không có sinh mạng của mình thì không có tất cả! Những nỗ lực trước kia của anh sẽ tan theo mây khói”
Đường Long nghe thấy lời này, bất giác ngẩn người, trong lòng bắt đầu hoài nghi: “Lẽ nào sĩ quan huấn luyện chuẩn bị dạy ta thế nào làm kẻ đào ngũ?”
Sĩ quan huấn luyện người máy có lẽ nhìn thấy sự thay đổi trong lòng của Đường Long, lạnh lùng nói: “Một kẻ đào ngũ thì không thể trở thành nguyên soái. Hơn nữa trong chiến tranh hiện đại, một người đơn độc căn bản không thể trở thành kẻ đào ngũ.”
Đường Long hiểu ý của sĩ quan huấn luyện người máy, là chiến tranh chiến hạm, những người ở trên chiến hạm, chi dù muốn đào ngũ cũng ko thể, mức độ thấp nhất nếu hạm trưởng đồng ý đào ngũ mới có thể.
Nếu mà gặp một hạm trưởng ngu ngốc không biết tiến thoái, vậy thì những binh sĩ trên chiến hạm chỉ có thể cầu xin sự bảo vệ của thần linh. Nghĩ cũng phải, một binh sĩ ở trong không gian làm sao đào ngũ được? Muốn sử dụng tàu cứu sinh phải xin phép người quản lý có ình đi hay không. Hơn nữa rất có thể vừa ra chiến trường thì bị đich bắn tan tành trong nháy mắt, lúc đó đùng hòng nói đào ngũ, ngay cả ý nghĩ đào ngũ vẫn còn chưa lóe lên nữa là.
Sĩ quan huấn luyện nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Đường Long, tiếp tục lạnh lùng nói: “Đợt huấn luyện này cũng chính là xem anh trong lúc làm thế nào để bảo vệ mình trong hoàn cảnh phức tạp, và có thể giết kẻ địch một cách có hiệu quả. Tôi nhắc lại lần nữa, đợt huấn luyện này không phải trong căn cứ, nếu như anh sơ ý, sẽ chết ngay lập tức!”
Đường Long há to miệng ngạc nhiên, trước đây đều là huấn luyện ảo, hơn nữa cho dù là huấn luyện đạn thật, sĩ quan huấn luyện người máy cũng không tấn công mình một cách dữ dội, vả lại bị thương thì lập tức được chữa trị. Bây giờ theo như cách nói của sĩ quan huấn luyện người máy, đợt huấn luyện lần này của mình là thập tử nhất sinh. Mấy tháng gần đây Đường Long cũng không là ngu ngốc, sau một hồi ngạc nhiên liền trở lại vẻ mặt bình thường, hắn liền nghĩ đến vấn đề không phải huấn luyện ở căn cứ này, vậy thì huấn luyện ở đâu.
Sĩ quan huấn luyện người máy sau khi nghe thấy câu hỏi của Đường Long, không nói gì, vẫy tay, dẫn những người máy đi về huớng góc tường. Đường Long ngẩn người không biết sĩ quan huấn luyện người máy muốn làm gì, nhưng người máy quay đầu lại nhìn hắn, điều đó có ý nghĩa là gọi hắn đi theo. Cho nên, đành phải đi theo bọn họ đến góc tường, ngẩn ngơ nhìn bức tường màu trắng.
Sau khi hắn đứng vững, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Đường Long bức tường màu trắng đột nhiên mở ra một cánh của. Hơn nữa trần nhà vốn không thể dịch chuyển, cũng bắt đầu di chuyển, đưa họ vào trong. Khi họ vào đã ở trong thì bức tường trở lại như cũ.
Đường Long nhìn xung quanh, nhưng ngoài đôi mắt tia sáng xanh của sĩ quan huấn luyện người máy ra thì căn bản không nhìn thấy gì cả, tối đen như mực. “ Cũng may là mình bây giờ không sợ tối, nếu không đến một nơi như thế này chăc là bị dọa chết rồi?” Đường Long bĩu môi nghĩ: “Cũng thật kỳ lạ, căn cứ này tại sao lại có nơi kỳ lạ thế này? Theo lý mà nói, tường của căn cứ này mình đã sờ hết mấy chục lần, sao lại không phát hiện ra nơi này nhỉ? Hơn nữa trần nhà liên tục di động, rốt cuộc là muốn đi đến nơi nào? Đường Long chưa nghĩ hết thì bị hình ảnh xuất hiện trước mắt làm kinh ngạc.
Trong bóng tối xuất hiện một tia sáng, khoảng cách ngày càng gần, có thể phát hiện ánh sáng đó là một cánh cửa. Lúc này trần nhà ngưng di chuyển, cửa tự động mở, một ánh sáng chói lòa từ trong chiếu ra. Đường Long sau khi thích ứng với ánh sáng chói lòa thì phát hiện sĩ quan huấn luyện đều đã đi vào, đương nhiên cũng vội vàng bước theo.
Vừa bước vào nhìn, Đường Long lại kinh ngạc, vì bên trong lại là một bến cảng nhỏ! Cái bến cảng này không phải là cái bến cảng mà lúc nãy mình đến nhìn thấy, vì đây là một bến cảng quân sự! Ánh mắt của Đường Long bị thu hút bởi một chiếc chiến hạm được xếp ở bến cảng, mặc dù chiến hạm đó không to, còn hơi cũ nữa, nhiều nhất cũng chứa được 5000 người. Nhưng khoang chứa đạn chiến cơ lại có hơn trăm cái, khoang phóng tên lửa thì là ngàn cái, mà còn trang bị rất nhiều chủ pháo và phó pháo, những cái này đều khiến Đường Long ngạc nhiên không nói được lời nào. Bởi vì trong trò chơi chiến tranh, chiếc chiến hạm nhỏ này thuộc chiến hạm cấp D, lại có cả khoang chứa đạn mà chỉ có hàng không mẫu hạm mới có, hơn nữa còn có cả hỏa lực của chiến hạm cấp G. Cuối cùng đây là chiến hạm gì vây!
Khi Đường Long ngẩn người cùng với sĩ quan huấn luyện người máy đi vào chiến hạm đó, cửa đổ bộ của chiến hạm mở ra, theo tiếng khà khà, có hơn mười quân nhân bước xuống, nhìn thấy khuôn mặt của những người này Đường Long bất giác dụi mắt, bởi vì hắn phát hiện những người này đều là người máy mặc quân phục!
“Pai” họ xếp thành một hàng hành lễ, Đường Long vội vàng theo sĩ quan huấn luyện đáp lễ. Lúc này sĩ quan huấn luyện người máy thủ lĩnh nói với Đường Long: “Đường Long, anh sẽ gia nhập chiến hạm này với thân phận là một binh nhì. Sau này anh sẽ tiến hành bài luyện tập cuối cung với các sĩ quan huấn luyện này.” Nói xong liền cùng bốn vị sĩ quan huấn luyện người máy rời khỏi.
Đường Long không để ý sự rời đi của những vị sĩ quan huấn luyện người máy, vì hắn nhìn lên vai của những vị sĩ quan người máy một cách ngu ngốc. Chức vụ cao nhất là trung úy, thấp nhất cũng là thiếu úy, chỉ là quân phục của họ không thuộc bất cứ quốc gia nào, chỉ là một màu đen. Nghĩ đến thân phận mình là binh nhì gia nhập vào hàng ngũ của họ, điều đó có nghĩa là ngày trước trong chiến tranh chức vụ chỉ huy của mình đã không thể quay lại.
Lúc này hai quân nhân người máy khề khà đi đến bên cạnh Đường Long, không đợi Đường Long phản ứng, khiêng Đường Long đi lên chiến hạm khiến cho Đường Long ra sức vùng vẫy, và nói to: “không được! các người muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Tiếc là những quân nhân người máy kia hình như không có chức năng ngôn ngữ, hoàn toàn không để ý đến Đường Long, theo Đường Long cùng nhau đi vào chiến hạm. Sau khi Đường Long vùng vẫy đi vào chiến hạm, quên cả vùng vẫy, vì bên trong toàn bộ quân nhân đều là người máy. Lúc này cửa đổ bộ đóng lại, người máy khiêng Đường Long liền thả hắn ra, và cùng những sĩ quan người máy rời khỏi.
Lúc này một thiếu úy người máy còn lại vẫy tay với Đường Long, rồi đi vào bên trong chiến hạm. Đường Long phát hiện ra mình không thể rời khỏi, đành phải nhìn những người máy đi ra với ánh mắt bất an. Trên đường bất kể Đường Long ra sức kết bạn, nhưng kia đều không nói một tiếng, bước đi. Chỉ đến khi đi đến một cánh cửa, mới dừng lại vẫy tay về phía Đường Long.
Trước khi Đường Long chạy vào, của được mở ra, một người máy quân nhân giống như vậy đứng ở cửa. không thấy người máy thiếu úy kia nói gì, người máy đeo quan hàm sĩ quan cúi chào, quay người bước đi. Đường Long hiếu kỳ muốn đi theo xem bên trong cửa có gì, nhưng người máy sĩ quan kia lại đứng chặn ngay cửa, đồng thời quẳng một đống đồ cho Đường Long. Sau đó bước vào trong đóng cửa lại.
Đường Long đón nhận theo phản xạ điều kiện, còn chưa kịp xem đống đồ mình ôm là gì, người máy thiếu úy kia lại vẫy tay tiếp tục đi về phía trước. Đường Long đành phải vừa đi vừa xem đống đồ mình ôm, phát hiện có một bộ đồ chiến đấu không gian màu đen, một cái nón bảo hiểm chiến sĩ không gian. “Hu hu, không phải là bắt mình làm binh sĩ rồi ư? Mà còn là binh sĩ chiến đấu giáp lá cà nữa, đợt huấn luyện này cuối cùng là muốn làm gì?" Đường Long vẻ mặt buồn bã cằn nhằn.
Đi theo vị thiếu úy không nói lời nào kia, Đường Long đi đến một căn phòng lớn, một căn phòng lớn có mấy chục người máy quân nhân đứng. Vị thiếu úy đáp lễ một vị chuẩn úy chào mình, chỉ về phía Đường Long sau đó đáp lễ lần nữa rồi rời khỏi.
Đường Long thấy vị thiếu úy kia không vẫy tay gọi mình, đành phải ôm đống đồ đứng tại chỗ, nhìn những người máy đứng trước mặt mình. Những người máy này người nào cũng được trang bị vũ khí đầy đủ, không mặc áo không gian ra, các loại vũ khí như súng bắn tia laser, đao laser, lựu đạn nổ … đeo đầy người.
Lúc này vị chuẩn úy kia kéo một cái rương dài một mét cao nửa mét đến trước mặt Đường Long, nhìn Đường Long rồi chỉ cái rương kia, sau đó quay người rời khỏi. Đường Long biết là những người máy này đều không muốn nói, tự mình nói cũng uổng công, đành phải thở dài, mở cái gương có vẽ con số hai mươi ba.
Nhìn bên trong toàn là những binh khí nhẹ, Đường Long liền biết đây là kho vũ khí của mình. Lúc này cái loa treo trên tường vang lên: “Cất cánh, còn sáu mươi phút nữa sẽ tiến vào khu vực chiến đấu, các binh sĩ chuẩn bị.
“Không phải chứ? Mình mới vừa đến, một tiếng sau là phải chiến đấu!” Đường Long kinh ngạc kêu lên, nhưng nhìn thấy những người máy sau khi nghe truyền thanh xong, đều bắt đầu kiểm tra vũ khí của mình. Đường Long vôi vàng mặc bộ đồ chiến đấu, đội nón lên, cũng bắt đầu trang bị vũ khí ình. Đương nhiên là Đường Long lựa chọn vũ khí theo những loại vũ khí mà người máy đeo trên người.
Đường Long mang theo súng bắn laser, đi qua đi lại có vẻ bất an. Những đợt huấn luyện từ trước đến nay của Đường Long đều là ảo, cho nên mặc dù biết cảnh tượng quyết liệt, nhưng trong lòng đều biết mình không có nguy hiểm gì. Nhưng bây giờ biết rõ là mình sắp bước vào một cuộc chiến thật sự, cái mùi vị nguy hiểm khi đối mặt với cuộc chiến thật sự,bây giờ thật sự hắn mới cảm nhận được.
Đặc biệt là những chiến hữu bên cạnh mình tất cả đều là người máy kim loại cứng rắn, Đường Long càng lo lắng, vì những người máy này cho hắn một cảm giác không giống với khi đối diện với những sĩ quan huấn luyện người máy. Cái cảm giác đó giống như là trong tiểu đội này chỉ có mình là người còn sống, những chiến sỹ mà kề vai sát cánh chiến đấu cùng với mình toàn bộ đều là người máy không có sinh mạng.
Đúng lúc Đường Long chịu không nổi cảnh yên tĩnh này muốn hét to lên, loa tai trong mũ sắt vọng lại giọng nói của tháp điều khiển: “Đi vào khu vực chiến đấu, phát hiện kẻ địch, bắt đầu chiến đấu!” lời nói vừa nói xong, Đường Long chỉ nghe thấy vô số tiếng nổ lớn, tiếp đó chiến hạm bắt đầu lắc lư. Nghe âm thanh, Đường Long biết chiến hạm bắt đầu nổ pháo.
Không lâu sau, theo tiếng nổ lớn, chiến hạm chấn động mạnh, khiến Đường Long ngã xuống đất, khi Đường Long lồm cồm bò dậy, đèn báo động đỏ vang lên, loa vang lên menhj lệnh: “ Khu D bên trái bị hư, lập tức sửa chữa. Chiến cơ lên đường, bộ đội đặc chủng chuẩn bị!”
Đường Long nhìn những chiến hữu không bi té ngã, chạy thật nhanh đến một khoang cửa. Vị chuẩn úy kia nhìn Đường Long còn đứng ngẩn ở đó, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm đi về phía trước, đá vào bụng Đường Long, rồi nhấc hắn ném về phía cửa khoang. Bây giờ Đường Long không để ý đến việc đau đớn, hắn nhìn tháy vị chuẩn úy khi giương súng ngắm bắn vào hắn, vội vàng bò dậy chạy đến vào trong khoang.
Trong lòng mặc dù chửi rủa, nhưng hắn không còn thời gian mà suy nghĩ, những kĩ năng chỉ huy học hồi trước không dùng được trong lúc này, hắn cũng không lo lắng. hắn ý thức được mình là một binh nhì, một binh sĩ lâm trận rút lui thì sẽ bị bắn chết ngay lập tức. cảnh tượng thống lĩnh hàng ngàn quân ngày trước trong trò chơi chiến tranh không thể xuất hiện, mình ở địa vị cao chỉ huy cũng không thể quay trở lại nữa. mình chỉ là một binh nhì trong thế giới hiện thực mà thôi!
Lúc này, cảm giác ngồi tít trên cao có được trong thế giới ảo của Đường Long hoàn toàn biến mất.
Đường Long kinh hồn bạt vía nhìn vị chuẩn úy đang đứng đằng sau mình, vào lúc không biết làm thế nào thì được, vị chuẩn úy kia đi qua trước mặt mình. Đường Long nhìn anh ta đi xa, trong lòng có chút an tâm. Lúc này hắn mới phát hiện những người này đã xếp thành một hành đứng bên hành lang, cánh cửa phía sau đã