Biết Mạnh Tây Nguyệt sắp đi xuống, Hạ Ngữ An bắt đầu đuổi người.
"Hai người mau đi đi, ngày mai hẵng đến đón tôi."
Chung Nhạc không ngờ mỗi quan hệ giữa tổng giám đốc NS và Hạ Ngữ An lại tốt như vậy, xem ra chuyện đi ăn lẩu đã thành kết quả đã định rồi, chỉ có thể nói: "Chị Hạ, lát nữa chị ăn ít thôi nhé, đừng ăn cay quá, sẽ nổi mụn đó."
Đi theo bên cạnh Hạ Ngữ An không lâu, Chung Nhạc lại cảm thấy bản thân sắp thành người mẹ già rồi.
Lâm Kỳ đứng ở một bên, lầm bầm, muốn nói điều gì đó, thấy dáng vẻ của Hạ Ngữ An rõ ràng là không muốn nghe theo lời họ.
Cuối cùng không nói gì nữa.
Trước khi đi, cô ấy suy nghĩ, xem ra hôm nay không thể làm nhiệm vụ điều tra cho chị họ rồi.
Nhưng mà, Lâm Kỳ cảm thấy, chị họ của cô ấy có chút lo lắng thái quá rồi.
Chị Hạ căn bản không hề so đo tính toán.
Bây giờ đang là cuối mùa thu, Hạ Ngữ An mặc chiếc váy màu vàng nhạt dài ngang gối, tóc dài hơi xoăn buông xõa sau lưng, trên tay cầm chiếc túi xách giới hạn kiểu dáng mới nhất.
Nàng xinh đẹp, dáng người lại tốt.
Những nô lệ tư bản tăng ca mấy ngày, vừa tan làm thì đã nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp là Hạ Ngữ An, ánh mắt dính chặt, không dứt ra được.
Có ai mà lại không thích một cô gái xinh đẹp chứ?
Nhưng mà, Hạ Ngữ An có chút không thoải mái, mới chỉ qua một lúc, gió đã thổi qua rất nhiều lần, lạnh đến mức nàng nổi cả da gà.
Kiềm lại suy nghĩ ma sát cơ thể để làm ấm.
Đối với nàng mà nói, ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là quá mất hình tượng.
Trừ phi không có người.
Khi sắp mất kiên nhẫn, muốn đi lên tòa cao ốc NS thì nàng thấy cửa kính mở ra, xuất hiện một dáng người cao gầy.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, nhã nhặn như trước.
Âu phục quần dài ống suông mang theo hơi lạnh, giày cao gót màu đen.
Gương mặt lạnh nhạt, môi đỏ nổi bật trên nền da, càng thêm tinh tế.
Hạ Ngữ An nhìn đến mức ngây người vài giây.
"Mạnh Tây Nguyệt, cô chậm quá đi mất." Lấy lại tinh thần, nàng bắt đầu càn nhằn.
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt âm thầm nhìn phần da thịt lộ ra bên ngoài của đối phương, có thể nhìn thấy phía trên đang nổi da gà.
Cúi đầu, lông mi che khuất con người quạnh quẽ kia, lộ ra một chút luống cuống: "Xin lỗi."
Hạ Ngữ An khựng lại, vội vàng mở miệng: "Cũng không đợi lâu lắm."
Bảo vệ đã lái xe đến.
Mạnh Tây Nguyệt mở cửa xe, đôi mắt đen như mực nhìn về phía Hạ Ngữ An: "Đi thôi."
Hạ Ngữ An cũng không khó chịu nữa, thản nhiên tiếp nhận sự tận tình của Mạnh Tây Nguyệt.
Mạnh Tây Nguyệt đóng cửa xe, đi về phía còn lại, ngồi vào ghế lái.
Chờ sau khi xe chạy đi, lúc này, nhân viên công tác của NS mới bắt đầu rối rít bàn tán.
"Quả nhiên, mấy cô gái xinh đẹp thường chơi chung với nhau."
"Ôi mẹ ơi, sao tổng giám đốc lại ga lăng như vậy chứ.
Cô nói xem, quan hệ giữa hai người họ là gì? Là bạn của tổng giám đốc à? Sao chưa từng nhìn thấy cô ấy nhỉ."
"Ê ê, tui biết nè.
Người lúc nãy là thiên kim nhà họ Hạ.
Chính là Hạ Ngữ An mà tổng giám đốc tự mình mời đến quay phim đó."
"Ồ, là cô ấy hả? Tôi có biết.
Không ngờ người thật lại xinh đẹp như vậy."
"Đây là tình bạn giữa những người có tiền sao? Tôi cũng muốn có một người bạn như vậy."
Thư kí Cao và trợ lí Lý vừa mới bước ra khỏi công ty, mọi lời bàn tán đều chui tọt vào trong tai.
Rất rõ ràng, cảnh tượng giữa Mạnh Tây Nguyệt và Hạ Ngữ An lúc nãy, họ cũng nhìn thấy.
Trợ lí Lý này cũng là một người thích tám chuyện, đặc biệt là khi anh ta còn ở tuyến đầu, ăn dưa nhiều hơn bất kì người nào khác.
Anh ta lặng lẽ nói với thư kí Cao: "Trong hội từ thiện hôm qua, tổng giám đốc đã bỏ ra sáu triệu để mua một sợi dây chuyền, đưa thẳng cho cô Hạ, mắt không hề chớp lấy một cái."
Thư kí Cao đẩy kính mắt, bên môi treo lên nụ cười khó đoán, không hề keo kiệt chia sẻ tin tức cho anh ta ăn dưa: "Tổng giám đốc định tối nay sẽ tăng ca."
Trợ lí Lý hiểu ngay: "Ý của anh là, cô Hạ vừa mới đến thì người cuồng công việc như tổng giám đốc lập tức bỏ hết công việc, đi gặp cô Hạ sao?"
Thư kí Cao liếc nhìn anh ta, lại đẩy kính mắt: "Tôi đâu có nói như vậy."
Trợ lí Lý xem như không nghe thấy, cảm thán: "Tổng giám đốc rất xem trọng người bạn như cô Hạ nhỉ."
Trong suy nghĩ của trợ lí Lý, mặc dù tính cách của Mạnh Tây Nguyệt lạnh lùng, nhưng lại rất tốt.
Anh ta đi theo bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt lâu như vậy, càng hiểu rõ, lại càng biết được sự tự kỉ luật của Mạnh Tây Nguyệt rất đáng sợ.
Có thể nói là rất tẻ nhạt.
Ngoài công việc ra, không có bất cứ hoạt động giải trí nào khác, có thể nói là không có xã giao với ai cả.
Rõ ràng năm nay tổng giám đốc chỉ mới 24 tuổi thôi.
Cũng chính là khi gặp được cô Hạ, dường như giữa đầu mày mới có nhiều hơn chút sinh động.
Thư kí Cao không thể phủ nhận sự xem trọng mà trợ lí Lý nhắc đến, nhưng bạn bè thì, khó nói lắm.
Hạ Ngữ An ngồi vào trong xe, tự nói tên quán lẩu: "Lẩu của quán này có mùi vị không tệ, chỉ là vị trí có hơi xa.
Nồi lẩu cay thật sự là siêu tuyệt vời."
"Mạnh Tây Nguyệt, cô biết ăn cay không?"
Nhìn dáng vẻ nhạt nhẽo này của Mạnh Tây Nguyệt, xem ra không ăn được đồ cay rồi.
Trái lại, Hạ Ngữ An lại thích ăn cay, nhưng dạ dày của nàng lại chịu không nổi, ăn nhiều một chút thì sẽ rất khó chịu.
Mạnh Tây Nguyệt: "Ừm."
Ánh mắt của Hạ Ngữ An đặt lên ngón tay thon dài, trắng nõn đang đặt trên tay lái của đối phương.
Bày tỏ sự nghi ngờ đối với câu trả lời có thể ăn cay được của cô.
Mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, gió lớn thổi đến khiến nhánh cây nghiêng ngả.
Lúc này, nàng mới nhớ ra.
Dường như từ sau khi bước lên xe thì nàng đã không còn cảm thấy lạnh nữa.
Rõ ràng, đã mở điều hòa.
Ánh mắt đặt lên chiếc áo khoác âu phục của đối phương.
Chút nhiệt độ đó, đối với Mạnh Tây Nguyệt có mặc áo khoác mà nói, căn bản không gây ra chút phiền toái nào.
Rõ ràng, máy điều hòa này là mở cho nàng.
Nàng vẫn chưa hề nói gì cả nhưng đối phương lại cứ chu đáo như vậy.
Gương mặt của Hạ Ngữ An không giấu được nụ cười, ho một tiếng, lại có chút đắc ý.
Mạnh Tây Nguyệt cứ thích âm thầm đối xử tốt với nàng.
Ngại tính tình của Mạnh Tây Nguyệt, nàng không tiện phá vỡ sự tốt đẹp này.
Khi đợi đèn đỏ, Mạnh Tây Nguyệt ngước nhìn bầu trời đang tối dần, ánh mắt nhìn về phía người vừa mới lên xe thì đã bắt đầu cười không ngừng - Hạ Ngữ An.
Không còn là gương mặt ngạo mạn như trước kia, trái lại có thể một chút ngoan ngoãn.
Hạ Ngữ An cảm thấy Mạnh Tây Nguyệt đang nhìn trộm nàng, bỗng liếc nhìn, đôi mắt đen như mực, sâu thẳm của đối phương đang nhìn đồng hồ đếm ngược của đèn giao thông ở bên ngoài cửa sổ xe, không chút gợn sóng, cấm dục lại lạnh lùng.
Dáng vẻ nghiêm túc kia, khiến cho người suy nghĩ nhiều như Hạ Ngữ An đỏ mặt như bị phỏng, lập tức bỏ qua suy nghĩ mất tự nhiên ấy.
Trên đường đi qua mấy trụ đèn giao thông, cuối cùng đã đến nơi.
Lúc này, trời đã tối hẳn.
Đèn đường cũng được bật lên.
"Đưa tôi làm gì?" Trước khi xuống xe, Hạ Ngữ An nhìn chiếc áo Mạnh Tây Nguyệt đưa đến.
Đây là áo khoác dự phòng trong xe của Mạnh Tây Nguyệt.
Ánh mắt của cô đặt lên cánh tay trắng đến chói mắt dưới ánh đèn xe của đối phương: "Gió to."
Hạ Ngữ An tựa lưng lên cửa xe, cả người hoàn toàn kháng cự chiếc áo khoác này: "Tôi không muốn, chiếc áo khoác này không hợp với váy của tôi."
Mạnh Tây Nguyệt thản nhiên ngước nhìn, giọng nói lành lạnh: "Cô Hạ."
Hạ Ngữ An vô cùng không tình nguyệt nhận lấy chiếc áo khoác, ngoan ngoãn mặc vào.
Thật là, đâu phải nàng không mặc đâu, hung dữ cái gì chứ.
Mặc xong, nàng cũng mặc kệ Mạnh Tây Nguyệt, đẩy cửa bước xuống xe.
Nàng giận rồi.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn, đầu ngón tay thon dài không nhanh không chậm cởi dây an toàn, lúc này mới xuống xe.
Hạ Ngữ An thấy cửa xe được đẩy ra, bỏ chiếc gương vào lại trong túi xách, hừ nhỏ một tiếng, giày cao gót nặng nề giẫm trên mặt đất, đi phía trước Mạnh Tây Nguyệt.
Con ngươi của Mạnh Tây Nguyệt không chút gợn sóng sợ hãi, đuổi theo đối phương.
Hạ Ngữ An đi ở phía trước, liếc mắt một cái, nhìn chiếc bóng đang đi theo nàng của Mạnh Tây Nguyệt.
Rập khuôn đi theo sau lưng nàng.
Đôi giày đang đi lộp cộp của Hạ Ngữ An bắt đầu không còn dùng sức như vậy nữa, áo khoác âu phục mặc trên người theo nhiệt độ của cơ thể, đã nóng lên, ấm áp, gió có thổi đến cũng không lạnh nữa.
Đặc biệt là, nhìn thấy mấy cô gái mặc thiếu vải xung quanh, lạnh đến mức run cầm cập phải ôm lấy bạn trai, hận không thể dính chặt vào nhau kia.
Hạ Ngữ An sờ lên ống tay áo của chiếc áo khoác, xúc cảm lạnh lẽo, khí chất tương tự với Mạnh Tây Nguyệt.
Đôi chân đang bước nhanh, bắt đầu chậm lại.
Nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy trong gương.
Thật ra, áo khoác phối với váy của nàng, cũng không quá khó coi như vậy.
Do do dự dự, Mạnh Tây Nguyệt đã đi đến bên cạnh Hạ Ngữ An, còn âm thầm quay đầu nhìn nàng.
Quán lẩu mà Hạ Ngữ An đề cử, là một nhà hàng trang trí phong cách cổ trang.
Địa điểm hơi xa, nhưng cảnh vật yên tĩnh, trang trí mang theo nét riêng, cộng thêm danh tiếng không tệ, mặc dù hơi mắc nhưng vẫn có rất nhiều người.
Con đường từ bãi đậu xe đến tiệm lẩu được lát bằng đá xanh.
Từng kẻ hở giữa các viên đá đều mang theo hơi thở của thời đại.
Nhưng đối với mấy cô gái mang giày cao gót, đi không nhìn đường thì rất không tốt.
Hạ Ngữ An còn đang suy nghĩ phải mở miệng như thế nào.
Không để ý, gót giày cao gót bị kẹt vào khe đá, chân khựng lại, cơ thể nghiêng đi.
Lúc sắp bị ngã xuống, nàng được một cánh tay mang theo hơi ấm vịn chặt, hóa giải nguy cơ xấu hổ vì bị té ngã của nàng.
Mùi hương thoang thoảng quen thuộc xông vào mũi.
Hạ Ngữ An hoàn hồn ngước mặt lên.
Đối phương có dáng người thanh nhã, đôi mắt lạnh nhạt, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, cánh tay ấm áp đặt trên người nàng chợt buông ra, giọng nói lành lạnh của đối phương vang lên.
"Nhìn đường."
Hạ Ngữ An vội vàng đứng vững, nhìn bóng người phía trước, đuổi theo.
Đối phương cứu nàng kịp lúc như vậy, chắc chắn vẫn luôn quan sát nàng, nàng không thèm chấp nhất.
"Mạnh Tây Nguyệt, chuyện lúc nãy cô hung dữ với tôi, tôi tha lỗi cho cô đó." Hạ Ngữ An cầm chiếc túi xách nhỏ, đi đến bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt, giả vờ không thèm quan tâm, hất mái tóc dài, thật ra vẫn đang lén nhìn phản ứng của Mạnh Tây Nguyệt.
Chút động tác nhỏ này của đối phương, Mạnh Tây Nguyệt nhìn thấy vô cùng rõ ràng.Cô hiểu rõ, nếu như bị giờ mình vạch trần, dựa theo tính cách của đối phương, nói không chừng lại làm ầm ĩ một trận.
Ánh mắt của cô nhìn về phía hai chiếc đèn lồng màu đỏ treo trước cửa, lên tiếng: "Ừm."
Hạ Ngữ An biết việc này xem như cho qua, đắc ý nhướng mày, bỗng kỳ quái nói: "Quần áo rất ấm, cảm ơn."
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt không biết nên nhìn vào điểm nào trên người đối phương, tay cứ vuốt tóc, mắt sắc dịu đi, tiếng nói nhẹ nhàng, mang lại chút hơi ấm giữa buổi tối này, dịu dàng đến lạ:
"Không cần khách sáo."
*
Hạ Ngữ An đặt một căn phòng, mặc dù hai người không có sự náo nhiệt như ăn lẩu lúc bình thường, nhưng được cái là tự do, thoải mái.
Chọn một nồi lẩu uyên ương.
Khẩu vị nào cũng ăn được.
Trên bàn đặt mười mấy đĩa đồ ăn, hơi nóng tràn ngập, trong phòng cũng có điều hòa.
Mặc thêm một chiếc áo khoác nên đã cảm thấy có chút nóng.
Hạ Ngữ An liếc nhìn Mạnh Tây Nguyệt đang bỏ đồ ăn vào, hỏi: "Có hơi nóng, tôi có thể cởi áo khoác ra không?"
Đôi mắt của Mạnh Tây Nguyệt, ẩn sau màn hơi nóng vô cùng xinh đẹp: "Đây là sự tự do của cô, cô Hạ."
Hạ Ngữ An trề môi.
Lúc nãy kêu nàng mặc áo khoác vào thì hung hăng lắm mà.
Nhanh chóng cởi áo ra, sau đó nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt đang gắp một miếng cải dầu, vội nói: "Tôi không thích ăn cái đó."
Mạnh Tây Nguyệt - người không có ý định gắp cho Hạ Ngữ An, không nhiều lời, bỏ thẳng vào trong chén của mình.
Hạ Ngữ An ưu nhã gắp một miếng thịt dê từ trong nồi lẩu cay, thổi thổi rồi bỏ vào trong miệng.
Lập tức, trong miệng cay xé.
Sau khi nuốt xuống, nàng vội vàng uống một ngụm nước, nuốt xuống vị cay trong miệng.
Nàng thích ăn cay, lần nào cũng không kiềm chế được.
So với Hạ Ngữ An, Mạnh Tây Nguyệt ăn vô cùng từ tốn.
Cô không thích dầu mỡ, chỉ đụng vào nước dùng trong.
Trái với Hạ Ngữ An mặt mũi đỏ bừng, gương mặt của nàng chỉ hơi ửng hồng, sự lạnh lùng trên khuôn mặt, cũng nhờ hơi nóng này mà dần dần bị hòa tan.
Hạ Ngữ An nghĩ đến việc đối phương từng nói có thể ăn cay, gắp cho đối phương một miếng thịt bò trong ngăn lẩu cay.
Mạnh Tây Nguyệt nhìn thoáng qua đồ ăn mới được gắp trong đĩa, ánh mắt đặt trên đôi đũa vẫn chưa rút về của đối phương.
Hạ Ngữ An không phát hiện, lại gắp một miếng lá sách, vô cùng tự nhiên bỏ vào trong miệng.
Lại bị cay đến mức uống nước điên cuồng.
Hạ Ngữ An phát hiện ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt, thấy đối phương không động đũa thì đặt li xuống, đắc ý nói: "Tôi biết cô gạt tôi mà, rõ ràng không ăn cay được."
"Thật là, không thích ăn thì cứ nói thẳng đi." Nói xong, nàng cầm đũa muốn gắp lại miếng thịt bò về, thì bị đối phương nhanh hơn một bước, gắp bỏ vào trong miệng.
Lông mi run rẩy, sau khi Mạnh Tây Nguyệt nuốt xuống, nói chuyện lưu loát như nước chảy mây trôi: "Ăn được."
Mạnh Tây Nguyệt thật sự có thể ăn cay, chỉ là không thích dầu mỡ thôi.
Thấy Mạnh Tây Nguyệt thật sự không có phản ứng gì, nàng mới khích lệ thật sự: "Cô lợi hại thật, tôi thì không được, cứ phải uống nước thì mới ăn được."
Mạnh Tây Nguyệt liếc nhìn li nước đã vơi đi một nửa, im lặng, dưới ánh mắt khó hiểu của Hạ Ngữ An, rót ba chén nước nóng, bỏ một miếng thịt dê vào trong nước lẩu cay, đối phương gắp món này khá nhiều lần, sau khi chần xong, lần lướt nhúng vào ba chén nước nóng, đặt vào chén của Hạ Ngữ An: "Ăn đi."
Làm như vậy vừa có vị cay, vừa nằm trong phạm vi chịu đựng của đối phương.
Hạ Ngữ An ngây người nhìn đối phương lặp lại hết lần này đến lần khác, ba chén nước cũng đổi nhiều lần, cho đến khi đồ ăn trong chén của nàng chất thành đống.
Nhìn ra được đều là những món nàng từng gắp, nàng thích ăn.
Trong lòng Hạ Ngữ An có chút mềm nhũng.
Ây da, hơi ngứa ngáy, có chút nóng.
Ngoài ba mẹ mất sớm và anh hai bây giờ đang bận rộn công việc ra, chưa từng có ai chăm sóc cho nàng cẩn thận như vậy.
Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu uống trà, hơi nóng nhuộm lên con người lạnh nhạt của cô.
Cô cũng bắt đầu động đũa.
Hai người ăn lẩu, đồ ăn trong đĩa vơi đi rất nhanh, nhìn lướt là thấy ngay.
Mạnh Tây Nguyệt không cảm thấy mình đoán sai.
Không kịp chờ đợi suy nghĩ cẩn thận, tay của Hạ Ngữ An đã bắt đầu chuyển động không tự chủ, ăn từng miếng, từng miếng một những đồ ăn mà đối phương đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Ăn ngon.
Quả nhiên, trời lạnh thì nên ăn lẩu.
Một bữa lẩu, hai người ăn hơn bốn mươi phút.
Hạ Ngữ An ăn rất thỏa mãn.
Cả người không có hình tượng ngồi phịch tại chỗ, nhìn Mạnh Tây Nguyệt cũng đã no nê như mình.
Dáng vẻ luôn luôn lạnh lùng cũng ám mùi khói.
Nàng đột nhiên nhớ ra, trong túi của nàng có mang theo quà trả lễ cho Mạnh Tây Nguyệt.
Nhanh chóng lấy đồ ra, di chuyển ghế ngồi sát Mạnh Tây Nguyệt, đặt hộp quà trước mặt cô: "Tặng cô nè."
Ánh mắt của Mạnh Tây Nguyệt lướt đuôi mắt ửng đỏ của đối phương, nhẹ nhàng mở hộp ra.
Một chiếc đồng hồ kiểu nữ.
Màu trắng lạnh kiểu dáng đơn giản.
Cô khẽ cười, dáng vẻ lạnh lùng nhất quán chợt tan đi, gương mặt mang theo chút ấm áp: "Cảm ơn, tôi rất thích."
Hạ Ngữ An hiếm thấy cô cười, bị bất ngờ, vội vàng dời mắt, dường như trái tim lại bắt đầu đập nhanh một cách kì lạ.
Ngồi được một lúc, hai người mới đứng dậy rời đi.
Lần này, Hạ Ngữ An đã tự giác mặc áo khoác của Mạnh Tây Nguyệt.
Vừa bước ra khỏi phòng ăn thì họ đã nhìn thấy người quen bước ra từ một phòng ăn khác.
Đinh Dao Dao và một người đàn ông không biết tin.
Ánh mắt của Hạ Ngữ An nhìn về phía bụng vủa đối phương, vô cùng bằng phẳng, không hề nhìn ra được bên trong có chứa đồ vật gì.
Nàng hừ một tiếng, muốn bỏ đi.
Đinh Dao Dao nhìn thấy Hạ Ngữ An, trên mặt có chút mất tự nhiên, nhưng vừa nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt thì cô ta lại vô cùng vui vẻ.
"Cô Mạnh, thật trùng hợp."
Mạnh Tây Nguyệt gật đầu: "Thật trùng hợp, cô Đinh."
Gần đây, mặt của Đinh Dao Dao đã tròn trịa hơn một chút, lộ ra màu hồng khỏe mạnh, nhìn ra được khí sắc rất tốt: "Gọi tôi là Dao Dao được rồi." Đinh Dao Dao có ấn tượng rất tốt với Mạnh Tây Nguyệt.
Chi bằng cứ nói là, cô ta vẫn luôn khao khát được như Mạnh Tây Nguyệt.
Trước kia, cô ta biết chuyện Lệ Đình âm thầm đối phó với công ty của Mạnh Tây Nguyệt.
Cô ta có chút lo lắng, cũng từng cầu xin Lệ Đình, nhưng kết quả thì lần nào cũng không được như ý muốn.
Vừa mới nói ra, Lệ Đình đã bế cô ta đi về phía giường.
Nghĩ đến chuyện này, mặt của Đinh Dao Dao bắt đầu nóng lên.
Cô ta không ngờ Mạnh Tây Nguyệt thế mà lại có thể trụ vững trước sự chèn ép đến từ công ty Lệ Đình.
Hơn nữa, cả công ty dường như đã phát triển tốt hơn nhiều so với ban đầu, còn khiến cho công ty của Lệ Đình tổn hao mấy chục triệu.
Mặc dù không đòi mạng, nhưng đúng lúc khiến người ta vô cùng đau đầu.
Thật ra, Đinh Dao Dao không hiểu những chuyện này, càng không cần nhắc đến việc cô ta đã từ chức.
Mỗi lần muốn đi làm việc, cô ta đều bị Lệ Đình cản lại.
Những điều này đều do cô ta âm thầm nghe thấy người khác nói.
Vốn dĩ Hạ Ngữ An cũng không thèm quan tâm đến Đinh Dao Dao.
Kết quả, đối phương vừa bước đến thì lại làm ra vẻ như thân quen lắm, còn kêu Mạnh Tây Nguyệt gọi cô ta là Dao Dao.
Hạ Ngữ An bùng nổ, nghiêng người cản trước mặt Mạnh Tây Nguyệt, vẻ mặt khinh thường: "Ha ha, chúng tôi và cô thân thiết lắm sao? Lại còn gọi là Dao Dao nữa, đừng làm cho người khác buồn nôn."
Đinh Dao Dao mất hứng mím môi, hai tay siết chặt nắm đấm, vẻ mặt quật cường, không chịu khuất phục: "Cô Hạ, tôi đang nói chuyện với cô Mạnh, xin cô đừng xen vào."
"Nếu như, cô là vì mối quan hệ với Lệ Đình mà cứ nhắm vào tôi như vậy, vậy thì tôi cũng không nghĩ rằng bản thân đã làm gì sai."
Trước kia, Đinh Dao Dao cũng cho rằng bản thân có lỗi với Hạ Ngữ An, dù sao thì ngay từ đầu cũng do cô ta nói bản thân không có quan hệ gì với Lệ Đình, rõ ràng cô ta đã kiềm chế bản thân, nhưng Lệ Đình lại quá cường thế, cuối cùng cô ta vẫn cứ yêu Lệ Đình.
Nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt của Đinh Dao Dao dịu đi, sờ lên bụng.
Lệ Đình đã nói với cô ta, cô ta không cần phải sợ Hạ Ngữ An, trước giờ đều là mong muốn từ một phía của Hạ Ngữ An.
Anh ta và Hạ Ngữ An không có bất cứ quan hệ gì, ngoại trừ chút tình cảm lúc nhỏ.
Hạ Ngữ An vô cùng tức giận.
Lời nói này của đối phương, dưới cái nhìn của nàng, hàm ý thể hiện ra sự tức giận.
Nàng rất chướng mắt Đinh Dao Dao.
Chuyện này không liên quan đến Lệ Đình.
Quả thật lúc đầu có liên quan đến Lệ Đình, sau này chỉ đơn giản là vì chán ghét cô ta thôi.
Ngay từ đầu, còn thề sống thề chết nói không có liên quan gì đến Lệ Đình.
Sau này bị nàng bắt gặp dấu hôn trên người, kết quả đối phương lại nói là bị ép buột gì đó.
Chậc, nàng chưa bao giờ nhìn thấy người nào bị ép buột lên giường mà còn cam tâm tình nguyện tiếp tục làm việc cho đối phương, một chút dáng vẻ oán hận, không cam lòng cũng không có.
Mỗi lần nhìn thấy nàng, cô ta đều bày ra dáng vẻ không chịu khuất phục, không phải chỉ có vài đồng tiền bẩn thôi sao.
Buồn nôn muốn chết.
Vẻ mặt của Hạ Ngữ An lại càng khinh bỉ: "Đừng có đùa, đừng tưởng rằng leo được lên giường của Lệ Đình thì có đủ sức khiêu chiến với tôi.
Sao không suy nghĩ thử xem, đi theo bên cạnh Lệ Đình mà ngay cả một danh phận cũng không có, suy cho cũng, bất quá cũng chỉ là món đồ giải trí nho nhỏ thôi.
Cô tưởng rằng với thân phận của cô, có thể bước vào nhà họ Lệ sao?"
Vấn đề thân phận là chỗ đau của Đinh Dao Dao.
Ở bên Lệ Đình, đối phương chưa từng nhắc đến chuyện trong nhà, càng không cần nói đến chuyện dẫn cô ta về nhà gặp ba mẹ.
Cho dù cô ta có con, cô ta cũng phải đợi thời gian thích hợp, ví dụ như sinh nhật của Lệ Đình, mới có thể nói ra.
"Cô Hạ, cô đừng quá đáng."
Hạ Ngữ An hất cằm, nhìn về phía sứ giả hộ hoa của Đinh Dao Dao: "Anh là ai vậy?"
"Tôi là bạn của Đinh Dao Dao.
Cô Hạ, từ lúc gặp mặt đến giờ, Dao Dao chưa từng chọc ghẹo cô.
Tại sao cô cứ phải hùng hùng hổ hổ như vậy chứ?"
Hạ Ngữ An khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh: "Chỉ là không quen nhìn thấy mặt thôi.
Sao, anh muốn ra mặt cho cô ta à? Đi theo bảo vệ gì gì đó, nói là bạn bè thì ai tin cho được."
Mạnh Tây Nguyệt đứng bên cạnh nhìn Hạ Ngữ An diễn vai nữ phụ độc ác đến cùng.
Cứ như vậy, lời nói càng ngày