Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Hạ Ngữ An trùm kín chăn.
Nhìn thấy dáng người cao gầy kia, nàng hừ một tiếng.
Nhưng mà, giữa đôi lông mày rõ ràng mang theo sự vui vẻ.
"Hừ, tan làm mới chịu đến thăm tôi."
Mạnh Tây Nguyệt vừa mới đi vào hơi khựng lại một chút, nhấc chân nhẹ nhàng đi đến, hơi cúi người, ngón tay trắng nõn, thon dài đặt lên trán của đối phương.
Hơi nóng.
Cô rút tay lại, ánh mắt đối diện không còn sức sống như lúc trước nữa: "Có đỡ hơn chút nào không?"
Hạ Ngữ An kéo chiếc chăn màu hồng nhạt đắp trên hai cánh tay xuống, liếc nhìn, có chút mất tự nhiên đối với sự ân cần của đối phương, ngọ nguậy thân thể dưới lớp chăn: "Bớt sốt rồi, chỉ còn hơi chóng mặt thôi."
Mạnh Tây Nguyệt thuận thế ngồi xuống cạnh giường của Hạ Ngữ An: "Sau này đừng hóng gió nữa."
Hạ Ngữ An ngồi dậy, tựa vào giường: "Tại nóng quá mà, nếu không thì tôi cũng sẽ không hóng gió."
Trong lời nói không hề có ý nhận sai.
Đôi mắt lạnh nhạt của Mạnh Tây Nguyệt lẳng lặng, chăm chú nhìn Hạ Ngữ An ở trước mặt, giọng nói cũng lạnh đi: "Sau này cũng ít đi quán bar thôi."
Hạ Ngữ An không quá vui lòng.
Nàng là khách quen đó.
Nhưng mà, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, nàng chỉ có thể nói: "Được rồi."
Lúc này, đôi mắt lạnh lùng của Mạnh Tây Nguyệt mới dời đi.
Nhìn quanh bố cục căn phòng của đối phương, khắp nơi đều thể hiện cảm giác tinh tế.
Không hề rối loạn.
Mạnh Tây Nguyệt lại nhìn về phía gương mặt nhợt nhạt kia của Hạ Ngữ An: "Cô nên ăn cơm đi."
Hạ Ngữ An lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không muốn ăn, không thấy ngon miệng."
Mạnh Tây Nguyệt rất lí trí, không chấp nhận sự làm nũng của đối phương: "Không ăn thì bệnh sẽ không khỏi được."
Hạ Ngữ An bị bệnh, tính tình cực kì khó chịu, kéo chăn lên, che kín đầu, giọng nói bí bách vang lên: "Tôi không ăn."
Mạnh Tây Nguyệt ngơ ngác vài giây, ngón tay thon dài mạnh mẽ kéo tấm chăn xuống, đối diện với đôi mắt uất ức kia, nhỏ giọng: "Ngữ An à, nghe lời đi."
*
Đầu tháng, hội đấu giá được tổ chức đúng thời gian.
Mạnh Tây Nguyệt dẫn theo trợ lí Lý, thư kí Cao đi vào hiện trường buổi đấu giá.
Đúng lúc nhìn thấy tổng giám đốc Hoa thị là Hoa Nguyệt.
Bên cạnh cô ta cũng có hai người phụ tá đi theo.
Hoa Nguyệt vừa nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt thì lập tức đến chào hỏi: "Thế nào, có chắc ăn không?"
Hành động của Thiên Vũ lớn như vậy, Hoa Nguyệt cũng có nghe thấy.
Có ai lại không biết, Thiên Vũ ăn chắc miếng đất trống này.
Mạnh Tây Nguyệt: "Tùy tình hình mà quyết định."
Hoa Nguyệt liếc mắt không chút lịch sự: "Được rồi."
Sau lưng lúc này, Lệ Đình khí thế mười phần đã xuất hiện, âu phục màu đen, gương mặt sắc bén như một lưỡi dao.
Hoa Nguyệt chọc ghẹo: "Chậc chậc, không thể trêu ghẹo được.
Tình thế chắc chắn rồi."
Mạnh Tây Nguyệt nhìn thoáng qua, còn chưa có kết quả, cô cũng không dám đưa ra phán đoán.
Hôm nay, mục đích cô đến đây, chỉ cần đổ dầu vào lửa thôi.
Lệ Đình cũng đã nhìn thấy Mạnh Tây Nguyệt.
Mặc dù anh ta té ngã trước NS không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta chưa từng đặt NS trong lòng.
Cho dù, điện thoại đời mới của đối phương đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho Thiên Vũ.
Trước mắt, Thiên Vũ đã đầu tư không ít tài chính để tiến hành cải tiến kĩ thuật.
Nếu như cộng thêm việc khai phá mảnh đất này nữa thì một NS không đủ tư cách cho anh ta nhìn đến.
Thiên Vũ là xí nghiệp uy tín lâu năm, dưới trướng cũng không chỉ có một sản nghiệp.
Điểm đó, Mạnh Tây Nguyệt cũng hiểu rõ, cho nên, cô đã tốn không ít thời gian để lập ra kế hoạch.
Một đòn này, nhất định sẽ chí mạng.
Tòa cao ốc này chắc chắn sẽ ầm ầm sụp đổ.
Bắt đầu buổi đấu giá.
Ngay từ đầu, Mạnh Tây Nguyệt cũng không nhớ việc ra giá.
Đấu giá đến mức ba trăm triệu, rất nhiều người đã từ bỏ cạnh tranh.
Trước mắt chỉ còn lại bốn công ty đang cạnh tranh.
Hoa Nguyệt đến mức giá hai trăm triệu thì đã từ bỏ, ngồi bên cạnh Mạnh Tây Nguyệt xem kịch: "Chừng nào cô ra tay?"
Thật ra, Hoa Nguyệt cũng không đoán được giá trị cao nhất trong suy nghĩ của NS là bao nhiêu.
Mạnh Tây Nguyệt thấy Lệ Đình mang theo gương mặt nhẹ nhõm: "Đang đợi."
Rất nhanh, bảng giá đã đến năm trăm triệu, chỉ còn lại hai công ty, Hạ thị và Thiên Vũ.
Mà Hạ Kha và Lệ Đình lại là bạn bè.
Cái này đáng xem đây, ít nhất Hoa Nguyệt cũng cảm thấy rất phấn khích: "Chậc chậc, cô còn không mau ra tay."
Mạnh Tây Nguyệt giơ bảng: "Năm trăm bảy chục triệu."
Cánh tay giơ bảng của Hạ Kha hơi do dự.
Giá cao nhất mà công ty dự đoán là năm trăm tám mươi triệu.
Vượt qua mức giá này, đối với Hạ thị trước mắt mà nói, không có lời.
Liếc nhìn người bên cạnh một cái, từ bỏ cạnh tranh.
Lệ Đình liếc nhìn Mạnh Tây Nguyệt, cắn răng.
Giá cao nhất mà công ty cho là sáu trăm triệu.
Mắt thấy bản thân sắp thành công, kết quả lại bị Mạnh Tây Nguyệt hớt tay trên.
Quả nhiên, người phụ nữ này không giữ lại được.
"Năm trăm tám mươi triệu."
Mạnh Tây Nguyệt: "Sáu trăm triệu."
Lập tức đã đạt đến giới hạn trong lòng Lệ Đình.
Đôi mắt của Lệ Đình cực kì u ám.
Anh ta nhất định phải giành được mảnh đất trống này, để cho ban giám đốc im miệng.
"Sáu trăm ba mươi triệu."
Ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt gõ lên thành ghế: "Sáu trăm năm mươi triệu."
Lệ Đình nhìn về phía Mạnh Tây Nguyệt với gương mặt đầy