Trời vừa hừng sáng, người có đồng hồ sinh học luôn đúng giờ như Mạnh Tây Nguyệt lập tức mở mắt.
Sau khi chớp mắt vài cái, đôi mắt mông lung lập tức tỉnh táo hơn một chút, động tác lưu loát xuống giường, như bao ngày, chân trái đi dép trước, sau đó đến chân phải, nhấc chân đi rửa mặt.
Nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, vẻ mặt lạnh lùng của Mạnh Tây Nguyệt trong nháy mắt có chút thả lỏng.
Cô nên chết rồi mới phải.
Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, trong đầu Mạnh Tây Nguyệt hiện lên một loạt tin tức.
Bây giờ, cô đang ở trong thế giới của một quyển sách, một quyển sách tên là ngược luyến tình thâm: cô vợ nhỏ ôm quả bóng bỏ chạy.
Trong sách, cô không có đất diễn, cảnh diễn duy nhất chính là đại kết cục, gặp được bạn trai cũ nam phụ 2 tha hương ở nơi đất khách quê người.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Để lại cho người đọc tưởng tượng vô hạn.
Mặc dù đang trong một quyển sách, nhưng bối cảnh của thế giới này không hề khác biệt so với thế giới của Mạnh Tây Nguyệt.
Trong sách, cô chỉ có vài câu thoại, thân phận bây giờ cũng trùng khớp, hoàn toàn giống với thế giới hiện thực của cô, ngoài việc sản nghiệp công ty của nhà mình có chút ít hơn.
Mạnh Tây Nguyệt không có chuyện gì không hài lòng, chỉ là chuyển sang sống ở một nơi khác thôi mà.
Suy nghĩ chỉ thoáng qua, cô nhanh chóng rửa mặt, thay một bộ quần áo thể thao, tiếp tục buổi tập luyện buổi sáng thường ngày của cô.
Dì nấu cơm dưới nhà nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt thức sớm như vậy thì có hơi kinh ngạc một chút.
Người chủ này đã mấy ngày rồi không xuống nhà, nghe nói đang thất tình.
Lúc nãy, ngoài việc gương mặt có chút nhợt nhạt ra thì tinh thần không tệ.
Nghĩ đến chuyện này, động tác của bà ấy càng nhanh hơn.
Mạnh Tây Nguyệt chạy hết một vòng thì dừng lại, thở nhẹ lấy hơi, đồng thời kiên định với quyết tâm tăng cường rèn luyện cơ thể.
Tản bộ ở ngoài một lúc, đồng thời sắp xếp lại tất cả ký ức của cái thân xác này, cô mới quay về biệt thự.
Một tháng trước, ba mẹ của thân xác này đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, trong nhà cũng không có người thân rườm rà, ba mẹ để lại tất cả tài sản cho cô, trong đó bao gồm cả một công ty.
Thân xác này xem như cũng bất đắc dĩ.
Cô hoàn toàn không có hứng thú với việc quản lý công ty, nhưng công ty là tâm huyết của ba mẹ cô, mỗi ngày ép buộc bản thân phải học tập giải quyết sự vụ của công ty.
Cho dù là như vậy, nhưng vấn đề tồn đọng của công ty thật sự rất nhiều, cao tầng cũng làm khó dễ cô, thân xác này không được yên ổn, thời gian dần trôi, tính tình cũng trở nên bạo lực, cộng thêm ba mẹ vừa mới qua đời, nội tâm vừa yếu đuối lại nhạy cảm.
Lúc này, bạn trai của cô lại cũng vì công việc bận rộn, không có thời gian ở bên cạnh cô.
Hai người bắt đầu có sự ngăn cách, cãi nhau, cuối cùng đành chia tay.
Thời điểm Mạnh Tây Nguyệt đến nơi này, đúng lúc thân xác này vì không tiếp nhận được chuyện người cô quan tâm đều rời bỏ cô, lựa chọn uống thuốc ngủ tự sát.
Trong kịch bản gốc, chủ nhân thân xác này được cứu, cuối cùng nản lòng thoái chí ra nước ngoài.
Không biết tại sao, lần này, chủ nhân thân xác lại thật sự chết đi.
Trở lại biệt thự, dì giúp việc đã làm xong bữa sáng.
Mạnh Tây Nguyệt nuốt xuống muỗng cháo sệt, ấm áp chạy dọc theo thực quản, thẳng xuống dạ dày.
Khuôn mặt lạnh tanh của Mạnh Tây Nguyệt có thêm chút dịu dàng.
Cơm nước xong xuôi, trợ lý của cô đã đợi cô ở bên ngoài.
Nhìn thấy cô gái đi ra, ánh mắt của trợ lý lóe lên sự kinh ngạc.
Nói thật, khi anh ta nhận được cuộc điện thoại của Mạnh Tây Nguyệt, anh ta thật sự giật mình, dù sao người trên dưới trong công ty, bao gồm cả anh ta đều cho rằng Mạnh Tây Nguyệt không có chuyên môn trong việc quản lý công ty.
Đối phương không đến công ty vài ngày, vốn dĩ tưởng rằng Mạnh Tây Nguyệt chuẩn bị từ bỏ, nhưng không ngờ hôm nay đối phương lại gọi điện thoại cho anh ta, còn đòi anh ta không ít tài liệu.
Rõ ràng là dáng vẻ muốn tiếp tục làm đến cùng.
Đối với tâm lý của đối phương, Mạnh Tây Nguyệt cũng không thèm để ý.
Sau khi lên xe, cô mới bắt đầu lật xem tài liệu anh ta đưa đến.
Trợ lý Lý thông qua kính chiếu hậu nhìn Mạnh Tây Nguyệt đang cúi đầu, nghiêm túc xem tài liệu.
Luôn cảm thấy hôm nay đối phương vô cùng có khí thế.
Ví dụ như, trong khoảnh khắc đối phương bước ra khỏi cửa nhà, đối diện với đôi mắt lạnh nhạt kia, anh ta theo bản năng đứng thẳng người.
Có lẽ được giác ngộ rồi.
Khi trợ lý nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt ra lệnh đâu ra đây ở phòng họp, không thể khép được miệng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Thật sự giác ngộ rồi.
Đương nhiên, người nghĩ như vậy không chỉ có một mình anh ta.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn thấy trong phòng họp có không ít người đang thất thần, nhẹ nhàng vỗ xuống bàn một cái: "Có vấn đề gì à?"
"Không có, không có."
"Vậy thì cứ làm theo bản kế hoạch này." Mạnh Tây Nguyệt đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn dặn dò người đưa phương án công ty chuẩn bị hợp tác với Thiên Vũ đến cho cô.
Đợi sau khi Mạnh Tây Nguyệt thật sự rời đi, người trong phòng họp mới dám thở mạnh.
Có người ấp úng lên tiếng: "Thật sự quá ghê gớm rồi."
Ba tháng sau.
Mạnh Tây Nguyệt ngồi ở băng ghế phía sau, đang xem bảng báo cáo tài vụ của mấy tháng này.
Xe đột nhiên ngừng lại.
Mạnh Tây Nguyệt ngẩng đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe thấy câu hỏi của đối phương, dây thần kinh của trợ lý Lý lập tức căng thẳng.
Không thể trách anh ta được, trong ba tháng này, anh ta tận mắt trông thấy công ty phát triển mạnh mẽ như thế nào, thậm chí còn tiến lên một bậc.
Tất cả chuyện này đều là công lao của một người.
Đó chính là vị đại lão đang ngồi ở băng ghế phía sau của anh ta, Mạnh Tây Nguyệt.
"Hình như phía trước xảy ra tai nạn giao thông."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn xuyên qua cửa xe, chỉ nhìn thấy loáng thoáng một cô gái mặc đồ màu trắng.
"Đi xem thử đi, cần thiết thì báo cảnh sát."
"Vâng."
Chỉ trong chốc lát, trợ lý Lý đã quay về, gương mặt đều là dáng vẻ nhiều chuyện: "Hình như tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Vũ đụng trúng một cô gái, muốn đưa tiền cho xong chuyện, kết quả chọc cô gái kia nổi giận.
Tôi không thèm mấy đồng tiền hôi hám của